Không gian trong màn lặng như tờ.
Bàn tay ấm áp vòng ra sau lưng nàng, chiếc hôn ở mắt dần di chuyển xuống, tựa làn gió mát trong đêm, dịu dàng lướt qua chóp mũi, hai má rồi dừng lại trên môi.
Không vào sâu thêm.
Tựa bông hoa phiến lá lìa cành cuối xuân, khẽ khàng đáp xuống mặt hồ, dập dềnh trên sóng rồi bị gió thổi bay, bay về nơi bình yên nhất trên thế gian này.
Hương vị khiến người ta mụ mị trầm luân.
Thanh Duy cảm thấy khó mà thoát nổi, gần như phải dùng hết sức mới tránh ra được một tấc.
Nàng chống tay lên vạt áo y, ngực khẽ nhấp nhô, cụp mắt nói: “Nhưng ta không có cách nào làm vương phi của ngài.”
Không chỉ vì nàng là khâm phạm.
Trước khi nàng được rửa oan, chân tướng Tiển Khâm Đài được làm rõ, thì cả cuộc đời nàng đã định sẵn vô duyên với chốn kinh thành phồn hoa.
Huống hồ… Sở dĩ Ôn Tiểu Dã là Ôn Tiểu Dã chính vì nàng sống tự do tự tại, thậm chí trong những năm tháng phiêu bạt cũng sống theo ý mình, nếu có ngày nàng bị bắt phải sống trong thâm phủ nhà cao cửa rộng, trở thành vương phi phải tuân thủ cung quy thì nàng không còn là Tiểu Dã nữa rồi.
Tạ Dung Dữ nhìn nàng, giọng chìm vào màn đêm, “Không cần làm vương phi, nàng vẫn có thể là nương tử của ta.”
Sự hứa hẹn và nhượng bộ ẩn trong đó quá nhiều, nhưng Tạ Dung Dữ không giải thích.
Tiểu Dã rất nhạy bén, có đôi khi chỉ nói một đã hiểu mười, thứ nàng cần vượt qua chính là thứ trong tim nàng.
Quả nhiên nàng ngước mắt nhìn y, đôi mắt sáng ngời đầy thận trọng, “Nếu Thiên gia chọn phi cho ngài thì ngài làm gì?”
“Ôn Tiểu Dã à.” Tạ Dung Dữ mỉm cười, “Về việc chọn phi, không ai có thể là chính thê của ta ngoài nàng.”
Y nhẹ nhàng gạt lọn tóc trên má nàng ra sau tai, nhẹ nhàng trấn an, “Hôm ấy nàng bảo muốn suy nghĩ thêm. Nàng có thể suy nghĩ tiếp, ta bằng lòng chờ nàng.”
Thanh Duy cụp mắt, nghĩ ngợi một lúc rồi khẽ nói: “Ta có vài quy tắc, ngài có tuân thủ được không?”
“Nàng nói đi.”
“Ngài…” Nàng bối rối, không biết bản thân bây giờ có phải là lén ước hẹn hay không, nếu cha mẹ mà biết, nhất là sư phụ, liệu có trách mắng nàng không, “Trước khi ta nghĩ xong, tạm thời ngài không được xem ta là nương tử của ngài.”
“Được.”
“Nếu ta đã nghĩ kỹ mà vẫn quyết định sẽ đi, ngài không được ngăn cản ta.”
“… Được.”
“Còn nữa…” Thanh Duy mấp máy môi, “Trước khi ta nghĩ xong, trong phòng ngài ngoài Trú Vân Lưu Phương ra thì không được có a hoàn nào khác hầu hạ, ngài ra ngoài cũng không được dẫn cô gái nào theo, nếu không có công vụ ngài cũng không được đến thanh lâu xem ca kịch, cũng không được giống lần trước, gọi ca cơ vũ cơ ở tửu lâu với Khúc Đình Lam, ta biết bản thân mình lắm chuyện, cũng biết từ nhỏ vương tôn công tử các ngài không thiếu oanh yến bên người…”
“Ôn Tiểu Dã, rốt cuộc nàng xem kịch nhiều hay nghe thoại bản nhiều vậy hả, ai nói với nàng ta không thiếu oanh yến bên người từ nhỏ?” Nghe đến đây, Tạ Dung Dữ không kìm được nói.
Không biết có phải vì tính tình phong lưu lúc giả vờ làm Giang Từ Chu ngày trước đã để lại ấn tượng sâu đậm cho nàng hay không, khiến nàng hiểu lầm y cũng chơi bời trác táng, nhưng sự thật trước mười bảy tuổi y toàn sống trong thâm cung, sau lại chuyển đến Giang phủ, mấy năm đổ bệnh trong lòng như có sương mù che lấp, làm gì còn có tâm tư sưu tầm yến tước giữa muôn tía nghìn hồng?
