Đúng lúc này hội Vệ Quyết cũng đi vào từ cửa hông, thấy Khúc Mậu, Vệ Quyết lộ vẻ ngạc nhiên, tia nghi ngờ vụt qua đôi mắt ưng, “Hóa ra người mua bức Tứ cảnh đồ là Khúc Hiệu úy?”
Khúc Mậu đương còn bực bội: “Nếu Khúc gia gia ta biết ai là kẻ đã đẩy giá, chắc chắn ta phải lột da lóc xương bằng được!”
Tranh của Sấu Thạch bắt chước phong cách của Đông Trai, còn bức Tứ cảnh đồ được đấu giá ở hội thi họa tối nay lại khéo rơi vào tay Khúc Mậu, quả là trùng hợp.
Tạ Dung Dữ bình tĩnh hỏi: “Sao huynh lại mua bức tranh mô phỏng này?”
Khúc Mậu hả một tiếng, bảo, “Chẳng phải sắp đến sinh nhật của cha ta à, đợt rồi ở Thượng Khê ta chẳng làm được trò trống gì, ông ấy viết thư giáo huấn ta một trận, ta mới định bụng chuẩn bị một món quà mừng thọ dỗ ông ấy. Thực ra cũng không định mua bức tranh đó, nhưng dạo trước ta đi loanh quanh chỗ này, vô tình gặp được Tứ cô nương Doãn gia, theo chân nàng ta tới đây, ông chủ Thuận An Các thấy ta tìm quà mừng thọ thì bảo tranh của tiệm ông ta rất phù hợp, còn cho ta một tấm thiệp của hội thi họa, thế là ta đến thôi.”
Đối với Hầu phủ có thực ấp vạn hộ mà nói, năm nghìn lượng chẳng thấm vào đâu. Khúc Mậu nói chuyện với Tạ Dung Dữ một lúc thì cũng vơi bớt lửa giận, hắn ngửa đầu ra sau, day nhẹ ấn đường, “Nói thật nhé, ta thấy hội thi họa này chẳng thú vị gì sất, ông chủ với đám văn nhân nhã sĩ kia mở mồm toàn văn vẻ, xém chút nữa đã ru ngủ gia gia ta đây rồi, nên ta mới chọn bức đắt nhất để mua, bức nào được giành giật nhiều nhất thì ta lấy bức đó…”
Bên ngoài có người gõ cửa, là ông chủ Trịnh đem bức Tứ cảnh đồ tới.
Để đề phòng có kẻ thèm muốn họa phẩm mà làm phiền người mua tranh, vì vậy sau khi hội thi họa kết thúc, người hầu của bên mua sẽ trao tiền cho tiểu nhị được chỉ định, cuối cùng ông chủ sẽ đích thân đem tranh tới.
Thấy Tạ Dung Dữ cũng có mặt, ông chủ Trịnh chẳng mấy ngạc nhiên, hai người họ đều nói giọng quan kinh thành, quen nhau cũng không lạ. Ông ta lần lượt mở bộ Tứ cảnh đồ ra theo thứ tự, nói: “Một tranh nền bốn tranh phủ đều ở đây, mời quý khách kiểm tra. Ban nãy vì để thu hút chú ý nên tại hạ cố tình nói nó là Tứ cảnh đồ, thực chất lúc họa sĩ gửi bán có bảo không dám xúc phạm đến Đông Trai tiên sinh, cho nên chỉ đặt tên là Sơn vũ tứ cảnh đồ, mời quý khách xem nơi này.”
Ông ta giơ tay chỉ vào góc trái bên dưới bức tranh, đúng là có viết một hàng chữ nhỏ “Sơn vũ tứ cảnh đồ”.
Nay nhìn gần mới thấy, kỹ xảo dùng mực quả rất giống với Sấu Thạch, nhưng có thật là do tự tay Sấu Thạch vẽ không thì Tạ Dung Dữ không dám chắc, họa kỹ của bức tranh Sơn vũ tứ cảnh đồ rất tinh tế, chỉ trong năm năm ngắn ngủi đã tiến bộ tới mức này, lẽ nào là chuyên gia hội họa trời sinh?
