Trung tuần tháng Sáu, Lăng Xuyên bước vào thời điểm nóng nhất trong mùa, oi bức tới nỗi ve sầu ngừng cất tiếng, đứng đội nắng chưa đầy nửa khắc đã ướt sũng mồ hôi.
Bạch Tuyền tiễn nhóm quan sai rời khỏi dinh quan, lấy ra hai xâu tiền, “Chư vị vất vả quá, sáng nào cũng đem băng đến, đây là chút tâm ý của Trương đại nhân, chư vị cầm lấy dùng trà.”
Băng ở dinh quan sẽ được chu cấp theo lệ năm ngày một lần, nhưng người đang ở dinh quan gần đây lại là quan lớn trong kinh, vì để lấy lòng Trương Viễn Tụ mà Phủ doãn Đông An còn không tiếc tặng cả mực đỏ Thần Dương, thế thì vài phiến băng có đáng là bao, dĩ nhiên sẽ cung cấp mỗi ngày.
Quan sai vội nói “Trương đại nhân cứ khách khí” rồi nhận bạc, luôn miệng cám ơn.
Tiễn bọn họ rời đi xong, Bạch Tuyền nhanh chóng quay về thư phòng. Ngoài nhà nóng bức nhưng trong phòng lại mát rười rượi, giữa phòng đặt một chậu băng giải nhiệt, gió hè lùa qua ô cửa, lướt qua chậu băng, biến thành cơn gió trong lành.
Trương Viễn Tụ đang mở thư – bức thư được quan sai đưa băng nhân tiện đem đến. Thư của Chương Hạc Thư bị y đặt một bên, còn trong tay là thư của lão thái phó. Lão thái phó đã ngoài bảy mươi nhưng chữ viết vẫn nắn nót có lực, trong thư chỉ nói vào Hạ người càng dần mệt mỏi, đồng thời lo níu chân Trương Viễn Tụ giải quyết công chuyện nên tháng trước mới không gửi thư.
“Còn về việc xây lại đài Tiển Khâm, theo vi sư thấy, đài dựng đài sập là do ý trời, không cần chấp nhất làm gì. Gần nửa năm qua con đã vất vả vì bao công chuyện, chưa từng nghỉ ngơi một ngày, chi bằng xin từ chức giám sát tái xây dựng Tiển Khâm Đài, giải phóng tâm cảnh, Lăng Xuyên có non nước hùng vĩ, nhân cơ hội này du ngoạn một chuyến, quên đi chuyện vặt trần thế, ấy cũng là thú vui…”
Trương Viễn Tụ đọc đến đoạn đây, thầm thở dài trong bụng.
Ngày trước khi tiên đế đề cập đến chuyện xây dựng Tiển Khâm Đài, Trương Chính Thanh một mực ủng hộ tiên đế, lúc ấy lão thái phó là chưởng viện Hàn Lâm, cũng có tình thầy trò với nhóm Trương Ngộ Sơ và Tạ Trinh, vì vậy cũng rất tán thành việc xây đài tưởng niệm. Nhưng sau khi Tiển Khâm Đài gặp chuyện, lão thái phó cho rằng chính mình đã hại các sĩ tử lên đài, áy náy không thôi, kể từ đó từ quan quy ẩn.
Trương Viễn Tụ cứ tưởng nếu đài Tiển Khâm được xây dựng lại, ắt hẳn ân sư sẽ rất mừng, ngờ đâu hồi đầu năm khi triều đình phê duyệt đề nghị tái xây dựng, lão thái phó không những không vui mà còn suy sụp hơn, cả bức thư nhận được hôm nay cũng vậy, ông cũng khuyên y hãy từ bỏ chuyện này.
Đằng sau là đôi lời hàn huyên chuyện nhà, Trương Viễn Tụ nhìn hàng này đến hàng khác, cho tới khi đọc đến hàng cuối cùng, đôi đồng tử co rụt, chân mày nhíu chặt.