“Bao năm qua, ta chỉ gặp mỗi một chú chim xanh giữa núi rừng Thần Dương, khó khăn lắm nàng ấy mới bay đến bên ta, nhưng chỉ dừng chân chốc lát rồi suốt ngày muốn vỗ cánh bay đi, ta còn sợ mình không giữ được nàng ấy.”
Thanh Duy ngẩn ngơ.
Nàng biết y đang nói mình, bỗng cảm thấy có cơn gió lướt qua con tim.
Nàng mím chặt môi, một lúc lâu sau mới nói: “Ngài cũng có quy tắc của mình chứ? Ta sẽ tuân theo.”
Nàng không phải người không phân rõ phải trái, đã định ra quy tắc để y tuân thủ, có qua có lại, dĩ nhiên y cũng có thể đặt ra.
Nhưng xưa nay y luôn bao dung nàng, Thanh Duy cho rằng y sẽ không nói gì.
Tạ Dung Dữ nhìn Thanh Duy, mắt ngọc mày ngài, tóc dài tựa thác, chú chim xanh giữa núi rừng Thần Dương năm nao đã trưởng thành, hóa thân thành chim loan đẹp tuyệt trần, chỉ nhìn thôi cũng bị hớp hồn.
“Quy tắc của ta rất đơn giản.” Tạ Dung Dữ nói, “Ta có thể chờ nàng, nhưng mà, Tiểu Dã à, ta là đàn ông.”
“Trước khi nàng suy nghĩ kỹ, về sau ban đêm cấm nàng áp sát dựa gần nữa, nhất là…” Y dừng lại, giọng khàn khàn xen lẫn mê hoặc, “Nhất là tư thế này.”
Tư thế gì cơ?
Y ngồi dựa đầu giường, nàng ngồi ngang trên người y chế ngự.
Song lúc nãy y nghiêng người tới, nàng và y thực sự rất gần nhau.
Ôn Tiểu Dã rời nhà xa cách người thân từ thuở nhỏ nên khá ngây thơ trên chữ tình, nhưng trong mấy năm lang bạt nàng đã tiếp xúc đủ hạng người, sao có thể không hiểu chuyện nam nữ.
Tạ Dung Dữ vừa nói xong, không hiểu sao bàn tay đặt sau lưng nàng bỗng nóng lên, rồi nàng chợt cảm nhận được sự khác thương rất rõ ràng ở y.
Cứ như bị ném vào lò nung, vành tai nàng bỗng nhiên bốc cháy, nàng luống cuống xoay người đi xuống, trùm chăn che kín mặt, gần như cuộn tròn trong góc giường.
Tạ Dung Dữ bật cười: “Nhớ chưa?”
“Nhớ, nhớ rồi.” Cũng không dám quên nữa, Thanh Duy đáp.
“Vết thương ngoài da đã lành, chấn thương xương sườn cũng là loại chấn thương xương dễ chữa lành nhất, lẽ ra cậu nên đi lại nhiều hơn, vấn đề là chân phải của cậu bị gãy xương. Nhưng cậu mới nằm được gần nửa tháng rồi nên ra ngoài phơi nắng cũng không sao.”
Trong sương phòng ở Y Sơn Viện, Triêu Thiên ăn mặc chỉnh tề, được Đức Vinh đỡ xuống giường, Thanh Duy đứng bên nhìn đề phòng hắn sẩy chân té ngã.
Đức Vinh chần chừ nói: “Thật sự có thể ra ngoài sao? Cậu ta bị thương nặng thế, vết thương cũng nhiều, tiểu nhân cho rằng vẫn nên nằm thêm một tháng nữa.”
Hàn đại phu đứng bên giường cười bảo: “Thiếu phu nhân nói đúng đất, xương sườn bị gãy thì ba ngày sau có thể đi lại được rồi, người bình thường rạn xương đùi cần nằm thêm một tháng, nhưng Cố hộ vệ không phải người bình thường, ngoài những ngày đầu tiên bị sốt cao ra thì vết thương lành rất nhanh, hôm nay nắng đẹp, chống gậy ra ngoài đi lại chắc không sao đâu.”
Triêu Thiên có Thanh Duy và Hàn đại phu ủng hộ, nhanh nhảu bảo: “Thiếu phu nhân nói chí phải, đại phu cũng nói rất đúng, ta tập võ từ nhỏ, tuy không có sở trường nhưng được cái sức chịu đựng giỏi, hiện trên người đã không còn thương tổn gì nữa rồi, nếu mà nằm nữa thì nấm mốc mọc trong kẽ xương mất, ta chỉ muốn ra ngoài thôi.”