Khúc Mậu cất tranh, ông chủ Trịnh đích thân tiễn bọn họ ra về, nói với Tạ Dung Dữ: “Tối nay ở hậu đường còn có rất nhiều họa sĩ ở lại, quý khách đã xem sách, nếu ưng mắt họa sĩ nào, tại hạ có thể giới thiệu.”
Tối nay không một ai biết người nào đã đấu giá với Khúc Mậu, nhưng ông chủ Trịnh thì có. Bây giờ thấy bọn họ có quen nhau, vốn dĩ chỉ cần thương lượng là có thể mua được tranh với giá một nghìn lượng, chẳng qua vì không thể trao đổi nên để cho Thuận An Các hời những mấy nghìn lượng, nay ông chủ Trịnh hỏi thế cốt có ý bồi thường.
Tạ Dung Dữ nói không cần, “Ta chỉ thích tranh của Lữ Đông Trai, nếu có bức nào có phong cách tương tự, xin ông chủ để ý giúp ta.”
Hiếm khi thấy một vương gia lá ngọc cành vàng như Tạ Dung Dữ thích gì đó, Khúc Mậu không khỏi tò mò: “Lữ Đông Trai là ai?”
Tạ Dung Dữ: “…”
Tất cả mọi người: “…”
Hóa ra ngươi chỉ nhắm mắt mua tranh, còn ông chủ nói gì ngươi không nghe?
Vừa đi vừa nói chuyện, chẳng mấy chốc đã ra đến ngoài Thuận An Các, ông chủ Trịnh dừng chân trước cửa, “Quý khách mua được tranh, cũng đã trả tiền, tại hạ tiễn quý khách rời khỏi lầu, cuộc mua bán này xem như đã ấn định tiền trao cháo múc, đây vốn là quy định của bổn các, từ giờ trở đi, bức Sơn vũ tứ cảnh đồ không còn liên quan đến bổn các nữa. Tạm biệt quý khách.”
Khúc Mậu coi lời ông ta như gió thổi bên tai, người hầu kéo xe ngựa đến nhưng hắn không lên, đòi đi chung với Tạ Dung Dữ, “Lần trước ta đã bảo muốn chuyển đến ở trang viên của cậu còn gì, chuyện này thế nào rồi…”
Thanh Duy đi theo phía sau, gió đêm lướt qua khiến nàng thấy lạnh, bèn khép áo chùng lại. Áo chùng của nàng màu đen, mũ trùm cũng phủ lụa đen, người không biết sẽ tưởng nàng là ám vệ ở Huyền Ưng Ti.
Tạ Dung Dữ đang đi đến Thượng Nguyệt Thực – Thanh Duy nhận ra phương hướng, biết y lại muốn dẫn nàng đi ăn khoai nướng. Ấy nhưng, còn chưa kịp vui vẻ thì đúng lúc này, một cơn gió nhẹ sượt qua tai. Thanh Duy đưa mắt nhìn, tên trộm xuất hiện quá nhanh, không khác gì bóng ma vô hình xuất hiện bên cạnh người hầu của Khúc Mậu, ngay trước khi đám đông kịp thời phản ứng thì hắn đã giơ tay ra, giật lấy cuộn tranh trong tay người hầu.
Cuộn tranh đó là tranh nền trong bộ Sơn vũ tứ cảnh đồ, không có nó, bốn bức tranh phủ cũng mất đi giá trị.
Thấy hắn ta sắp sửa bỏ trốn, Thanh Duy lập tức đuổi theo, giơ tay bổ xuống sau vai hắn. Nhưng tên trộm như có mắt mọc sau lưng, ngay khi một chưởng ập đến, hắn ta ngoái đầu bình tĩnh tiếp chiêu của Thanh Duy, mũi chân điểm lực lên tường, tung mình nhảy lên mái nhà.
Thanh Duy phi thân đuổi theo, cùng lúc đó, hội Vệ Quyết Kỳ Minh cũng hoàn hồn, cùng Thanh Duy đuổi theo kẻ trộm.
