Thanh Vân Đài

chương 154

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Dạo gần đây Đông An vô cùng tấp nập, tiến độ xây lại Tiển Khâm Đài đã đi được hơn nửa, mệnh quan triều đình rồi thương nhân thương hộ, ai ai cũng đổ xô đến nơi này. Vào buổi sớm khi cổng thành vừa mở, dân chúng qua lại như thoi, đến nỗi Chương Đình muốn rời thành cũng phải dừng chân đợi dòng người bớt đông. Cũng may buồng xe rộng rãi thông thoáng, nếu không với bộ quan bào vừa dày vừa nặng hắn đang mặc trên người, kiểu gì cũng sẽ ướt sũng mồ hôi.

Một lúc sau đã đến đình Ngũ Lý, tùy tùng ngoài xe nhổm đầu nhìn một lúc, thấy trên đường có ba người cưỡi ngựa tiến đến, người ở giữa mặc giáp đỏ chính là Phong Nguyện, tùy tùng vội thưa: “Đại nhân, Phong Nguyên tướng quân đến rồi ạ.”

Vùng phía tây Lăng Xuyên có một khu mỏ tên Chi Khê, sản xuất rất nhiều quặng sắt. Nhưng vào Năm Chiêu Hóa thứ mười hai mười ba, số lượng khoáng sản Chi Khê không khớp với con số báo cáo lên triều đình, mà triều đình chỉ mới phát hiện ra sai lệch khi kiểm tra sổ sách vào năm nay.

Thời gian trước Chương Hạc Thư viết thư gửi Chương Đình, bảo hắn hỗ trợ Phong Nguyên tướng quân giải quyết chuyện này.

Bộ Hộ chịu trách nhiệm giám sát mỏ khoáng, nếu có sơ suất, nhẽ ra phải là bộ Hộ phái người đến mới đúng. Nhưng năm năm trước khu vực mỏ khoáng này khá đặc thù – là nơi triều đình phê chuẩn làm quân bị cho Trấn Bắc Quân, do đó Xu Mật Viện để tâm tới chuyện này hơn bộ Hộ, cử hẳn đại tướng quân tứ phẩm đến.

Phong Nguyên xuống ngựa, giao ngựa cho quân lính đi theo, không kịp chào hỏi Chương Đình đã vào thẳng vấn đề: “Có tung tích gì của Sầm Tuyết Minh không?”

Ông ta có tướng tá của một vị võ tướng điển hình, lưng hùm vai gấu, râu quai nón xồm xoàm, tính tình bộp chộp.

Chương Đình không trả lời, chỉ mời ông talên xe ngựa trước, “Tạm thời Chương mỗ vẫn chưa có tung tích của Sầm Tuyết Minh, nhưng Chương mỗ đã sắp xếp thống kê manh mối có liên quan đến vụ án này, làm thành hồ sơ, mời tướng quân xem.”

Phong Nguyên vốn ít học, hễ nhìn chữ là lại đau đầu, cho nên càng không muốn xem đống hồ sơ dày cộm trong tay, chỉ nói với Chương Đình, “Mấu chốt trong vụ án này là ở Sầm Tuyết Minh, hắn ta là người cuối cùng kiểm duyệt sổ sách của khu mỏ trước khi báo lên triều đình, hắn là thông phán, nếu hắn không giở trò, thì làm gì có chuyện cả ngọn núi mỏ khoáng qua mắt được triều đình? Rốt cuộc ngươi có điều tra Sầm Tuyết Minh không thế hả?”

Chương Đình nhì Phong Nguyên chằm chằm, điềm nhiên đáp: “Có điều tra. Nhưng Sầm Tuyết Minh không có vấn đề gì, sổ sách báo cáo đã qua tay hai lần trước khi vào tay hắn, trừ phi đích thân đến mỏ thị sát, còn không rất khó để phát hiện sơ hở, Chương mỗ cho rằng Sầm Tuyết Minh mất tích không liên quan quá nhiều đến vụ án này.” Chương Đình dừng một lúc mới nói tiếp, “Chương mỗ đã kiểm tra sổ án, phát hiện Sầm Tuyết Minh từng phục vụ trong Hổ Tiếu Doanh, nếu Chương mỗ nhớ không lầm, thống lĩnh của Hổ Tiếu Doanh lúc ấy chính là tướng quân, theo lí mà nói ắt hẳn tướng quân có quen biết Sầm thông phán, chẳng lẽ tướng quân không biết gì về tung tích của hắn ư?”

