Thanh Duy kéo con ma nấp dưới nhà lá, nhìn ra bên ngoài qua khe cửa, quân lính còn đang lùng sục tìm kiếm.
Đây là chuồng ngựa phía sau nha huyện, nơi nguy hiểm nhất luôn là chốn an toàn nhất Vừa nãy Thanh Duy thấy con ma xám sắp bị bắt, trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc, nàng cắp hắn xông vào chuồng ngựa qua cửa sau nha huyện.
Hiềm một nỗi số lính ngoài kia đột ngột tăng gấp đôi, đuốc lửa thắp sáng màn đêm như ban ngày, nàng không thể lại lên nóc nhà được nữa, mà trước mắt cũng chẳng thể lên nơi đó.
Ngựa trong chuồng đã bị dắt đi hết, bên cạnh truyền đến tiếng thở dốc nặng nề. Con ma đang sợ, hình như hắn rất kháng cự phải tiếp xúc với người sống, bị Thanh Duy chế ngự mà toàn cơ thể căng cứng cả lên.
Thanh Duy mượn ánh lửa hắt vào qua khe cửa, bấy giờ mới phát hiện con ma xám này nào đáng sợ, đó chỉ là một thiếu niên trẻ tuổi gầy gò.
Nàng thấp giọng hỏi: “Ngươi là sơn tặc núi Trúc Cố?”
Con ma xám vốn chẳng đếm xỉa đến Thanh Duy, nhưng vừa nghe câu hỏi ấy, hắn lập tức nhìn nàng chòng chọc, họng phát ra tiếng xì xì như thể khắc sau sẽ tấn công nàng.
Thanh Duy lạnh lùng nhắc nhở: “Dụ lính tới là cả ta lẫn ngươi sẽ chết đấy!”
Có vẻ con ma xám hiểu được tiếng người, Thanh Duy vừa dứt lời, hắn do dự rồi ngậm miệng im bặt, song ánh mắt vẫn hung dữ cảnh giác.
Vốn Thanh Duy muốn hỏi hắn về chân tướng cái chết của sơn tặc núi Trúc Cố, nhưng rõ ràng đêm nay không phải dịp, vậy là nàng không để ý đến con ma nữa, tìm cách chạy thoát.
Thượng Khê có một nhược điểm là quá khép kín, bị nhốt ở cái chốn chỉ to chừng lòng bàn tay, xung quanh chỗ nào cũng có binh lính, đúng là kêu trời trời không nghe, gọi đất đất chẳng đáp.
Dĩ nhiên nàng cũng có thể tháo chạy trước để dụ quân lính, nhưng đám lính đó không biết nàng ở đây, dù có thấy nàng thì chưa chắc đã ngừng lục soát.
Làm cách gì mới có thể khiến quân lính dừng tìm con ma xám đây?
Đúng lúc này, ngoài chuồng ngựa có người lên tiếng: “Đã lục soát nha huyện lần nữa chưa?”
“Vẫn chưa?”
“Sao lại chưa? Mau phái người lục soát đi, con ma xám kia rất giảo hoạt, có khi nó trốn trong đó đấy. Phòng chứa củi, chuồng ngựa, không được bỏ sót bất cứ nơi nào!”
Tim Thanh Duy đập rộn lên.
Tình hình thay đổi rồi, cố thủ nơi này đã thu hẹp phạm vi, nếu bị Tả Kiêu vệ phát hiện, con ma xám không nói, chỉ sợ trọng phạm là nàng sẽ là kẻ đầu tiên phải nộp mạng.
Tiếng bước chân của quân lính vang lên ngoài vành gỗ, ánh mắt Thanh Duy dừng trên người con ma xám, chợt một suy nghĩ lóe lên!
Đúng rồi, nàng và con ma xám cao gần bằng nhau, thân hình cũng không khác biệt lắm, hơn nữa để đề phòng bị quân lính nhận ra nên tối nay nàng đã mặc nam trang, dưới áo chùng là bộ đồ vải thô, nếu trét bùn đất lên người thì đến tám phần giống chiếc áo xám trên người con ma.