Đêm đã khuya, phố Lưu Chương sáng rực ánh đèn, tên trộm mặc đồ đen, khoác thêm áo choàng rộng thùng thình, chớ nói mặt mũi, đến thân hình ra sao cũng khó có thể nhận ra. Hắn ta có thân pháp vừa nhanh lại nhẹ nhàng, gần như đạp gió mà đi, ngoại trừ Thanh Duy, chỉ có Vệ Quyết và Kỳ Minh là theo kịp.
Không hiểu sao Thanh Duy lại có cảm giác, kẻ trộm tranh này chính là kẻ đã theo dõi mình gần đây. Nàng không dám dùng nhuyễn ngọc kiếm, Tạ Dung Dữ có mua cho nàng một thanh trọng kiếm, tiếc là không đem theo. Mà có đem theo cũng vô dụng, xách theo đồ nặng càng không đuổi kịp. Trông thấy cửa hàng bên đường có giăng dây thừng, nàng quơ tay chụp lấy. Dây vào tay nàng lập tức biến thành vật sống, thừng dài hơn trượng như rắn phóng mình về phía trước, đập thẳng vào áo của tên trộm.
Mà tên trộm phản ứng cũng rất nhanh, khi lưỡi rắn ở phía sau sắp sửa tấn công, hắn ta lách mình né tránh rồi đối mặt với Thanh Duy, mũi chân điểm lên góc mái nhà, áo choàng được gió nâng như cánh chim, lao về phía mái nhà cao hơn.
Chỉ trong chớp mắt, tên trộm cùng Thanh Duy và mấy người Vệ Quyết vụt qua vụt lại giữa nóc nhà, chẳng mấy chốc đã biến mất trong tầm mắt của mọi người. Lúc này Khúc Mậu mới giật mình phản ứng, quát đám tuần vệ đi theo mình: “Các ngươi còn ngẩn ra đó làm gì, nhanh đuổi theo!”
Không phải Khúc Mậu tiếc bạc đã bỏ ra, mà vất vả lắm Khúc Ngũ gia hắn mới có thể lết mình đến hội thi họa một chuyến, nhưng vừa mua được tranh thì lại bị trộm mất, bảo hắn nuốt cục tức này thế nào đây? Hắn chắp tay đi tới đi lui trên đường, không lâu sau thấy nhóm Thanh Duy quay về.
Tạ Dung Dữ bất ngờ: “Không đuổi kịp à?”
Thanh Duy nắm mũ trùm, không lên tiếng.
Kỳ Minh đáp: “Tên trộm chạy quá nhanh, và có vẻ hắn biết chúng thuộc hạ không muốn làm hỏng tranh, hễ chúng thuộc hạ ra tay là hắn lại giơ tranh ngăn cản, không những thế hắn ta còn rất quen thuộc đường phố khu vực này, ba người chúng thuộc hạ hợp lực, nhưng… vẫn không bắt kịp.”
Vệ Quyết nói: “Lúc về chúng thuộc hạ có gặp Tề Châu doãn và Tống trưởng lại, nghe chuyện này, hai người họ đã ngay lập tức điều động tìm kiếm xung quanh.”
Đúng lúc này, tùy tùng Vưu Thiệu của Khúc Mậu lên tiếng: “Ngũ công tử, chúng ta vừa mua được tranh thì đã bị mất cắp, quá trùng hợp, liệu có thể bảo ông chủ bồi thường được không?”
Kỳ Minh nói: “Lúc nãy khi chúng ta rời khỏi Thuận An Các, ông chủ có nói ra khỏi cửa là coi như tiền trao cháo múc, bức Sơn vũ tứ cảnh đồ không còn liên quan đến bọn họ nữa.”
Kỳ Minh chỉ nhắc nhở chứ không có ý khác, nhưng tối hôm nay Khúc Mậu làm gì cũng không suôn sẻ, hắn đang vô cùng bực tức, nghe thấy thế thì lại càng trái tính, nói luôn: “Sao không thể bắt bọn họ bồi thường hả? Phải bắt đền bằng được!”
Nói đoạn, hắn quay đầu trở lại Thuận An Các.
Thuận An Các vẫn còn khách nên chưa đóng cửa, thậm chí trong nhã các còn có người chờ gặp họa sĩ, ông chủ Trịnh đang giới thiệu mọi người gặp mặt, thấy nhóm Khúc Mậu quay về thì tưởng Tạ Dung Dữ muốn mua tranh, niềm nở tiếp đón: “Sao quý khách lại quay lại thế?”
