Dilin theo Hydeine đi tới bên một hồ nhỏ ven rừng.
Mặt hồ trong suốt lung linh phản chiếu thân ảnh hai người. Nhưng Dilin lại chẳng mảy may cảm nhận được vẻ đẹp đó, bởi dù là hình ảnh phản chiếu từ mặt nước thì cũng rõ ràng cho thấy cậu lùn hơn Hydeine một chút. Chắc là hắn đã uống nhiều sữa lắm.
Tuy trong lòng có quỷ, nhưng trên mặt cậu vẫn trầm tĩnh trước sau như một.
Hydeine nhặt lên một hòn đá nhỏ.
Màu xám đen, toàn thân góc cạnh, là một viên đá tiêu biểu mà ném vào trong đống đá tuyệt đối sẽ tìm không ra.
“Nhớ hình dạng của nó chưa?” Hydeine đem viên đá đưa tới trước mặt Dilin.
Dilin nhìn kỹ, sau một lúc lâu thì gật gật đầu.
Hydeine vỗ vào gáy cậu, “Ngươi là đồ ngốc sao, phải mất nhiều thời gian như vậy mới có thể nhớ được?” Hắn đem hòn đá nhỏném xuống đất, cúi người lại nhặt lên một viên khác.
Lần này Dilin không dám giống vừa rồi xem xét quá kĩ càng, hai mắt nhanh chóng liếc qua, liền gật đầu.
Lần này Hydeine lại không vứt viên đá xuống đất mà lại dùng sức ném nó ra giữa hồ.
Dilin bỗng có dự cảm không lành.
Quả nhiên Hydeine quay lại nói: “Đi nhặt về.”
Dilin trừng mắt nhìn hắn.
Loại chuyện như thế này cậu cũng đã từng thấy qua, bất quá lúc đó đối tượng là một con chó.
Hydeine tà tà liếc cậu nói:” Bộ ngươi không biết bơi sao?”
Ở Sa Mạn Lí có rất nhiều hồ, cho nên đại đa số quý tộc đều có kỹ năng bơi. Nhưng khi lời nói đến bên miệng, Dilin lại bắt nó biến thành, “Không biết.”
Hydeine cũng không cảm thấy thất vọng, gật gật đầu nói: “Không tồi. Một thủy hệ ma pháp sư không biết bơi.”
Còn không đợi Dilin lĩnh ngộ được ý tứ chân chính của những lời này thì cậu đã bị một cơn gió lạ đột ngột cuốn vào trong hồ.
Hồ nước lạnh như băng khiến cậu không khỏi đánh cái rùng mình. Cậu vội vàng nó lên mặt nước, rất nhanh liền nhìn thấy Hydeine đang đứng bên hồ, trong mắt tràn đầy đắc ý, “Ngươi học thật là nhanh.”
Dilin không có tiếp tục cùng hắn giằng co nữa mà xoay thân mình, xâm nhập vào đáy hồ tìm kiếm viên đá nhỏ.
Hydeine ung dung ngồi xuống, nhàm chán điều khiển hỏa nguyên tố vây quanh hai viên đá nhỏ.
Đã nhiều năm qua, hắn luôn lung nấu ý nghĩ tìm ra một hệ nguyên tố mới, một hệ nguyên tố độc nhất chứ không phải loại trộn lẫn của thủy hệ và hỏa hệ. Vì ý tưởng này, hắn thậm chí còn bắt tay vào nghiên cứu về đại quy mô sát thương ma pháp của phong hệ rồi thử đem chúng sửa sang lại thành một loại nguyên tố mới. Nhưng Welfare Horizontal lại có cách nghĩ hoàn toàn tương phản, lão viết mấy thiên luận văn và báo cáo đều muốn đem phong hệ ma gom làm một chi của thủy hệ, làm cho thủy hệ ma pháp được mở rộng. Hắn kiên quyết phản đối lí luận hỏa nguyên tố có thể tạo ra phong hệ với lý do là bản thân hỏa nguyên tố có nhiệt độ cao, sử dụng hỏa nguyên tố với cường độ lớn để tạo ra phong hệ sẽ tạo thành cực nóng làm giảm đi uy lực của phong hệ.
Hydeine cười nhạt, nhưng hắn cũng không có biện pháp tốt nào để giải quyết cả.
Hội nghị hòa bình của học viện đối với hai lí luận trên trước mắt đều chỉ có ý định quan sát mà thôi, hiển nhiên, so với việc phân chia thuộc tính của phong hệ, bọn họ càng thêm quan tâm đến thành quả nghiên cứu về phong hệ.
Nghĩ đến đây, tảng đá trước mắt Hydeine đột nhiên giống như bị bão cuốn thổi tung lên, sau đó lao nhanh về phía hồ nước.
Dilin vừa từ trong nước thò đầu ra, liền thấy ngay một tảng đá vù vù lao tới, miệng liền theo phản xạ mà niệm ra một tràng chú ngữ.
Nước trong hồ nhất thời trở lên nhộn nhạo tạo thành một chiếc lồng trong suốt bao quanh người cậu.