Nói đoạn, hắn mặc kệ Đức Vinh có ngăn cản hay không, chống dậy đứng lên. Hắn sức khỏe, một tay chống gậy, chỉ mỗi chân trái cũng có thể đi lại tự nhiên. Đức Vinh hốt hoảng đuổi theo, lại ngoái đầu xin ý của Hàn đại phu, thấy Hàn đại phu gật đầu mỉm cười thì mới khó xử đi theo ra khỏi phòng.
Triêu Thiên ưa hoạt động chứ không thích ngồi một chỗ, bình thường bắt hắn ngồi vào bàn viết thư là đã hành hạ tính mạng hắn rồi, huống chi nằm trên giường mấy ngày trời. Hắn đi dọc đường một đoạn, cảm thấy toàn thân sảng khoái thoải mái, lại thấy cửa viện ở ngay phía trước, bèn nói: “Ta đi thỉnh an công tử đã.”
Đức Vinh ngăn lại: “Ta thấy ngươi lại muốn bị công tử mắng thì có.”
Triêu Thiên nhìn Thanh Duy, thấy nàng không khác gì chú chim bay nhảy đi theo mình, lúc bay trên cành cây, lúc lại dừng chân trên núi giả, cực kỳ hâm mộ, không khỏi hỏi: “Thiếu phu nhân lại luyện công phu à?”
Thanh Duy: “… Khinh công chưa tốt, ta muốn tập thêm.”
Triêu Thiên không hiểu vì sao Thanh Duy lại cảm thấy khinh công chưa tốt, cho rằng thiếu phu nhân đã lợi hại như vậy rồi mà vẫn còn cố gắng, hắn càng phải ra sức noi theo mới phải, bèn bảo: “Lần trước thiếu phu nhân bị Tả Kiêu vệ truy đuổi nhưng không bị thương, còn rời kinh một mình mấy ngày, thế mà giờ vẫn ổn.”
Thanh Duy nói: “Ta khác cậu, lần trước ta may mắn, không thương tổn gân cốt.” Nói xong, nàng hất cằm chỉ về sương phòng, “Về nghỉ ngơi đi.”
Phu nhân chủ tử đã hạ lệnh, Triêu Thiên đành phải tuân theo, xoay người để Đức Vinh đỡ về.
Thanh Duy không khích lệ Triêu Thiên nữa, nhảy xuống khỏi ngọn núi giả, hỏi Đức Vinh: “Không phải cậu nói Trú Vân và Lưu Phương sắp tới à, bao giờ thì bọn họ tới nơi?”
“Bẩm thiếu phu nhân, khoảng vài hôm nữa.” Đức Vinh đáp, “Hai người họ khác tiểu nhân và Triêu Thiên, xuất thân là cung nhân nên đi đường cũng chậm hơn.”
Thanh Duy biết Trú Vân vốn là y nữ, Lưu Phương từng học nghệ tại Thượng Phục Cục, còn Triêu Thiên và Đức Vinh sinh ra ở Cật Bắc, là cô nhi sau trận chiến sông Trường Độ, mãi tới sáu năm trước mới chuyển lên kinh thành, đi theo Tạ Dung Dữ.
Tạ Dung Dữ đối xử với bọn họ tốt hơn nhiều so với hạ nhân bình thường.
Nghĩ đến Cật Bắc, Thanh Duy chợt nhớ ông ngoại và sư phụ cũng từng chinh chiến nơi đó, đang đang định hỏi Triêu Thiên Đức Vinh vài chuyện thì đúng lúc này, tiếng bước chân dồn dập vội vã đột nhiên vang lên ở ngoài sân, người đến là Kỳ Minh, chắp tay cúi đầu với Thanh Duy: “Thiếu phu nhân, chẳng hay người có thời gian rảnh đến Lạc Hà Viện một chuyến được không?”
Thanh Duy gật đầu, cùng hắn rời khỏi sân: “Có chuyện gì thế?”
“Là thế này, phong thư về Tôn Huyện lệnh và Tần sư gia từ trong kinh đã được gửi đến, hình như Ngu hầu đã tìm ra manh mối quan trọng nào đó, lệnh thuộc hạ lục soát vật ngoại thân của Lý thị và Dư thị. Nhưng hai người họ không chịu phối hợp, liên thủ khóc lóc lăn lộn, thuộc hạ thấy hai người họ là nhân chứng nên không định dùng vũ lực, đành kính nhờ thiếu phu nhân sang thuyết phục giùm.”