Đang lúc cùng người mình thương nhớ tám năm khó khăn lắm mới gặp lại triền miên hôn môi đột nhiên bị gián đoạn, thì phải nên làm thế nào đây, vẫn là phải nên giữ vững tâm trạng ổn định.
Người khác phản ứng như thế nào thì không biết, nhưng sắc mặt của Vương Thanh trong nháy mắt trở nên âm trầm đến khó coi, bộ dáng giống hệt như muốn ăn thịt người.
“…” Đại Vũ gò má ửng đỏ đang cố gắng giữ nhịp hơi thở, cúi đầu nhìn xuống con mèo nhỏ đang đứng ở bên chân cậu và Vương Thanh, trái tim nhất thời mềm nhũn như nước.
“Đáng yêu quá đi, nó tên gì vậy, là anh nuôi sao?”
Đại Vũ ngồi xổm xuống đưa tay vuốt ve lớp lông nhẵn nhụi của mèo nhỏ. Đôi mắt to ngập nước long lanh, muốn bao nhiêu dễ thương thì có bấy nhiêu dễ thương, đặc biệt mở to mắt nhìn chằm chằm Đại Vũ, bộ dáng như đang nói, "Ánh mắt của Vũ Vũ cũng rất là đẹp nha" ~
“Nó gọi là Đồ Phá Đám.”
Vương Thanh hậm hực phán ra một câu.
Thật ra thì Vương Thanh cảm thấy rất ủy khuất. Tám năm qua bị tổn thương tinh thần mà phải ảm đạm sống, Đại Vũ trở về nước thì lập tức hiểu lầm được xóa bỏ, tâm trạng vừa được hứng khởi một chút lại bị làm cho xáo trộn. Một khắc kia khi ôm được người thương vào trong ngực, vẻ mặt động tình của Đại Vũ khi ngẩn đầu nhìn vào mắt Vương Thanh vẫn giống y như tám năm về trước, làm sao mà không khiến hắn động tâm cho được, vậy mà cuối cùng lại bị con mèo này quấy rầy.
“…” Thật ngây thơ, Đại Vũ mang theo vẻ mặt ghét bỏ, động thân một cái, nhìn cũng không cần nhìn mà trực tiếp đá thẳng vào bắp chân Vương Thanh.
Có thể do vẻ mặt vui mừng của Đại Vũ trông quá mức dễ thương, khiến Vương Thanh chợt nhận ra có lẽ lúc ban đầu khi quyết định nhận nuôi mèo nhỏ này, chính là do bị ánh mắt to tròn giống hệt như Đại Vũ kia đánh thẳng vào trong tim hắn đi.
Mèo nhỏ này là do Vương Thanh vô tình phát hiện sắp bị đông lạnh chết ở phim trường, sau đó hắn quyết định ôm trở về, tỉ mỉ bảo hộ, tỉ mỉ chăm sóc.
Mèo nhỏ chỉ mới được vài tháng tuổi lúc ban đầu ôm về trông giống hệt như con mèo quay trong MV Nay Hạ, đều là giống mèo Scotland tai cụp.
Ánh mắt long lanh giống hệt như Đại Vũ.
Cũng giống hệt như nhau đánh trúng vào nơi mềm mại nhất ở đáy lòng Vương Thanh.
Thời gian ngỡ như cũng đã quay về..
“Ban đầu trong MV Hạ Này vốn dĩ muốn quay một chó, nhưng là khi đạo diễn đem đến hình con mèo nhỏ kia cho tôi xem, tôi liền quyết định chọn nó. Cặp mắt kia đánh trúng vào lòng tôi rồi.”
Thật ra tất cả mọi người cũng không ngốc, đều biết được điểm khiến cho ai cũng phải động lòng với Đại Vũ chính là ánh mắt to tròn trong veo như nước hồ kia.
Một năm trước khi Vương Thanh đang quay phim ngoại cảnh, ngày đó thời tiết rất lạnh, chỉ nhớ mang máng hình như là vào mùa lập đông, mỗi lần hô hấp, hơi thở đều là tỏa ra toàn là khói trắng.
Lúc Vương Thanh đi tới một bụi cây rậm nằm ở một góc khuất, lấy ra điện thoại di động để tìm xem tin tức của Đại Vũ, lại vô tình nhìn thấy một con mèo con mới sinh ra được tầm hai tháng bị đông cứng đến sắp chết, trông vô cùng yếu đuối.