Dù gì… một người gặp nạn cũng còn hơn cả hai cùng chết!
Nghĩ đến đây, Thanh Duy quyết định thật nhanh, nàng xõa búi tóc ra, chải mấy sợi rơi xuống má, nhét mũ trùm và thanh kiếm gỗ vào tay con ma, lạnh lùng nói: “Nhớ, ngươi nợ ta một ân huệ.”
Nói đoạn, nàng lao ra khỏi chuồng ngựa trong chớp mắt, ép sát cánh cửa, ngay khoảnh khắc toán lính đẩy cửa vào, nàng lập tức xông thẳng ra ngoài.
Ban đêm ánh lửa sáng rực, quân lính truy đuổi bốn phương tám hướng.
Phá vòng vây không khó, khó là hiện tại nàng không thể tung hết võ công, bởi nếu nàng để lộ thân thủ thì chắc chắn chúng sẽ phát hiện nàng giả ma, quay đầu về nha huyện, tới lúc đó nàng mới thật sự tiền mất tật mang.
Cũng may nàng bị quân lính truy đuổi chẳng phải lần một lần hai, quá quen với việc chạy thoát thân, mấy tháng trước nàng còn bị hơn trăm tinh binh của Tả Kiêu vệ vây bắt cơ mà, tình huống còn nguy cấp hơn lúc này gấp trăm lần.
Đang trong hiểm cảnh nhưng Thanh Duy không hề mất bình tĩnh, ra khỏi nha huyện, nàng nhanh chóng phân tích tình hình. Thượng Khê là sơn thành, vì vậy ắt hẳn ngựa ở đây rất ít, số ngựa trong chuồng đã bị dắt đi gần hết, nên có lẽ số ngựa mà Tả Kiêu vệ đang cưỡi là toàn bộ ngựa ở Thượng Khê này.
Không gì có thể nhanh bằng ngựa, chỉ cần nàng cướp được ngựa là có thể chạy trốn trước khi quân lính bắn tên.
Nghĩ đến đây, Thanh Duy bèn xông về phía một tên lính ở gần nàng. Nàng tăng tốc đến cực điểm, gần như tạo thành một bóng ma, lao nhanh tới nỗi tên lính kia chưa kịp phản ứng thì đã bị Thanh Duy rút lấy thanh đao bên hông. Có được đao, Thanh Duy ngay lập tức quay sang đánh về phía Tả Kiêu vệ khinh kỵ đang lại gần.
Cả toán truy binh bị lối chạy trốn của nàng đẩy vào sương mù, thậm chí ngay đến Ngũ Thông cũng dừng ra lệnh.
Thực ra mục đích của Thanh Duy rất đơn giản, đấy là cướp vũ khí đoạt ngựa.
Người cướp ngựa cũng dễ hiểu, song lúc này Thanh Duy đang là ma, ma mà cướp ngựa mới ly kỳ.
Nhưng Thanh Duy còn chưa đến gần Tả Kiêu vệ khinh kỵ thì đã nghe thấy một tiếng nổ đùng vang lên, ngay khắc sau, bầu trời đêm rực sáng lấp lánh.
Nói thì chậm nhưng diễn ra rất nhanh, nhân lúc Tả Kiêu vệ phân tâm, Thanh Duy lập tức lao đến, bổ đao xuống giật lấy dây cương từ tay hắn, leo lên ngựa rồi thúc ngựa phi như bay.
Không biết ai bắn pháo, nhưng tiếng pháo đó đã nhắc nhở Thanh Duy – ở Thượng Khê bây giờ không phải mỗi nha huyện lộn xộn, mà mấy con phố bên ngoài tiệm thuốc cũng có quân lính bắt ma.
Thượng Khê có cả thảy ba con ma.
Hiện con ma xám là nàng, như vậy phía quân lính truy đuổi không phải ma đỏ thì cũng là công tử ma.
Thanh Duy nhanh chóng đưa ra quyết định, kẹp hai chân vào bụng ngựa, chạy về phía tiệm thuốc.