Bạch Tuyền đứng cạnh thấy chủ tử luôn điềm tĩnh lại có biểu cảm như thế, bèn gọi: “Công tử?”
Trương Viễn Tụ không nói gì mà chỉ đưa thư cho hắn, Bạch Tuyền nhận lấy, những hàng cuối trong thư viết rằng, “Nhân Dục Quận chúa đã đến tuổi thành hôn, Dụ Thân vương phủ nhắm trúng con, mượn lời Quan gia hỏi ý vi sư. Quận chúa xuất thân cao quý, dịu dàng lương thiện, có thể nói là lương phối, nhưng đây là chuyện chung thân đại sự của con, vi sư cho rằng nên do con quyết định, không biết ý con thế nào.”
Bạch Tuyền ngẩn người, Nhân Dục Quận chúa?
Trong ấn tượng của hắn, Nhân Dục Quận chúa và công tử không có nhiều tiếp xúc, chỉ mới gặp nhau vài ba lần. Có lẽ nàng ta có tình cảm với công tử, bởi kinh thành có rất nhiều con cháu quý tộc, không lý nào Dụ Thân vương phủ lại chọn công tử.
Nhưng bao năm qua công tử chuyên tâm lo liệu chính sự, hầu như không gần nữ sắc, ngươi duy nhất cậu ấy từng để ý dù chỉ một chút không phải là Quận chúa, mà là Ôn cô nương, nhưng Ôn cô nương…
Nghĩ đến đây, Bạch Tuyền bất giác nhìn Trương Viễn Tụ, y đã bắt đầu mở thư của Chương Hạc Thư.
Thư của Chương Hạc Thư do Nhan Vu của Xu Mật Viện đại diện viết, Trương Viễn Tụ im lặng đọc xong, ngoài mặt không biểu hiện cảm xúc, nghĩ một lúc rồi chỉ nói: “Chương Hạc Thư muốn đến Trung Châu.”
Bạch Tuyền còn đang nghĩ tới Thanh Duy, vừa nghe câu ấy thì lấy làm ngạc nhiên, “Đến Trung Châu làm gì? Ông ta biết công tử cho Ôn cô nương một căn nhà ở Trung Châu sao?”
Trương Viễn Tụ ngả lưng ra ghế, ánh mắt dừng ở trên bàn, “Không phải. Ông ta muốn gọi ta đến gặp mặt.” Dừng một lúc rồi nói tiếp, “Hẳn là có liên quan tới Tiển Khâm Đài.”
Y muốn Tiển Khâm Đài được trùng kiến, Chương Hạc Thư cũng vậy, ban đầu hai bên bắt tay chỉ vì mục đích giống nhau, còn rốt cuộc Chương đại nhân có tâm tư gì thì y lười suy đoán. Nhưng nay xem ra, Tiểu Chiêu vương điều tra nguyên nhân Tiển Khâm Đài sập đã dẫn đến sóng gió, khiến đám cá ẩn nấp dưới mặt nước ào ào trồi lên.
Còn y lội sông qua bờ, sớm muộn gì cũng bị ảnh hưởng.
“Công tử, công tử có định đi gặp Chương đại nhân không?”
Trương Viễn Tụ trầm ngâm, đoạn hỏi: “Chương Lan Nhược ở lại Đông An để đợi Phong Nguyên tướng quân à?”
“Vâng, nghe nói Tiểu Chương đại nhân và Phong Nguyên tướng quân muốn đến nơi nào đó gần đây thị sát, nhân tiện tìm một vị đại nhân họ Sầm mất tích từ mấy năm trước.”
Vụ bạo loạn ở Thượng Khê đã được kết án, chiếu theo tính cách của Chương Đình, chắc chắn sẽ quay về núi Bách Dương tiếp tục đốc thúc việc xây dựng Tiển Khâm Đài, thế nhưng hắn không những không rời đi mà còn nán lại Đông An đợi tướng quân gì đó.