Nhưng tảng đá cũng không rơi xuống như cậu tưởng, mà bỗng tách ra bốn phía vây quanh chiếc lồng.
“Ai dạy ngươi?” Thanh âm của Hydeine đột nhiên áp sát!
Dilin quay đầu, chỉ thấy hắn đang đứng cách mặt hồ một thước, ống tay ma pháp bào cuộn lên trong gió.
Dilin nhanh chóng triệt hồi chiếc thủy lồng, thấp giọng nói: “Li lão sư.”
“Ta lệnh cho ngươi, từ giờ trở đi, lập tức quên hết cho ta!” Hydeine trầm sắc nói.
Dilin nhíu nhíu mày. Trong tiềm thức cậu vẫn luôn bài xích thái độ trên cao nhìn xuống này, tuy vậy cậu cũng không có ngay mặt phản bác, “Li lão sư là bát giai ma pháp sư.” Ma đạo sư là cách xưng hô chỉ có trong học viện. Ở bên ngoài, vô luận mấy giai đều được xưng là ma pháp sư.
“Ngươi có biết vì sao ta là thủy hệ còn ngươi là hỏa hệ nhưng ta vẫn có thể trở thành đạo sư của ngươi không?” Hydeine ngăn lại phẫn nộ vừa dâng lên trong nháy mắt, thản nhiên hỏi lại.
Dilin không chút do dự nói: “Bởi vì ngài truyền thụ là cảm giác câu thông cùng nguyên tố và phương thức vận dụng.”
Đây là sự khác biệt lớn nhất giữa thánh viện với các ma pháp học viện khác.
Các ma pháp học viện khác vì để có thể khiến cho từng đệ tử học được ma pháp mà luôn sắp xếp các ma pháp sư đồng hệ làm ma đạo sư cho họ. Như vậy, đệ tử chỉ cần rập khuôn theo sự hướng dẫn của lão sư là có thể tốt nghiệp cực nhanh.
Mà thánh viện lại không như vậy.
Nơi đây chưa bao giờ cho phép đệ tử trở thành bản sao của người khác, vô luận người đó có vĩ đại, lợi hại đến cỡ nào. Từng đệ tử nếu muốn tốt nghiệp từ thánh viện, đều phải sáng tạo ra thuộc loại ma pháp của chính mình. Đây chính là nguyên nhân chát lượng học đồ của thánh viện là tốt nhất trên Mộng đại lục, nhưng tỉ lệ tốt nghiệp thì lại thấp hơn các trường khác rất nhiều.
Hydeine yên lặng nhìn cậu, thẳng đến khi Dilin chậm rãi cúi đầu.
“Ta đã biết.”
Dilin đối diện với hình ảnh phản chiếu trên mặt nước của mình nói. Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng Hydeine nói đúng.
Ánh mắt Hydeine dần ấm lại, “Tìm được viên đá rồi sao?”
Dilin lúc này mới nhớ tới nhiệm vụ của mình, vội vàng đem viên đá vẫn nắm trong tay đưa lên cho hắn xem.
Kỳ thật vẻ ngoài của mấy viên đá chẳng khác nhau là mấy, tỷ như viên đá cậu đang nắm trong tay lúc này, cậu tự nhận là cùng với viên của Hydeine là giống nhau như đúc. Nhưng Hydeine ngay cả ngắm cũng lười không ngắm, trực tiếp lắc đầu nói: “Không phải. Tiếp tục.”
Dilin nhướng mày.
Hydeine căn bản không để cho cậu có cơ hội biện giải, thẳng tay hất cậu ra giữa hồ.
Dilin nếm viên đá lên bờ, tiếp tục lặn xuống.
Sắc trời càng ngày càng u ám, cảnh vật đã muốn mơ hồ dần.
Bản thân Dilin cũng không nhớ rõ chính mình đã là lần thứ mấy mang viên đá bơi tới bờ, cậu chỉ cảm thấy toàn thân cao thấp dường như đang tan trong nước, tứ chi không tự chủ được mà run lên. Cậu chưa bao giờ cảm thấy khát khao với mặt đất như lúc này.
Nhưng là giọng nói lạnh lùng của Hydeine tựa như kết giới chắc chắn nhất trên đời. Mỗi khi trong óc cậu hiện lên ý niệm muốn lên bờ, thì ngay lập tức lại có thể cảm giác được ánh mắt lạnh lùng của Hydeine bắn lại đây, ghim thân thể cậu lại nguyên trong nước.
“Không phải.” Hydeine vô tình đánh gãy hi vọng lên bờ xa vời của cậu.
Dilin nắm chặt viên đá, tùy ý để góc cạnh trên đó đâm vào lòng bàn tay.
Cậu cần đau đớn để kéo dài ý chí của mình.
“Dilin?” Tiếng gọi của Soso từ xa truyền đến.
Dilin tinh thần rung lên, ánh mắt lập tức hướng về vị trí thanh âm của Soso nhìn lại.