Chương Đình quá hiểu Phong Nguyên là người thế nào.

Hổ Tiếu Doanh nơi Phong Nguyên và Sầm Tuyết Minh phục vụ từng thuộc đại quân chinh Tây, mà tướng soái của đại quân đó chính là Khúc Bất Duy.

Chương Đình nói câu ấy là đang thăm dò, bề ngoài chỉ nói về việc Sầm Tuyết Minh mất tích, nhưng rõ ràng đang muốn truy hỏi lý do Phong Nguyên đến Lăng Xuyên.

Tuy Chương Đình còn trẻ nhưng đã làm quan nhiều năm, biết đạo lí nước trong không có cá, chuyện sổ sách địa phương báo cáo không khớp với số liệu triều đình kiểm tra là điều bình thường, không phải lúc nào cũng do tham nhũng,có thể chỉ vì vài chuyện nhỏ nhặt, do đó chỉ cần con số chênh lệch không quá lớn, triều đình sẽ không điều tra sâu. Chương Đình đã xem qua sổ sách khoáng sản Chi Khê năm Chiêu Hóa thứ mười hai mười ba, con số chênh lệch ở mức chấp nhận được, từ việc bộ Hộ còn không buồn cử người đến kiểm tra là có thể nhận ra. Thế nhưng Xu Mật Viện lại phái hẳn một tướng quân tứ phẩm đến để điều tra, cho nên Chương Đình mới muốn hỏi Phong Nguyên: Có thật ông cất công đến Lăng Xuyên như thế là để điều tra án không? Hay vụ án này chỉ là một cái cớ, thực ra ông đang lấy danh tra án để tìm thông phán Sầm Tuyết Minh đã mất tích từ năm năm trước?

Chương Đình thấy Phong Nguyên không đáp, giọng nhẹ đi, “Vậy theo ý của tướng quân, điều chúng ta cần làm bây giờ là phải tìm cho ra Sầm Tuyết Minh?”

Phong Nguyên gật đầu: “Đúng thế, không chỉ tìm ra hắn mà còn phải tìm được tội chứng hắn để lại.”

Chương Đình đáp một tiếng, ý là đã hiểu.

Thực chất Chương Đình đoán không sai, sổ sách khoáng sản không khớp chỉ là cái cớ, mục đích Phong Nguyên đến Lăng Xuyên lần này chỉ có một, chính là truy tìm Sầm Tuyết Minh.

Hiện tại Tiểu Chiêu vương đã điều tra được Sầm Tuyết Minh, thậm chí biết rõ Sầm Tuyết Minh chính là kẻ trung gian giúp Khúc Bất Duy bán danh sách lên Tiển Khâm Đài, một khi tội chứng Sầm Tuyết Minh để lại rơi vào tay Tiểu Chiêu vương, phía bọn họ chắc chắn sẽ trong tình cảnh lao đao.

Vốn dĩ Phong Nguyên cũng muốn giải thích hết mọi chuyện với Chương Đình, nhưng trước khi đến đây, Khúc Bất Duy đã dặn dò kỹ lưỡng, nói rằng tuy ông ta có được danh sách lên đài từ Chương Hạc Thư, nhưng Chương Đình không hề hay biết những chuyện này, Chương Hạc Thư cũng không muốn để hắn biết, cho nên Phong Nguyên phải chú ý ăn nói, không được để lộ bí mật.

Phong Nguyên là kẻ lỗ mãng, đâu giỏi nói năng che giấu, chỉ dăm đôi ba câu đã khiến Chương Đình nhận ra sơ hở. Ông ta không biết phải xoay sở thế nào, nghĩ một lúc, dứt khoát hỏi thẳng, “Thẩm Lan gì đó, ngươi cũng điều tra rồi chứ?”

“Điều tra rồi.” Chương Đình đáp.