“Vì sao ta quay lại ư? Ông chủ còn mặt mũi mà hỏi hả.” Vưu Thiệu hừ lạnh, “Công tử nhà ta vừa mua tranh ở chỗ ông xong, chưa gì đã bị trộm mất, hay là chính ông chủ Trịnh làm chuyện mua bán đen tối, một mặt bán tranh một mặt sai trộm canh chừng bên ngoài, trộm tranh về bán lại lần nữa. Hèn chi không cho bất cứ ai biết thân phận người mua, hóa ra là có ý định bán mới đây mà.”
Phải một lúc sau ông chủ Trịnh mới hiểu ý Vưu Thiệu, ngạc nhiên nói: “Bức Sơn vũ tứ cảnh đồ bị trộm?”
Khúc Mậu nói: “Vừa nãy ở đằng kia bọn ta đuổi theo tên trộm cả buổi, bộ ông không nghe thấy hả, vừa ra khỏi chỗ ông thì tranh bị trộm, còn không phải ông làm?! Tiểu gia nói ông biết, hoặc là đền tranh hoặc là đền bạc, chọn một trong hai!”
Ông chủ Trịnh rất lấy làm tiếc khi biết bức Sơn vũ tứ cảnh đồ bị trộm, nhưng thấy Khúc Mậu khăng khăng nhận định mình là đồng bọn của tên trộm thì không khỏi tức giận, lạnh lùng nói: “Quý khách nói sai rồi, trong các lu bu bận rộn bao nhiêu chuyện, lúc nãy tại hạ còn vào trong tính tiền, thực sự không biết bức Tứ cảnh đồ bị trộm. Quý khách mất tranh, tại hạ cũng tiếc thay, nhưng vừa rồi khi tiễn quý khách rời đi, tại hạ đã nói rồi, ra khỏi cửa là coi như tiền trao cháo múc, bức Sơn vũ tứ cảnh đồ không còn liên quan đến Thuận An Các nữa. Thuận An Các mở cửa mấy năm nay, nói thật, không phải chưa từng bán ra bức tranh nào năm nghìn lượng, năm ngoái tại hạ còn tìm được một bức bản gốc của Dụ Đức hoàng đế tiền triều, bán ra hơn mười nghìn lượng, bao nhiêu lần tổ chức hội thi họa cũng chẳng gặp chuyện gì. Nếu chỉ vì các hạ gặp trộm ở gần Thuận An Các mà hắt gáo nước bẩn lên Thuận An Các, thứ cho tại hạ không nhận. Tại hạ không sợ nói thẳng, Thuận An Các có được ngày hôm nay là nhờ làm ăn chân chính, có quy định nghiêm ngặt rõ ràng, dù thiên vương có đến cũng phải tuân thủ quy định trong các. Vừa rồi ở bên trong, Thuận An Các tìm đủ cách bảo vệ thân phận người mua, chẳng phải có câu ‘của cải không nên để lộ ra’ đấy sao, trước đó quý khách không dị nghị gì, rồi bây giờ rõ ràng đã ôm tranh trong người, bất cẩn bị trộm mất, Thuận An Các chỉ có thể lấy làm thông cảm, nhưng đó không phải là chuyện bổn các phải chịu trách nhiệm, thậm chí bổn các cũng tuyệt đối không chịu trách nhiệm.”
Giọng ông ta sang sảng, nhất thời thu hút sự chú ý của mọi người, ngay đến họa sĩ trong lầu cũng đi ra.
Ngẫm cũng đúng, dù Thuận An Các và tên trộm có cùng một giuộc đi nữa thì làm gì có chuyện trộm cắp ngay trước cửa nhà mình. Hơn nữa, cả con phố Lưu Chương đều bán tranh chữ, tại sao Thuận An Các có thể độc chiếm vị trí đầu? Chính là nhờ làm ăn rõ ràng.
Tạ Dung Dữ cảm thấy chuyện tối nay quá kỳ lạ, đương lúc suy nghĩ thì chợt thấy có người chen đến bên cạnh, thấp giọng gọi: “Điện hạ.”