Nếu quan binh chỉ muốn bắt ma, ma đỏ ma xám, bắt con nào mà chẳng như nhau? Hiện tại nàng có ngựa còn ma đỏ thì không, dụ binh lính đến chỗ con ma đỏ, đợi bọn họ bắt được nó, nàng lập tức đổi ngược hướng chạy lên núi Trúc Cố.
Còn chưa đến gần tiệm thuốc, Thanh Duy đã thấy một chiếc bóng đỏ vụt qua vụt lại trên phố.
Chính là con ma đỏ kia.
Thanh Duy ngạc nhiên, định thần nhìn lại, thấy con ma đỏ này cũng xõa tóc che hai má, trên trán thắt một dải băng màu huyết, nhìn qua chẳng có gì gọi là tà ma kinh dị, mà dưới ánh lửa còn trông khá cao to.
Truy binh ở ngay sau lưng đôi bên, Thanh Duy không để ý đến con ma đỏ đó nữa, thúc ngựa đi vòng qua hắn toan chạy trốn, ai ngờ con ma đỏ không định bỏ qua nàng, ngay lúc nàng lướt qua người hắn, hắn vươn tay chụp lấy bờm ngựa, xoay mình nhảy lên ngựa của nàng.
Thanh Duy phản ứng rất nhanh, con ma đỏ vừa đi lên, tay trái nàng vẫn nắm cương, còn cơ thể nhẹ tựa lông chim gần như bay bổng lên trời, mượn lực khi con ma đỏ trèo lên để đá mạnh hắn xuống ngựa.
Con ma đỏ cũng rất linh hoạt, dù bị Thanh Duy đá xuống ngựa nhưng vẫn nắm chặt bờm, mũi chân điểm xuống đất rồi lần nữa phi thân lên.
Hai bên giao đấu dây dưa trên ngựa, khiến quân lính truy đuổi có chỗ trống chen vào, chẳng mấy chốc Tả Kiêu vệ khinh kỵ đã đến, nha sai cầm đao tấn công.
Thanh Duy và con ma áo đỏ rất cẩn thận, đồng thời đẩy lùi nha sai, cứ tưởng đã hóa giải nguy cơ thì một khắc sau, nàng bỗng nghe thấy tiếng giương cung dựng nỏ.
Hóa ra để ép nàng xuống ngựa, Tả Kiêu vệ khinh kỵ đã điều động cả trường cung trong kho vũ khí ở nha huyện.
Thấy tình hình không ổn, Thanh Duy cắn răng, đành phải ra tay độc với con ma đỏ đang cướp ngựa của nàng.
Cổ tay cầm trường đao run lên, lưỡi đao rời vỏ vạch sáng như ánh trăng, đánh xuống cổ con ma áo đỏ, con ma sửng sốt, lắc mình né tránh, Thanh Duy lập tức nhân đó gập cổ tay phải đang giữ hắn lại, nhấc chân đá hắn xuống ngựa lần nữa.
Ngồi trên lưng ngựa đã trở thành mục tiêu rõ ràng, vả lại Tả Kiêu vệ còn được huấn luyện bài bản, muốn lấy mạng nàng dễ như bỡn.
Tuy con ma đỏ bị Thanh Duy đá xuống ngựa, nhưng bây giờ không thể cưỡi ngựa được nữa.
Cũng may trạm kiểm soát núi Trúc Cố ở ngay trước mắt, tối nay trong thành bắt ma, thành ra bên này thiếu người canh gác.
Ngay khoảnh khắc tên rời cung, Thanh Duy xoay ngựa lại rồi nhảy xuống, trường đao trong tay đâm mạnh xuống lưng ngựa, để con ngựa lao như điên về phía Tả Kiêu vệ khinh kỵ.
Khinh kỵ bị con ngựa nổi điên chặn đường, nhưng con ma áo đỏ bị Thanh Duy đá xuống ngựa đã rơi vào vòng vây của quân lính, song đúng lúc này, một cỗ xe ngựa ở hẻm đối diện lao đến, người ngồi trong xe vén rèm lên, chìa tay với con ma đỏ: “Lên!”