Trương Viễn Tụ không đáp, cầm lấy hộp tráp trên bàn, đi sang viện bên cạnh.
Chương Đình đang xem hồ sơ do thuộc hạ đưa tới, nghe báo Trương Viễn Tụ đến liền vội vàng ra đón, “Vong Trần, sao huynh có thời gian rảnh đến chỗ ta thế?”
Trương Viễn Tụ đưa tráp cho hắn, “Mới đọc xong sáng nay nên đến đưa cho huynh.”
Dạo gần đây Chương Đình khá rảnh rỗi, hầu như ngày nào cũng viết một bài sách luận, đặt trong hộp tráp đưa tới chỗ của Trương Viễn Tụ hòng nhờ y chỉ giáo.
“Vong Trần vất vả rồi.” Chương Đình nhận tráp, mời Trương Viễn Tụ vào phòng, lại sai người hầu đi pha trà, “Mỗi lần xem những chỗ Vong Trần chỉ điểm là ta lại tiếp thu được rất nhiều, thường tự trách mình vì sao không suy nghĩ sâu sắc như Vong Trần.”
Trương Viễn Tụ nói: “Chỉ là do kiến giải của Lan Nhược và ta khác nhau mà thôi, sao có thể phân cao thấp, ta đọc văn của Lan Nhược cũng mở mang không ít.”
Nói đoạn, y liếc nhìn chồng hồ sơ đặt bên cạnh Chương Đình, “Lan Nhược đang bận gì à?”
Chương Đình nói: “Đúng thế, là một vụ án cũ ngày xưa, chi tiết nội tình khá rắc rối nên phải xem lại hồ sơ.”
Trương Viễn Tụ nhấp hớp trà, nhìn Chương Đình, nụ cười trong mắt vô cùng dịu dàng, “Phải rồi, ta nghe nói gần đây Lan Nhược đang tìm một thông phán ở phủ Đông An đang mất tích, tên là Sầm Tuyết Minh, gần đây Vong Trần cũng khá rảnh, không biết Vong Trần có thể giúp được gì cho vụ án này không?”
Quy Ninh Trang.
“Đây là cây trâm lúc đi ngang qua phủ Khánh Minh, chúng tôi đặc biệt tìm thợ làm cho thiếu phu nhân. Tóc thiếu phu nhân vừa nhiều lại dày, cài trâm nhỏ không được, mà trâm to lại quá phức tạp, thiếu phu nhân không ưng, cây này khá vừa vặn.”
“Còn có cả mũ trùm này nữa, thiếu phu nhân không tiện để lộ thân phận, mỗi khi ra ngoài cần đội mũ che. Mũ này làm từ lụa mỏng, từ trong có thể nhìn ra rõ ràng, nhưng từ ngoài lại không thể nhìn vào, chắc chắn thiếu phu nhân sẽ thích cho xem.”
Trong Phất Nhai Các, Trú Vân và Lưu Phương lần lượt lấy ra từng món đồ đã mua cho Thanh Duy trên đường đến, không quá nửa khắc đã chất đầy một bàn, mà bên cạnh vẫn còn bảy hộp gỗ và năm tay nải chưa mở.
Không lâu sau khi Tạ Dung Dữ và Thanh Duy gặp lại, y nhanh chóng viết thư gọi Lưu Phương và Trú Vân đến Lăng Xuyên, ai ngờ hai người vừa tới Khánh Minh thì lại nhận được thư khẩn của Đức Vinh, nói công tử bảo các nàng cứ đi từ từ, tốt nhất là trì hoãn một hai tháng, còn kèm thêm vài tờ ngân phiếu mấy nghìn lượng, bảo các nàng mua đồ sinh hoạt cho Thanh Duy.