Nhìn thấy hắn lại tỏ ra xen lẫn chút hi vọng, xen lẫn chút nhút nhát.
Con ngươi trong suốt cực kỳ giống với người kia.
Tâm Vương Thanh run lên một cái, vội vàng ôm lấy nó đặt ở trong ngực truyền hơi ấm. Bởi vì trang phục diễn được cung cấp quá mức đơn bạc, nên hắn vội vội vàng vàng kêu phụ tác đem đến một chiếc áo khoác dày khác rồi bao bọc nó lại.
Thận trọng đến mức lông mày nhíu chặc.
“Hôm nay không quay nữa.”
“Không … Không quay nữa?”
Phụ tá còn chưa hết kinh ngạc hoàn toàn thì đã nhìn thấy Vương Thanh nghênh ngang rời đi.
Chỉ vì một con mèo sao?
Mặt phụ tá cũng nghệch ra luôn.
Mở máy sưởi trong xe lên, Vương Thanh nhấn chân ga, chạy thẳng đến bệnh viện thú y gần nhất.
Mi phải kiên cường một chút nha.
Vương Thanh gắt gao nắm chặc tay lái.
Sau khi Đại Vũ rời đi, loại tâm tình này của hắn rất ít xuất hiện. Vương Thanh trong ngoài đều nổi tiếng là ít nói lạnh lùng, nhưng khả năng làm việc của hắn luôn rất ưu tú, rất ít khi nào bỏ quay giữa chừng, dù là bị sốt cao vẫn kiên trì cố gắng hoàn thành công việc. Thế nhưng hôm nay hắn lại vì một con mèo mà bỏ dở công việc quay phim.
Ai có thể biết được, đây không phải là một con mèo bình thường.
Đây là một con mèo giống hệt như Đại Vũ.
Đến bệnh viện, kiểm tra toàn thân, chích thuốc ngừa, mua đủ các loại đồ dùng cần thiết cùng với thức ăn cho mèo.
Vương Thanh đem mèo nhỏ đã khôi phục sức sống giơ lên thật cao nhìn thẳng vào mắt.
Sóc nhỏ, sau này, đi theo anh đi!
“Meo ~”
Mèo nhỏ giống như là xem hiểu được nội tâm của hắn đáp một tiếng.
Vương Thanh nhất thời nở một nụ cười ấm áp.
Nhưng mà hôm nay,
Vương Thanh lại ghét bỏ nhìn về con mèo nhỏ đang tỏ vẻ dễ thương nằm ở trong ngực Đại Vũ kia.
Làm sao bây giờ, thật là muốn đem nó ném ra ngoài!!
Thật xin lỗi, Vương Thanh hắn chính là một kẻ hai mặt, cho dù là đối với một con mèo.
Ở trong mắt tôi, chỉ có một mình Đại Vũ là tồn tại.
Tôi chính là một kẻ hai mặt như vậy đó!!
Nhưng mà Đại Vũ cùng mèo nhỏ chơi đùa thật là vui vẻ, thật là ấm áp.
Nhìn dáng vẻ Đại Vũ không cần đề phòng mà ôn nhu vui vẻ, nhất thời Vương Thanh cũng cảm thấy mềm lòng.
“Tên của nó là Sóc Nhỏ.”
Nó chính là ấm áp duy nhất mà anh ký thác khi em không có ở đây.
Lời tỏ tình này, Đại Vũ, em có nghe thấy không?!
“Em thao a, Vương Thanh anh là một tên không có hiểu biết, này rõ ràng là con mèo, không phải là con sóc. Còn gọi cái gì là sóc nhỏ, anh nghĩ xem loài sóc với loài mèo sẽ có suy nghĩ như thế nào đây?! ”
( thật ra từ gốc là "睁眼瞎" có nghĩa là thất học, nhưng mà cảm thấy quá ủy khuất cho lão Vuông nên thôi dùng từ "thiếu hiểu biết" cho nó nhẹ nhàng hơn ╮(╯▽╰)╭)
Đại Vũ đã sát phong cảnh còn lớn tiếng kêu la, sau đó còn ngẩng đầu liếc Vương Thanh một cái.
Vương Thanh cảm thấy thật buồn cười.
Bỏ đi, Đại Vũ vui vẻ là được.
Anh cái gì cũng không cùng em so đo, chỉ cần em ngoan ngoãn ở bên cạnh anh là tốt rồi.