Tạ Dung Dữ nói xong, Doãn Uyển nhỏ giọng đáp: “Vương gia quả thông minh, dân nữ… chính là Sấu Thạch. Người đã gửi tranh ở Thuận An Các ngày trước chính là dân nữ, lần này, cũng chính dân nữ đã đem bức Sơn vũ tứ cảnh đồ và tranh của Nhị ca đến Thuận An Các. Ông chủ Trịnh không biết chuyện, tưởng tất cả số tranh đó là do Nhị ca vẽ, cho nên hôm bị mất tranh, ông chủ Trịnh mới nghe theo lời khuyên của huynh ấy. Vương gia, Nhị ca của dân nữ không biết chuyện gì hết, huynh ấy là người rất tốt, mong vương gia tha cho huynh ấy, kẻo hàm oan nhầm người.”
Tạ Dung Dữ lại nói: “Chuyện này cứ từ từ. Nếu ta đoán không sai, ắt hẳn Doãn Tứ cô nương có quan hệ mật thiết với thầy Thẩm nọ?”
Nếu không, một lão Cử nhân như thầy Thẩm sao có thể dạy vẽ cho một bé gái mới bốn năm tuổi?
Đành rằng là Bá Nhạc và Thiên Lý mã đi, nhưng lẽ nào Thẩm tiên sinh có mắt thần, biết được bé gái tí tuổi đầu đó sẽ là thiên tài hội họa?
(Thiên Lý mã vốn là tên gọi của loại ngựa tốt và quý nhất trong các giống ngựa, nhưng rất ít người biết được nó. Song nhờ có Bá Nhạc mà Thiên Lý mã được phát hiện và trở nên nổi tiếng, quý hiếm trong dân chúng.)
Doãn Uyển nghe hỏi liền ngẩn người, vô thức nhìn sang Nhạc Ngư Thất.
“Chuyện này để sau hẵng nói.” Nhạc Ngư Thất nói, “Trả lời câu hỏi của ta trước, vì sao ngươi biết đi theo nó thì có thể tìm được ta?”
“Vì quá trùng hợp.”
“Quá trùng hợp?”
“Đúng thế ạ.” Tạ Dung Dữ đáp, “Vãn bối đang ở tại Quy Ninh Trang, mà Tứ cô nương của trang viên vừa khéo chính là Sấu Thạch, đấy là trùng hợp đầu tiên.
Vãn bối vừa phát hiện Sấu Thạch học theo phong cách của Lữ Đông Trai là trên phố xuất hiện bức Sơn vũ tứ cảnh đồ, đây là điểm trùng hợp thứ hai.
Khúc Mậu vừa mua bức Sơn vũ tứ cảnh đồ thì bức tranh nền lập tức bị trộm, đây là điểm trùng hợp thứ ba.
Thời gian rồi Tề Châu doãn bộn bề nhiều việc, thế mà cái đêm tranh bị trộm, ông ấy lại bất ngờ có mặt tại phố Lưu Chương, đây là điểm trùng hợp thứ tư.”
Tạ Dung Dữ nói: “Thực ra tối hôm đó Tề Châu doãn xuất hiện ở phố Lưu Chương cũng bình thường, có thể ông ấy vừa trực đêm xong, tình cờ đi ngang qua, nhưng điều khiến vãn bối nghi ngờ chính là biểu hiện sau đó của ông ấy – ông ấy biết bức tranh nền của bộ Sơn vũ tứ cảnh đồ bị trộm, một bên thì nói kẻ trộm xảo quyệt, khó có thể đuổi bắt, một bên lại lãnh trách nhiệm, tuyên bố chắc chắn quan phủ sẽ tìm được tranh về. Vãn bối biết Tề Doãn châu là người thế nào, ông ấy được chính tiên đế đề bạt làm quan phụ mẫu Lăng Xuyên, cần cù chịu khó, nói ít làm nhiều. Nhưng tối hôm ấy, đến Huyền Ưng vệ tinh nhuệ nhất cũng không bắt được kẻ trộm tranh, ông ấy lấy đâu ra cơ sở để hứa hẹn? Trừ khi ông ấy đã có manh mối về kẻ trộm tranh, song lại cố tình không tiết lộ. Cộng thêm việc vãn bối ở Quy Ninh Trang cũng là do Tề Châu doãn thu xếp, cho nên vãn bối cả gan suy đoán, có lẽ ba người Tề Châu doãn, kẻ trộm tranh và Sấu Thạch… vốn dĩ có quen biết.”