“Trong hộp gấm này là trân châu chúng tôi tìm gần cảng, chỉ lựa toàn hàng thượng phẩm, mất nhiều thời gian lắm nhé, đợi sau này hồi cung có thể mời các cô cô có tay nghề ở Ti Y Cục, Ti Sức Cục khảm vào trang sức hoặc quần áo cho thiếu phu nhân, nếu thiếu phu nhân thích, cũng có thể khảm vào vũ khí nữa. Có tất cả năm hộp gấm giống vậy, cũng có mã não và đá mặt trăng.”
“Còn trong rương này là vải vóc chúng tôi tìm khắp Trung Châu, vừa dày vừa mềm, khó bị kiếm làm rách, túi vải quấn nhuyễn ngọc kiếm ở cổ tay thiếu phu nhân bị xơ hết cả rồi, tôi và Lưu Phương định làm cho thiếu phu nhân thêm vài cái khác để thay.”
“Còn trong rương kia là xiêm áo mới mua cho thiếu phu nhân, hài nhung cho thiếu phu nhân, lư hương ủ tay cho thiếu phu nhân, trà hương cho thiếu phu nhân…”
Triêu Thiên ôm đao ngồi xổm một bên, nhìn Lưu Phương và Trú Vân đọc làu làu những món đồ mua cho Thanh Duy, gãi đầu nói: “Sao cái gì cũng là của thiếu phu nhân thế? Các cô không mua gì cho công tử à?”
Trú Vân nhìn hắn, che miệng cười, “Công tử có thiếu gì đâu, thứ thiếu phu nhân thiếu cũng là thứ công tử thiếu.”
Lưu Phương cũng nói: “Mua cho thiếu phu nhân không phải là mua cho công tử à?”
Triêu Thiên lại gãi đầu, hắn chẳng hiểu gì sất.
Lưu Phương mở một rương gỗ, lấy ra một xấp giấy đưa cho Đức Vinh, “Cái này cậu cầm đi, chỗ này là công thức nấu ăn tôi và Trú Vân sưu tầm được. Công tử nói thiếu phu nhân thích đồ tươi không thích ngấy, tuy không thích ngọt nhưng trong canh và bánh phải có đường, có gì cậu đưa một bản cho nhà bếp, để nhà bếp dựa theo đó mà làm, kiểu gì thiếu phu nhân cũng thích.”
Đức Vinh nói: “Tôi sẽ cho người chép hai bản, đóng thành sách mang theo.”
Trú Vân cười nói: “Cậu đúng là suy nghĩ chu đáo.”
Ngoài phòng vang lên tiếng bước chân, mọi người đồng loạt nhìn ra, là Tạ Dung Dữ đến, y bước vào phòng hỏi, “Đã chuẩn bị xong chưa?”
“Thưa công tử, có thể phải chờ một lúc nữa.” Lưu Phương nói, “Quần áo nhiều quá, chắc phải đợi thiếu nhân trở về, tự tay chọn mấy bộ thích cất tủ, những món trang sức còn lại đã được nô tì và Trú Vân cất vào hộp, cũng đã sắp xếp phân loại những món đồ sử dụng hằng ngày, đang định thu dọn đây ạ.”
Tạ Dung Dữ nói: “Cứ để đồ ở đấy, lát nữa ta sẽ dọn.”
Trú Vân và Lưu Phương ngạc nhiên: “Công tử tự thu dọn?”
Tạ Dung Dữ nói: “Nàng ấy có thói quen cất đồ ở những chỗ cố định, thời gian này các ngươi không đi theo nàng ấy, ta sợ nàng ấy không tìm được.”
Lưu Phương và Trú Vân nhìn nhau, không kìm được mỉm cười.
Hai người các nàng chỉ mới tới hồi sáng nay, trời còn chưa sáng Triêu Thiên đã ra ngoài thành đón, cứ tưởng có thể gặp được thiếu phu nhân, ai dè nửa tháng trước thiếu phu nhân đã đi Trung Châu rồi.
