“Ồ.” Phong Thượng Thượng cười mỉa một tiếng, nàng lập tức bò dậy, “Soạt” một tiếng, mở cửa ra, rồi quay về phía Phong Thiên Bảo nói: "Ông cho rằng ta thích ở lại Phong gia của ông à? Nếu ông đã nói như thế, vậy thì sau này chúng ta đường ai nấy đi, cầu ai nấy qua.
Ngay từ năm mười hai tuổi ta đã bắt đầu làm việc cho ông, từ giết heo cho đến việc nhà, việc đồng áng.
Ta đã giúp ông tiết kiệm bao nhiêu tiền thì trong lòng ông tự biết rõ, số tiền kia ta cũng không tính toán với ông.
Cứ coi như ta trả cơm tiền cho ông, sau này chúng ta coi như không quen biết, đừng có quan tâm nói chuyện với nhau.""Ngươi….." Phong Thiên Bảo giận đến lảo đảo một cái, ngón tay run rẩy chỉ vào nàng rồi nói: "Giỏi lắm, cánh ngươi cứng rồi, ta cũng không quan tâm ngươi nữa, ngươi cút nhanh cho ta."Phong Thượng Thượng nghe vậy liền lập tức đi ra ngoài, nàng đi một cách dứt khoát."Thượng Thượng!" Phong thị luống cuống, vội vàng đuổi theo kéo tay áo của nàng: "Con muốn đi đâu? Con đừng có mà càn quấy, mau mau nhận lỗi với phụ thân con đi.
Phụ thân của con sẽ không trách móc gì con đâu."Phong Thượng Thượng quay đầu nhìn bà, một hồi lâu sau mới cười một tiếng, kéo tay bà xuống rồi nói: "Ta cảm ơn người vì khi tái giá đã dắt ta theo, nhưng ta thật sự không sống nổi ở chỗ này.
Thay vì để cho nương cảm thấy bị khó xử thêm, thì không bằng ta rời đi.
Nương cũng không cần phải khó xử gì cả, ngươi đừng nhớ nhung ta, cố gắng sống thật tốt cuộc sống của chính mình đi."Nói dứt lời, nàng lập tức rời đi."Thượng thượng!" Phong thị lập tức chảy nước mắt lập tức, muốn đuổi theo nàng, nhưng dưới ánh mắt uy hiếp của Phong Thiên Bảo lại không dám, bà chỉ có thể đứng tại chỗ mà rơi khi Phong Thượng Thượng rời khỏi Phong gia, nàng ngồi bên bờ sông ở đầu thôn một lúc, nhìn thấy sắc trời dần dần sáng hơn, nàng mới bắt đầu đi đến cuối thôn rồi gõ vào cửa một gia cửa "Két" một tiếng, mở ra từ bên trong.
Người mở cửa là một bà lão tinh thần khỏe khoắn, nhìn thấy người gõ cửa là nàng, lập tức nói: "Thượng nha đầu, sao con lại tới đây? Có phải người Phong gia lại bắt nạt con đúng không?"Vừa nhìn thấy bà lão, hốc mắt Phong Thượng Thượng chợt nóng bừng lên: "Bà nội ơi, con lại tới làm phiền bà đây."Bà nội Chu vội vàng kéo nàng vào nhà: "Mau vào nhà đi! Làm phiền đâu mà làm phiền, con đừng nói thế."Bà nội Chu kéo nàng đi thẳng xuống phòng bếp, vừa đốt lửa hâm nóng cơm vừa nói: "Chắc chắn là con vẫn chưa ăn cơm đúng không? Bà nội nấu cơm cho con ăn nhé."“Dạ.
Con cảm ơn bà ạ.” Phong Thượng Thượng cũng không khách sáo nữa, nàng không muốn nói lời khách sáo với bà, sau này nàng chắc chắn sẽ báo đáp bà thật quân của bà nội Chu chết từ lúc còn rất trẻ, bọn họ không có con cái.
Bà với phu quân của mình có tình cảm rất sâu đậm, cho nên bà cũng không có ý định tái giá.
Bà sống cả đời một thân một mình như vậy, nhưng vì sợ người ta chỉ trích, nên bình thường bà rất ít khi ra ngoài, suốt ngày lẻ loi ở còn bé, nguyên chủ thường xuyên bị đói, khi đó nàng không hiểu chuyện, ngửi thấy trong sân nhà bà Chu có mùi thơm, thì chạy ngay tới cửa nhà người ta sống chết không chịu rời đi.
Bà nội Chu có tấm lòng lương thiện, mỗi lần nhìn thấy đều kéo nàng vào nhà rồi cho nàng ăn cơm.
Có thể nói, nguyên chủ trưởng thành được mà không có bị chết đói là nhờ có bà nội Chu..