Nếu chỉ có một trùng hợp thì đã đành, nhưng liên tục xảy ra chuyện trùng hợp lại nói rõ tính liên quan giữa chúng.
“Chỉ thế mà thôi?” Nhạc Ngư Thất hỏi, “Chỉ nhờ có thế mà ngươi chắc chắn ta và Tề Văn Bách cùng phe?”
Tạ Dung Dữ đáp: “Không, nhờ một chuyện khác mà vãn bối mới chắc chắn ba vị quen biết nhau.”
“Là chuyện gì?”
“Về sau vãn bối có lệnh cho một Hiệu úy Huyền Ưng Ti tên Chương Lộc Chi điều tra nhà họ Doãn. Tuy Chương Lộc Chi là người nóng tính nhưng làm việc rất cẩn thận, khuyết điểm duy nhất là đã tin ai thì rất tin tưởng, còn nếu nghi ai sẽ nghi ngờ đến cùng, nói cách khác, chính là thành lập lập trường. Trước khi Huyền Ưng Ti lên đường đến Lăng Xuyên, Quan gia từng dặn rằng có thể tin tưởng Tề Châu doãn và Tống trưởng lại ở Lăng Xuyên, Chương Lộc Chi ghi nhớ lời này, cho nên lúc tới đây, hắn không hề nghi ngờ manh mối do hai người Tề Tống cung cấp. Hắn điều tra nhà họ Doãn, quá nửa tin tức là nghe ngóng từ châu phủ, kết quả hắn điều tra được gì?
Mọi manh mối liên quan đến Sấu Thạch đều quy về Doãn Trì, Doãn Trì học vẽ từ nhỏ, Doãn Trì mê vẽ, Thẩm tiên sinh dạy vẽ rời đi, Doãn Trì phải chăm lo học hành, bao giờ thi đậu Tú tài mới cầm bút vẽ tiếp, thậm chí khoảng thời gian trên cũng gần với thời điểm các bức tranh của Sấu Thạch xuất hiện. Vậy mà… Chương Lộc Chi lại không tra được một tin tức nào liên quan tới Doãn Tứ cô nương. Nói đâu xa, một cô bé như Doãn Tứ cô nương lại có thể học vẽ từ một Cử nhân đã là chuyện không đơn giản; nàng ta còn nhỏ đã phải sống một mình ở biệt trang, có đơn giản là tránh ảnh hưởng đến việc học của huynh trưởng? Quan trọng hơn cả, Sấu Thạch là người đã để lại tranh cho Sầm Tuyết Minh năm xưa, một tiểu cô nương như nàng ta lại liên quan tới mệnh quan triều đình đã mất tích, lẽ nào trong chuyện này không ẩn chứa điều gì? Nếu đã làm tất sẽ có dấu vết, ta nói rồi, Chương Lộc Chi phá án cực kỳ cẩn thận, nhưng vì sao hắn không điều tra được những manh mối đó? Chính là vì lập trường của hắn, hắn quá tin tưởng Tề Châu doãn, tới mức mỗi lần hắn chạm đến điểm khả nghi hay chỗ thiếu sót nào, thì lập tức những điều ấy đã bị Tề Châu doãn ung dung xóa bỏ. Thành thử cuối cùng, hắn không điều tra được gì cả.”
Chính vì Chương Lộc Chi không điều tra được gì nên Tạ Dung Dữ mới có thể khẳng định, ba người Nhạc Ngư Thất, Tề Văn Bách và Doãn Uyển có quen biết. Trộm tranh ban đêm cũng chỉ là một vụ nhỏ ba người bắt tay bày ra.
Nhạc Ngư Thất nói thẳng: “Cho nên ngươi đã tương kế tựu kế, cố ý cho người bắt chước tranh của Lữ Đông Trai?”
Tạ Dung Dữ đáp: “Đúng thế, vãn bối mời một vị đại nhân giỏi vẽ mô phỏng bức Tây sơn tê hà lưu cảnh của Đông Trai tiên sinh, sau đó đem tranh đến Điểm Mặc Trai để bán…”
“Ngươi để người đem bán tranh tự xưng là Sấu Thạch, còn nói trong tay mình đã có bằng chứng chứng minh Doãn Trì là Sấu Thạch, ụp tội bán tranh giả lên đầu Doãn Trì. Sau đó ngươi gọi Tề Châu doãn và Tống trưởng lại đến, bắt Doãn Trì đến nha môn ngay trước mặt bọn họ. Ngươi có hai nguyên nhân để làm như vậy, thứ nhất, ngươi biết hai người Tề Tống không hẳn tin tưởng ngươi, để hai người họ theo Huyền Ưng vệ về nha môn là nhằm mục đích tách người; thứ hai, dựa vào tính cách đơn giản của Doãn Uyển, thấy Doãn Trì bị bắt, nó sẽ nghĩ mình đã hại cậu ta, sẽ hốt hoảng báo tin cho ta. Vì vậy ngươi mới để đám chó săn của mình tới nha môn thẩm vấn, còn bản thân âm thầm bám theo Doãn Uyển tìm được ta.” Nhạc Ngư Thất nói.