Phong Nguyên từng nói qua trong thư rằng trước khi mất tích, Sầm Tuyết Minh đã tiếp xúc với một sĩ tử may mắn sống sót, sĩ tử này tên Thẩm Lan, nhưng vì bị thương nặng không kịp chữa trị nên đã bất hạnh qua đời vào tháng tám năm Chiêu Hóa thứ mười ba.

Chương Đình nói: “Trong nhà Thẩm Lan buôn bán tranh chữ, năm xưa từng trúng cử, được chọn lên đài cũng không lạ, y cũng không có vấn đề gì khả nghi.” Nói đoạn, hắn nhìn thẳng Phong Nguyên, “Kể ra thì, Sầm Tuyết Minh cũng mất tích không lâu sau khi Tiển Khâm Đài sập, tướng quân lại cất công điều tra Thẩm Lan này… Lẽ nào, chuyện Sầm Tuyết Minh mất tích có liên quan đến Tiển Khâm Đài?”

Hắn dừng một lúc, “Hiện tại Tiểu Chiêu vương cũng đang điều tra nội tình Tiển Khâm Đài sập, chi bằng tướng quân đi hỏi điện hạ đi?”

Phong Nguyên bị Chương Đình chặn họng, không biết nên nói gì.

Ông ta biết Chương Đình đang thăm dò mình, ông không sợ tiết lộ tin tức với Huyền Ưng Ti, chẳng qua cứ giấu giếm như vậy thì rất khó giải quyết công chuyện.

Ông ta bối rối, cứ mở miệng “tóm lại, dù sao, đại khái…” một lúc lâu mà vẫn không nặn ra được một câu đầy đủ, cuối cùng đành khép miệng, vén rèm nhìn ra ngoài cửa sổ.

Chẳng mấy chốc đã tới dinh quan, hai người vừa xuống xe thì nghe thấy tiếng ngựa rầm rập phi đến, một người thúc ngựa chạy vào từ đầu ngõ, vừa tới gần đã lập tức xuống ngựa, vái chào hai người Chương Phong rồi cấp báo, “Tướng quân, có chuyện gấp.”

Người này họ Đỗ, là một Hiệu úy thất phẩm, thuộc hạ của Phong Nguyên. Khi Phong Nguyên không có mặt ở đây, mọi chuyện ở Lăng Xuyên đều do hắn giải quyết.

Phong Nguyên cùng Đỗ Hiệu úy bước sang một bên, cúi người nghe hắn thì thầm mấy câu, lập tức biến sắc: “Ngươi nói gì?!”

Rồi ý thức được mình đã phản ứng thái quá, ông ta liếc nhìn Chương Đình một cái, nhích bước ra xa, hạ tông giọng hỏi, “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tư dinh của Hầu gia ở Trung Châu được canh phòng cẩn mật, sao bức Tứ cảnh đồ có thể bị trộm?”

Đỗ Hiệu úy nói: “Tin chính xác ạ, chắc chắn Sầm Tuyết Minh và Thẩm Lan đã cùng giao kèo để lại bằng chứng, bằng chứng quan trọng nhất ắt nằm ở bức Tứ cảnh đồ bị trộm. Giờ Hầu gia sốt ruột lắm, xin tướng quân lập tức nghĩ cách đối phó.”

Phong Nguyên hỏi: “Có chắc chắn Tứ cảnh đồ bị người của Tiểu Chiêu vương trộm không?”

“Ngoài Tiểu Chiêu vương ra, còn ai thần thông quảng đại như vậy nữa.” Đỗ Hiệu úy nói, “Tuy Huyền Ưng Ti không có động thái, nhưng… không rõ tướng quân đã biết chưa, năm ngoái Tiểu Chiêu vương vừa cưới một phu nhân, người này dùng tên giả Thôi thị, thực chất mang họ Ôn, chính là con gái của kiến trúc sư Ôn Thiên, Nhạc tiểu tướng quân lừng lẫy một thời là sư phụ của cô ta. Cô ta có bản lĩnh cao cường, năm ngoái chỉ một mình dẫn mười mấy tử sĩ đã có thể cướp ngục thành Nam, phía tư dinh Trung Châu nói có lẽ kẻ lấy trộm Tứ cảnh đồ chính là nữ Ôn thị. Vả lại… hình như lúc trước Tả Kiêu vệ cũng phát hiện ra tung tích của nữ Ôn thị tại Lăng Xuyên, nhưng sau đó không hiểu sao lại không điều tra nữa, chắc là đã được Tiểu Chiêu vương bảo vệ.”