Ma áo đỏ mượn lực nhảy vào xe ngựa, gọi người trong xe: “Công tử.”
Con ma áo đỏ này chẳng phải ai khác, chính là Triêu Thiên.
Tạ Dung Dữ mượn sắc lửa ngoài xe nhìn hắn, thấy khóe miệng hắn bị trầy, ở cổ tay cũng bị thương: “Đã có chuyện gì?”
“Bẩm công tử, thuộc hạ vô năng, không bắt được con ma xám đó, con ma này quá lợi hại, đánh thuộc hạ một trận rồi còn đá xuống ngựa, thuộc hạ còn không kịp thương lượng với hắn!”
Tạ Dung Dữ ngẩn người: “Cả ngươi mà không phải đối thủ của hắn?”
“Thuộc hạ cũng không rõ, nói chung hắn ra tay rất mạnh, công tử nói muốn bắt sống hắn nên thuộc hạ không dám ăn miếng trả miếng, cứ đánh qua đánh lại thành ra bị thiệt.”
Tạ Dung Dữ không nói thêm, y nhìn ra sau, Tả Kiêu vệ bị con ngựa chặn đường đã lần nữa đuổi theo.
Lần này y dùng xe ngựa của Khúc Mậu, nửa canh giờ trước, Chương Lộc Chi đã dùng danh nghĩa của Huyền Ưng Ti đến nha huyện mời Khúc Mậu tới đây, nhưng chỉ dựa vào một Khúc Mậu chưa chắc đã ngăn được toán lính có mục đích khác, nếu để quân lính đuổi theo, cùng nhau bắt giữ con ma xám thì càng không ổn, y không thể để nhân chứng quan trọng như vậy rơi vào tay bất cứ kẻ nào ngoài mình.
Hơn nữa, con ma tối nay… Không rõ vì sao, Tạ Dung Dữ cứ cảm thấy là lạ chỗ nào.
Tạ Dung Dữ nói với Triêu Thiên: “Ngươi xuống xe đợi Khúc Mậu đến, không cần che giấu thân phận, nhờ hắn dụ binh lính đi.”
“Thế còn con ma xám…”
Tạ Dung Dữ nói: “Ta sẽ đuổi theo.”
Thanh Duy nhanh chóng phá vòng vây ở trạm gác núi Trúc Cố, chạy hộc tốc lên núi.
Nhưng chưa đến giữa sườn núi thì đã nghe thấy tiếng ngựa cà lộc vang lên sau lưng, nàng ngoái đầu nhìn lại, trước cỗ xe treo đèn lồng, trên đèn có chữ “Khúc”.
Là xe ngựa của Khúc Mậu.
Thanh Duy bực bội.
Vẫn chưa xong sao? Quân lính nha huyện bắt nàng, Tả Kiêu vệ bắt nàng, con ma đỏ cũng bắt nàng, sao đến cả kẻ vô tích sự như Khúc Mậu cũng phái người bắt nàng?
Hai chân đâu nhanh bằng bốn vó, chẳng rõ đến lúc trời sáng có còn truy binh hay không, núi Trúc Cố sâu thăm thẳm, không biết trốn đâu mới an toàn, nàng phải giữ thể lực.
Nếu đã vậy, nàng không khách khí nữa.
Nghe thấy tiếng xe ngựa ở sát ngay sau lưng, Thanh Duy chợt dừng bước, xoay người nhảy vọt lên xe, đá bay tên Huyền Ưng vệ xuống đường trước khi hắn kịp phản ứng, sau đó vén rèm.
Núi sâu tối om om, đèn lồng lay lắt không đủ soi sáng, rèm xe vừa hạ, cả khoang xe như bị bóng đêm bủa vây.
Thanh Duy bổ một phát chưởng hòng đẩy người trong xe xuống ngựa, nhưng người này phản ứng rất nhanh, ngay khi Thanh Duy vừa tấn công, hắn đã giơ tay chặn chiêu thức của nàng lại.