Tạ Dung Dữ gật đầu, “Đúng thế, chỉ là vãn bối không ngờ sẽ gặp Nhạc tiền bối ở đây.”
Y dừng lại, đoạn chắp tay bái, “Hóa ra Nhạc tiền bối vất vả như vậy cũng chỉ là thăm dò vãn bối.”
Y không nói thăm dò điều gì, song Nhạc Ngư Thất vẫn hiểu.
Đúng là ông đã sắp đặt đề khó cho y, vốn dĩ muốn xem tiểu tử này có tìm được tranh không, ai ngờ y có thể dùng một hòn đá bắn hạ ba con chim, không những khám phá ra Doãn Uyển là Sấu Thạch, mà thậm chí còn đoán được cả mục đích của ông.
Nhạc Ngư Thất nheo mắt nhìn Tạ Dung Dữ, một lúc sau, chậm rãi thốt ra ba chữ, “Tiểu Chiêu vương?”
Năm ấy khi Chiêu Hóa đế đón Tạ Dung Dữ vào cung, vừa khéo cũng là lúc Nhạc Ngư Thất vừa được thăng hàm tướng quân. Một công tử đại tộc khác họ không những được phong vương mà còn được ban danh hào “Chiêu”, thực sự trong triều có không ít người phản đối, nhưng vào khoảnh khắc văn võ toàn triều trông thấy Tạ Dung Dữ, những tiếng phản đối lập tức biến mất.
Đó là đứa trẻ thế nào? Trầm tĩnh đứng trên điện Tuyên Thất, như tỏa ra ánh hào quang rực rỡ.
Nhiều năm đã trôi qua, tới bây giờ khi Nhạc Ngư Thất gặp lại Tạ Dung Dữ, cảm thấy chữ Chiêu thực sự quá hợp với y – trong màn đêm tĩnh lặng với ánh nến leo lắt, người như ngọc sáng, thân quàng ánh trăng.
Ngoài phòng vọng đến tiếng bước chân, Thanh Duy nhìn sang, hóa ra là hội Vệ Quyết, Tề Châu doãn và Tống trưởng đã đến, Doãn Trì theo sau bọn họ. Trông thấy Tạ Dung Dữ, hắn tiến lên chắp tay vái chào, ôn tồn hỏi: “Vương gia, rốt cuộc đã có chuyện gì thế? Nguyệt Chương vừa tới nha môn thì Vệ đại nhân bảo chỉ là hiểu lầm…” Hắn dừng lại, thấy Doãn Uyển cũng ở trong phòng bèn ngạc nhiên thốt lên, “Uyển Uyển, sao muội lại ở đây?”
Tạ Dung Dữ nói: “Án tranh giả đúng là hiểu lầm thật, còn rốt cuộc chuyện như thế nào…” Y dừng lại, nhìn Nhạc Ngư Thất và Tề Văn Bách, cuối cùng nhìn Doãn Uyển, “Nếu họa sĩ Sấu Thạch đã ở đây, chẳng hay ba vị có thể chỉ dạy?”
Y hỏi vô cùng lễ độ, Tề Văn Bách đâu dám nói không, “Nếu điện hạ đã hỏi, vậy để hạ quan giải đáp giúp, thực ra chuyện này…”
“Thực ra chuyện này rất dài dòng.” Không đợi Tề Văn Bách nói hết, Nhạc Ngư Thất đã ngắt lời, ông đưa mắt nhìn trời, “Khuya lắm rồi, về nghỉ ngơi đi, có chuyện gì đợi sáng mai hẵng nói.”
Vệ Quyết nghe thế, không khỏi nhìn Tạ Dung Dữ.
Huyền Ưng Ti phá án chưa bao giờ trì hoãn, có thể tìm manh mối ngay trong đêm thì tuyệt đối không chờ đến sáng hôm sau. Bây giờ đã tìm được Sấu Thạch, chắc chắn chỉ còn một bước nữa là chạm tới tung tích của Sầm Tuyết Minh.