Đỗ Hiệu úy lo lắng: “Giờ phải làm gì đây tướng quân? Nếu bức Tứ cảnh đồ thực sự đang ở trong tay Tiểu Chiêu vương, Huyền Ưng Ti tìm được tội chứng của Sầm Tuyết Minh trước chúng ta một bước, hậu quả sẽ rất khó lường.”

Phong Nguyên nhíu mày suy nghĩ, trầm giọng nói: “Vẫn chưa chắc chắn, đừng có cuống. Hơn nữa Tiểu Chiêu vương chỉ là người ngoài, ai biết hắn có thể nhìn ra được gì từ Tứ cảnh đồ, hơn nữa chưa chắc manh mối hắn đang có nhiều hơn chúng ta, có lẽ chúng ta có thể tìm ra Sầm Tuyết Minh trước.” Hắn dừng lại, “Thế này đi, phía ta vẫn làm theo kế hoạch, cùng vị thiếu gia họ Chương này điều tra Sầm Tuyết Minh và Thẩm Lan, còn ngươi đi tìm Ngũ công tử, để cậu ta thăm dò tin tức chỗ Tiểu Chiêu vương.”

“Ngũ công tử?” Đỗ Hiệu úy ngẩn người, “Ý tướng quân là Khúc Ngũ gia?”

Hắn lập tức nói, “Không được, Ngũ gia là công tử bột, không giúp được gì đâu. Cậu ta vẫn chưa biết chuyện của Hầu gia, nói với cậu ta chưa chắc cậu ta đã hiểu, không làm loạn đã tốt lắm rồi, không thể nhờ vả trông cậy được.”

Phong Nguyên nói: “Không cần cậu ta giúp, trái lại cần cậu ta làm loạn đấy. Năm năm nay cậu ta chơi thân với Tiểu Chiêu vương nhất, không phải những chuyện hư hỏng ngày trước đều do Tiểu Chiêu vương xử lý giúp cậu ta sao, triều đình không xử cậu ta là nể mặt Hầu gia ư? Không phải, là nể Tiểu Chiêu vương. Ngũ gia là người trọng nghĩa khí, quan hệ cả hai tốt như thế, vậy mà Tiểu Chiêu vương lại phái thuộc hạ đến nhà cậu ta trộm đồ, ngươi nói cậu ta có nuốt nổi cục tức này không? Không nuốt nổi sẽ gây sự, ngươi hãy xúi cậu ta đi tìm Tiểu Chiêu vương gây sự, ngươi chỉ cần đứng bên nghe ngóng xem Tứ cảnh đồ đang ở đâu là được. Lan truyền tung tích Tứ cảnh đồ cũng được, miễn là Tiểu Chiêu vương không lấy được bằng chứng.”

Đỗ Hiệu úy đã hiểu, chuyện này thì khó gì, chọc giận Khúc Mậu là xong.

Làm công chuyện không nên chậm trễ, hắn lập tức nói: “Tướng quân quả là cao kiến, thuộc hạ lên đường ngay đây.”

Hôm nay Khúc Mậu dậy rất sớm, còn kịp cả giờ ăn trưa.

Vụ án ở Thượng Khê đã kết thúc, nay hắn ở lại Đông An cũng không còn chuyện để làm, đáng nhẽ ra nên dẫn tuần vệ quay về bản doanh ở núi Bách Dương. Nhưng thời tiết nóng nực oi bức, về Tiển Khâm Đài đâu sung sướng như ở dinh quan? Gã phủ doãn Đông An chỉ biết nịnh bợ Trương Viễn Tụ, suốt ngày đưa băng đến dinh quan, nhờ thế hắn cũng được hưởng sái một phần nhỏ, mát mẻ đến nỗi chẳng muốn đi đâu, thậm chí cũng còn chẳng buồn nhấc chân đến Đinh Lan Giản ở ven hồ.