Hydeine ánh mắt lóe lóe, “Hắn thực quan tâm ngươi.”
Dilin hữu khí vô lực nói: “Hắn là biểu đệ của ta.” Cậu phải giải thích như vậy, là bởi vì vẫn luôn cảm thấy với tính cách của Hydeine chưa chắc đã chú ý tới loại chi tiết này.
Quả nhiên, Hydeine nhướng mày nói: “Nga?”
Dilin đang lo lắng có cần hay không lên tiếng, chợt nghe hắn nói tiếp: “Như vậy, nếu hắn gặp phải nguy hiểm, có phải có thể kích phát tiềm năng của của ngươi?”
Lông tơ trên người Dilin nhất thời dụng đứng, “Có ý tứ gì?”
Hydeine duỗi tay ra. Một đoàn ngọn lửa rừng rực cháy trên tay hắn.”Ta chỉ là muốn dạy học đạt hiệu quả cao nhất có thể.”
Dilin cắn răng nói: “Ta lại đi tìm, lần này nhất định sẽ tìm được.”
Hydeine thu hồi ngọn lửa, âm thanh lạnh lùng nói: “Ngươi căn bản không biết bản thân muốn tìm cái gì.”
Dilin thân thể cứng lại, trên mặt lộ ra một chút mờ mịt.
Tìm cái gì? Không phải là tìm tảng đá sao?
Chính là Hyde tại sao xem cũng không xem đã có thể biết viên đá này là không phải chứ?
Cậu thừa nhận đến lúc cuối cậu là lung tung quơ mấy viên liền đi lên, bởi vì thời gian càng dài cậu càng khó nhớ được bộ dáng ban đầu của viên đá. Nếu vậy, Hydeine lại là dựa vào cái gì mà phủ nhận? Chẳng lẽ cũng là phủ nhận lung tung?
Hydeine tựa hồ thấy được suy nghĩ của cậu, đột nhiên thân thủ quát khởi một trận gió.
Dilin chính là nháy mắt, liền nhìn đến Soso bị trận gió kia quát tới trước mắt.
“Ngươi muốn làm gì?” Cậu khẩn trương hỏi.
Hydeine cũng không có trả lời cậu, mà là nhìn Soso: “Hôm nay Welfare Horizontal dạy ngươi cái gì?”
Soso sắc mặt tái nhợt, hiển nhiên là còn chưa kịp hồi phục tinh thần sau trận gió kia, mãi đến khi Hydeine hỏi lại đến lần thứ hai cậu mới lúng ta lúng túng đáp: “Sửa sang lại tư liệu.”
Hydeine gợi lên khóe môi, đáp án này quả nhiên cũng không nằm ngoài dự liệu của hắn. “St Paders chưa từng có đệ tử nào tốt nghiệp nhờ sửa sang tài liệu giỏi đâu.”
Sắc mặt Soso càng thêm trắng.
Dilin mím môi.
Hydeine nhìn Dilin, thật giống như nhìn thấy một con cá đang muốn mắc câu, “Ta giúp các ngươi tìm được người đã hạ chú ngữ.”
Dilin đáy lòng run lên, ánh mắt gắt gao mà theo dõi hắn. Lấy hiểu biết của cậu về hắn, mỗi cái ưu đãi mà hắn đưa ra, tất nhiên hội mang theo một cái điều kiện cực khó có thể thực hiện.
Hydeine cũng không có cô phụ kỳ vọng của cậu, “Nếu ngươi có thể tìm được viên đá kia.”
Gió thổi qua.
Da thịt Dilin lộ trên mặt hồ nảy lên một trận run rẩy.
Hydeine chậm rãi nói: “Ta có giam cầm hỏa nguyên tố bên trong viên đá.”
Hỏa nguyên tố?
Trong khoảnh khắc mà Dilin biết được đáp án, cậu cơ hồ nghĩ muốn gõ vào đầu mình mấy cái.
Đúng rồi. Những viên đá khác vẫn luôn trầm ở đáy hồ, cho dù mang lên thì vẫn dầy đặc thủy nguyên tố. Hydeine nhận thức viên đá căn bẳn không cần phải xem xét hình dạng của nó, chỉ cần cảm nhận bên trong nó có hay không hỏa nguyên tố là được.
Đã biết được phương hướng, Dilin hít một hơi thật sâu, lại hướng vào lòng hồ bới tới.
Soso nhìn Dilin rời đi, trong lòng nhất thời nảy lên một trận khủng hoảng.
Người đứng ở bên cạnh này tuy rằng thật là đạo sư của học viện, lại chung quy khiến cậu có cảm giác bất an khó nói thành lời.
Hydeine đột nhiên nói: “Ngươi có hay không nghĩ tới, nếu chú ngữ không thể cởi bỏ thì làm sao bây giờ không?”
Soso đầu tiên thì cả kinh, sau lại ngẩn ra, sau đó thì thành thành thật thật lắc đầu.
“Nếu vậy thì từ giờ trở đi cũng nên bắt đầu suy nghĩ một chút đi.”