Nhưng thấy Tạ Dung Dữ gật đầu, Vệ Quyết chỉ có thể chắp tay, dẫn hội Kỳ Minh lui ra.
Tề Văn Bách và Tống trưởng lại nói muốn đưa Doãn huynh muội về phủ, cũng cùng nhau cáo từ.
Lúc này, trong phòng chỉ còn lại ba người Nhạc Ngư Thất, Thanh Duy và Tạ Dung Dữ.
Nhạc Ngư Thất liếc Tạ Dung Dữ, uể oải cất tiếng: “Khuya rồi, ngươi cũng về đi.”
Tạ Dung Dữ muốn nói chuyện giữa mình và Tiểu Dã với Nhạc Ngư Thất, nhưng xem ra ông không có ý định nghe: “Vâng, vậy vãn bối xin cáo từ.”
Vất vả lắm Thanh Duy mới tìm được sư phụ, nhưng chưa nói được bao nhiêu mà sư phụ đã đuổi mình đi, nàng bất đắc dĩ đi theo Tạ Dung Dữ, ai ngờ vừa xoay người thì đã nghe thấy Nhạc Ngư Thất chậc một tiếng, “Quay lại, ta chỉ bảo hắn về, con đi theo hắn làm gì? Con a đầu này, rốt cuộc ai mới là người nhà của con hả?”
Thanh Duy ngơ ngác, lúc này mới kịp hiểu ý của Nhạc Ngư Thất.
Nàng không khỏi nhìn Tạ Dung Dữ, Tạ Dung Dữ chỉ im lặng mỉm cười. Thanh Duy mím môi, di bước về sân.
Những đụn mây dày đã tan, ánh trăng như tơ rọi xuống sân nhà, đợi người đi hết, Nhạc Ngư Thất mới nhìn chằm chằm Thanh Duy đứng giữa sân, lạnh lùng cất tiếng, “Nói, rốt cuộc con và Tiểu Chiêu vương đã có chuyện gì?”
Thanh Duy không biết phải trả lời thế nào. Nàng rơi vào lúng túng, bỗng cảm thấy cơn ác mộng đêm hôm trước đã thành sự thật.
“Thì… Chuyện là như vậy đó…”
“Chuyện như vậy là chuyện gì?”
Thanh Duy cụp mắt nhìn mũi hài, “Thì là… Ôi chao con không nói được, con cũng không biết là có chuyện gì nữa…”
Nhạc Ngư Thất hơi hơi hiểu, “Ý con là, con và Tiểu Chiêu vương, đã có chuyện mà không thể nói ra?”
Thanh Duy sững người, tuy nàng không biết rốt cuộc bọn họ đang nói gì, nhưng sư phụ nói như thế… hình như cũng đúng?
Thanh Duy gật đầu.
Nhạc Ngư Thất im lặng một lúc lâu, đoạn lạnh lùng nói, “Được rồi, ta biết rồi.” Ông vươn tay nhặt lấy cành liễu dưới đất, song chưa đợi ông di chuyển thì Thanh Duy đã nhanh chóng vỡ lẽ, nàng lập tức nhảy lên đầu cành, cuống cuồng nói, “Sư phụ đừng làm vậy mà! Chờ con giải thích rồi đánh gãy chân con cũng chưa muộn!”
Nhạc Ngư Thất cười lạnh, “Con còn nhớ sư phụ muốn đánh gãy chân chó của con hả.” Ông quẳng cành liễu đi, “Nói đi, ta muốn xem con có thể giải thích cái gì.”
Thanh Duy nghĩ ngợi, ấp úng nói: “Ban đầu con và y chỉ thành thân giả, không ai xem là thật hết, chỉ ngủ chung với nhau thôi, con cũng đang định xem nên rời đi thế nào… Nhưng sau đó, vì vụ án của Hà Hồng Vân mà cứ kéo dài, hơn nữa con còn bị thương, y chăm sóc con, không hiểu sao lại ở lại, rồi dần dà thành quen…”
Một khi đã quen sẽ từ từ bén rễ, không cách nào nhổ bỏ. Cho tới cuối cùng bị ép buộc mới phải rời đi.
Nhưng Nhạc Ngư Thất lại chỉ ra một trọng điểm, “Ý con là, tuy ngoài mặt hai đứa giả thành thân, nhưng ban đêm thật sự ngủ chung với nhau?”
Thanh Duy ngơ ngác.
Nàng chưa kịp giải thích gì thì Nhạc Ngư Thất lại nói: “Lại còn dần quen? Chẳng phải ý là, hai đứa vẫn thường xuyên ngủ chung giường mỗi đêm?”