Nhắc đến mới nhớ, các cô nương ở Đinh Lan Giản ai cũng mỹ miều, nhưng nếu so sánh, Họa Đống cô nương ở Minh Nguyệt Lâu ở kinh thành lại thú vị hơn, khiến hắn nhớ nhung nhiều hơn.

Khúc Mậu ngồi trên xích đu ngoài hành lang, hai mắt nhắm nghiền, trong đầu ngập tràn nụ cười khúc khích của Họa Đống, bàn tay mảnh mai mềm mại của nàng cùng tiếng thỏ thẻ mỗi khi nằm bên hắn. Hận một nỗi bây giờ đang ở xa, biết thế hắn đã xin Họa Đống khăn tay có mùi hương phấn, để nay lấy ra che mặt, đi ngủ cũng có giấc mơ đẹp.

Khúc Mậu suy nghĩ miên man, chẳng mấy chốc đã thiếp ngủ, nhưng khi sắp sửa tiến vào mộng đẹp cùng Họa Đống thì lại nghe thấy Vưu Thiệu vội vàng chạy tới, “Ngũ gia, có Đỗ Hiệu úy đến ạ.”

Khúc Mậu bực dọc mở trừng mắt, định hỏi là kẻ nào quấy nhiễu mộng đẹp của Khúc gia gia, nhưng vừa thấy rõ người trong sân thì lập tức đứng dậy.

Hắn biết Đỗ Hiệu úy, là người của Phong Nguyên. Mà Phong Nguyên lại là thân tín của cha hắn.

Khúc Mậu đã gây ra không biết bao nhiêu họa lớn nhỏ trong chuyến đến Lăng Xuyên lần này, tuy mỗi lần đều có Tạ Dung Dữ bao che, song chưa chắc đã qua được ải của Khúc Bất Duy.

Khúc Mậu tưởng cha cử Đỗ Hiệu úy đến dạy dỗ mình, thế là vội vàng mời người vào phòng, sai Vưu Thiệu đi chuẩn bị trà.

Đỗ Hiệu úy nhận tách trà, không uống mà nói thẳng, “Không rõ bây giờ Ngũ gia có rảnh để đến chỗ Tiểu Chiêu vương một chuyến được không?”

Khúc Mậu nhìn ra ngoài trời, vẫn còn quá nóng, “Chuyện gì vậy? Ở trong nhà không tốt hơn à?”

Tứ cảnh đồ bị trộm khiến Đỗ Hiệu úy vô cùng sốt ruột, lập tức nói, “Ngũ gia chắc biết Hầu gia có tư dinh ở Trung Châu, là nơi cất chứa đồ cổ tranh chữ sưu tầm được.”

Khúc Mậu đáp: “Biết chứ.”

Hắn còn từng xem qua số tranh chữ đồ cổ ấy, trong số đó có một món tên là Tứ cái gì đồ đấy, có thể thay đổi thành các khung cảnh khác nhau, cha hắn thích không thôi, nhưng chẳng hiểu sao cứ để mãi ở Trung Châu mà không đem về kinh. Chứ không việc gì thời gian trước hắn phải chi ngàn vàng cho bức Sơn vũTứ cảnh đồ tương tự? Không phải vì muốn dỗ cha vui ư?

Đỗ Hiệu úy vỗ đùi, “Thế có lẽ Ngũ gia chưa biết, bức Tứ cảnh đồ Hầu gia cất ở tư dinh đã bị trộm! Mà người ăn trộm nó, chính là Tiểu Chiêu vương!”

Động tác cầm tách trà của Khúc Mậu khựng lại, trợn mắt há mồm: “Có cả chuyện đó sao?”

Có vẻ hắn vẫn chưa tin, “Ta thấy Thanh Chấp không giống người sẽ làm chuyện như thế.”

“Thậm chí còn có chuyện khó tin hơn nữa!” Đỗ Hiệu úy nói, “Năm ngoái Tiểu Chiêu vương mới cưới một cô vợ có bản lĩnh cao cường, Ngũ gia còn nhớ không?”

“Nhớ chứ, không phải là đệ muội của ta à?” Khúc Mậu nói.