Trú Vân nói: “Bẩm Công tử, nô tì nghe bảo chừng hai hôm nữa thiếu phu nhân sẽ về.”
Tạ Dung Dữ gật đầu, “Trong thư nói là ngày mai.”
Triêu Thiên ôm đao đứng cạnh nghe thế, lập tức tỉnh táo hẳn lên: “Công tử, ngày mai thiếu phu nhân và Nhạc tiền bối sẽ về ạ?”
Thời gian này hắn chỉ có một mình, từ sau khi khỏi bệnh công phu cứ như bị chững lại, chỉ mong có cao nhân chỉ điểm một hai.
Mà Nhạc Ngư Thất không phải cao nhân thì là gì?
Đáng tiếc cao nhân mới gặp lại thiếu phu nhân hai hôm đã vội vã dẫn nàng đi Trung Châu, thậm chí Triêu Thiên còn chưa kịp chào hỏi cao nhân.
Hai mắt Triêu Thiên sáng bừng: “Công tử, ngày mai Nhạc tiền bối và thiếu phu nhân về lúc nào? Tiểu nhân sẵn lòng ra cổng thành chờ.”
Tạ Dung Dữ nhìn hắn, chưa kịp sai bảo thì bỗng ngoài sân vang lên tiếng bước chân, một Huyền Ưng vệ vừa chạy tới vừa chắp tay hớt hải cấp báo, “Ngu hầu, Nhạc tiền bối và thiếu phu nhân đã về rồi.”
Tạ Dung Dữ ngạc nhiên, “Sao nhanh thế? Không phải nói là mai sao?”
“Hình như thiếu phu nhân đi suốt đêm không nghỉ nên nhanh hơn dự tính một ngày, bây giờ Nhạc tiền bối và thiếu phu nhân đã về tới trước cửa, có lẽ Ngu hầu cần…”
Không đợi Huyền Ưng vệ nói hết, Tạ Dung Dữ nhấc chân bước qua ngưỡng cửa, đi nhanh ra khỏi viện.
Chưa đến tiền viện đã nghe thấy tiếng bước chân vội vã ngoài hành lang, dường như cũng có người đang chạy tới hậu viện, giữa chừng lại có tiếng quở mắng của Nhạc Ngư Thất:
“… Bảo con đến châu phủ con lại khăng khăng đòi về trang viên trước, lỡ người mà không ở đây, không phải mất công đi một chuyến nữa hả. Trên đường đi cũng thế, tối không lo ngủ đã cấp bách lên đường, có phải con trói hồn ở Lăng Xuyên không đem theo đúng không, đã mấy tuổi rồi mà còn hành hạ như thế…”
Âm thanh ngày một gần, Tạ Dung Dữ đi vòng qua chỗ rẽ, thấy một bóng người váy xanh xuất hiện cuối hành lang.
Ánh nắng chiếu nghiêng, bóng xanh khựng lại rồi hóa thành cơn gió, cũng giống như lúc rời đi, một khắc sau đã sà vào lòng y, khiến y phải lùi về sau một bước.
Tiếng trách móc vẫn chưa dứt.
“… Gặp muộn một hôm thì chết ai? Không sợ ngã rớt làm hỏng hộp tranh hả, có biết bên trong là trân bảo quý hiếm không…”
Nhạc Ngư Thất rẽ vào hành lang, mở to mắt nhìn rồi hít một hơi lạnh.
Váy xanh chạm vào áo lơ, tựa ráng mây hòa cùng sương mù trên núi.
Nhạc Ngư Thất không nhìn thẳng nổi nữa, ông cao giọng gọi, “Cậu kia, lại đây.”
Triêu Thiên nhiệt tình đi tới: “Nhạc tiền bối có gì dặn dò ạ.”
Nhạc Ngư Thất giơ tay che mắt, ngoảnh phắt đầu đi, “Nhanh gọi đại phu đến khám mắt cho ta, ta sắp mù rồi.”