Về sau đệ muội mất tích, ngày nào Thanh Chấp cũng phái người đi tìm. Khúc Mậu đã quá quen với chốn tình trường, chỉ một cái liếc mắt cũng đủ nhận ra ai động lòng ai chơi đùa, hắn biết Thanh Chấp thực sự đặt nữ Ôn thị trong tim.

“Có chuyện này hẳn Ngũ gia chưa biết, thực ra Tiểu Chiêu vương đã tìm được nữ Ôn thị ở Lăng Xuyên, cũng chính cô ta đã trộm bức Tứ cảnh đồ, chỉ có cô ta mới có bản lĩnh đến thế.”

Nghe hắn ta nói như vậy, Khúc Mậu nghĩ ngợi một lúc, lập tức xâu chuỗi được mọi chuyện.

Hèn gì gần đây hay có vài Huyền Ưng vệ đội mũ đi theo Thanh Chấp, mà một trong số đó hầu như không hành lễ với bất cứ ai, thậm chí người bên dưới còn kính nể nàng ta, ắt hẳn người này chính là đệ muội.

Đợt trước hắn đòi chuyển đến Quy Ninh Trang ở với Thanh Chấp, Thanh Chấp khăng khăng không đồng ý, hóa ra là kim ốc tàng kiều!

Khúc Mậu vỗ bàn: “Thời gian trước ta còn cùng hắn đến Thuận An Các, hắn nói với ông chủ là thích phong cách của Đông Trai tiền triều, thích Tứ đồ gì đấy, còn mượn bộ Sơn vũTứ cảnh đồ ta đã mua, hóa ra hắn đã nhắm đến bảo vật nhà ta!”

Đỗ Hiệu úy góp lửa: “Ngũ gia xem, chuyện này rất có thể do Tiểu Chiêu vương làm, Ngũ gia nhanh đi hỏi thử đi!”

Lửa giận bùng lên, Khúc Mậu ước gì có thể bóp nát tách trà trong tay, “Không thể cứ để như vậy được! Ta phải đi hỏi cho ra nhẽ!”

“Ngũ gia và Tiểu Chiêu vương chơi thân nhiều năm, ngày trước Tiểu Chiêu vương đóng giả làm Giang thiếu gia, Ngũ gia giận hai tháng rồi cũng nguôi ngoai, không ngờ bây giờ y lại đến nhà trộm đồ, hóa ra chỉ là hạng ngụy quân tử.”

Khúc Mậu đặt tách trà xuống, chắp tay đi đi lại lại, áo bào phấp phới như bay, “Ngươi nói đúng, hắn thật quá quắt, ăn hiếp quá đáng!”

“Ăn hiếp quá đáng!” Đỗ Hiệu úy phụ họa.

Khúc Mậu ngoái đầu nhìn chằm chằm Đỗ Hiệu úy, “Tạ Thanh Chấp hắn với Khúc Đình Lam ta có quan hệ thế nào? Không phải chỉ là một bộ tranh thôi ư? Sao không nói thẳng với ta? Nếu nói thẳng, Khúc Đình Lam ta nhất định sẽ đích thân lấy tranh đến cho hắn, việc gì phải đi trộm? Đang xem thường Khúc Ngũ gia ta hả?!”

Đỗ Hiệu úy lại phụ họa: “Đúng là xem thường Ngũ… Hả?”

Khúc Mậu: “Lại còn để đệ muội ra tay! Tư dinh của cha ta có biết bao vệ binh canh chừng, không sợ đệ muội bị thương hả!”

Đỗ Hiệu úy: “…”

Khúc Mậu bất chấp trời nắng nóng, vén bào đi thẳng ra ngoài viện, “Không được, ta phải đích thân tìm Thanh Chấp hỏi rõ mới được! Bộ tranh kia đáng giá thế nào cũng chỉ chừng một vạn tám ngàn lượng, hắn cảm thấy ta không chi ra nổi số tiền này hả, sợ cha ta hỏi tới mà ta không biết ứng phó, không thể giúp hắn mua lại tranh từ tay cha sao? Hừ, hắn quá coi thường Khúc tán tài ta rồi…”

Đỗ Hiệu úy nhìn theo bóng lưng vội vã của Khúc Mậu.

Chọc giận thì chọc giận rồi đấy.

Nhưng… hình như có gì đó sai sai?

Truyện Chữ Hay