Quy Ninh Trang là trang viên của người nhà họ Doãn ở Đông An. Sau khi hội Vệ Quyết đến đây, châu doãn Lăng Xuyên đã thu xếp cho mọi người ở tạm nơi này. Trang viên cực kỳ rộng, trong trang có vài viện các, hội Kỳ Minh và Chương Lộc Chi nghỉ ở Y Sơn Viện để tiện bề chăm sóc Triêu Thiên, còn Thanh Duy và Tạ Dung Dữ ở riêng tại Phất Nhai Các phía tây.
Phất Nhai Các có sân nhỏ phòng sâu, diện tích không lớn song bù lại khá yên tĩnh. Thanh Duy và Huyền Ưng vệ đã truy đuổi Lý thị bỏ trốn mấy ngày liền không nghỉ, đến tận hôm qua mới trở về, sức cùng lực kiệt, phải nhờ thị nữ trong trang viên dìu về Phất Nhai Các, vừa đặt lưng xuống đã ngủ say, li bì tới sáng nay mới tỉnh, thấy Tạ Dung Dữ trở về, nàng mới giật mình phát hiện lại ở chung phòng với y.
Đã nói rõ là thành thân giả rồi, nhưng cứ lấy danh vợ chồng cùng ra cùng vào như vậy, rồi người dưới cũng gọi thiếu phu nhân, thì đến bao giờ quan hệ giữa hai người mới rõ ràng được đây?
Thực ra Thanh Duy cũng đã trăn trở vấn đề này rất lâu, nàng có trách nhiệm điều tra chân tướng Tiển Khâm Đài, đi theo Tạ Dung Dữ đương nhiên có thể sớm ngày phá được án hơn, nhưng xét cho cùng nàng đang là trọng phạm, không thể ra mặt công khai, hành sự chung với Huyền Ưng Ti chỉ tổ níu chân bọn họ. Nếu đã vậy, chi bằng nàng hành sự độc lập đi, quá nhiều manh mối liên quan đến núi Trúc Cố, kiểu gì cũng có nơi nằm ngoài tầm với của Tạ Dung Dữ, để nàng âm thầm điều tra, không những bớt rắc rối cho y mà còn có thể giúp đỡ y. Hơn nữa, trước khi Nhạc Ngư Thất mất tích ông đã từng xuất hiện ở Lăng Xuyên, nàng hành sự một mình cũng có thể tiện bề thăm dò tung tích của sư phụ.
Thanh Duy ngồi bên giường, nhìn bóng đêm mịt mùng qua khe cửa, hạ quyết tâm đợi Tạ Dung Dữ về sẽ nói rõ với y, ai ngờ mới đợi một lúc thì bên ngoài vọng đến tiếng gõ cửa:
“Thiếu phu nhân đã ngủ chưa ạ?”
Là Đức Vinh.
Đã giờ này rồi mà sao Đức Vinh còn đến đây?
Thanh Duy lập tức kéo cửa ra: “Triêu Thiên bị sao hả?”
“Triêu Thiên vẫn ổn ạ.” Mưa rào vừa tạnh, Đức Vinh lồng tay áo đứng trong bóng đêm, “Là công tử phái tiểu nhân tới, muốn hỏi thiếu phu nhân đã quen ở trang viên chưa?” Không đợi Thanh Duy trả lời, hắn nói tiếp, “Đi xa bên ngoài khó chu đáo bằng ở nhà, nhưng thiếu phu nhân yên tâm, Lưu Phương và Trú Vân đã trên đường đến Lăng Xuyên rồi, có bọn họ, cuộc sống sinh hoạt của thiếu phu nhân sẽ khá hơn.”
Thanh Duy ngạc nhiên: “Lưu Phương và Trú Vân cũng tới ư?”
“Vâng, là công tử dặn ạ.” Đức Vinh đáp.
Thanh Duy biết Tạ Dung Dữ gọi Lưu Phương và Trú Vân đến Lăng Xuyên là vì mình, lòng bỗng dao động, nhưng nàng đã quyết ý rời đi rồi, nghĩ một lúc cuối cùng vẫn nói thật: “Ngươi đi viết thư bảo bọn họ không cần đến nữa. Hôm trước ta đã nói thẳng với công tử nhà ngươi rồi, lúc trước bọn ta chỉ giả thành thân, không thể lấy danh vợ chồng sống chung tiếp được, bây giờ lại còn ở chung phòng, thực sự không ổn. Ta đã nghĩ kỹ rồi, đợi vụ án Thượng Khê sáng tỏ, ta sẽ lập tức đến Thần Dương, ở Thần Dương có nhiều thợ mộc, nói không chừng có thể tìm được manh mối hữu dụng, hơn nữa sư phụ ta có một căn nhà ở núi Thần Dương, ta muốn quay về tìm tung tích của ông ấy.”
“Thiếu phu nhân muốn rời đi?” Đức Vinh giật mình.
Thanh Duy “ừ” một tiếng, “Nên mấy ngày nay làm phiền ngươi tìm cho ta một chỗ khác, ta sẽ sang đó ở trước, nếu trong trang viên bất tiện thì ta ra ngoài ở cũng được.”
Đức Vinh nghe thế thì im lặng, một lúc lâu sau mới thở dài: “Vâng, nếu thiếu phu nhân đã dặn thì tiểu nhân sẽ nghe theo.”
Thanh Duy thấy hắn có vẻ khó xử, “Sao thế, việc này khó lắm à?”
“Cũng không phải là khó.” Đức Vinh nói, “Hiện giờ Triêu Thiên đang bị trọng thương, tiểu nhân cần chăm sóc cậu ta, nhưng nếu thế, bên cạnh công tử không có ai phục vụ…” Đức Vinh chần chừ, rồi như hạ quyết tâm thật lớn mới nói ra câu sau, “Hẳn thiếu phu nhân cũng biết, công tử đổ bệnh từ năm năm trước, tuy nửa năm nay đã khỏe hơn, nhưng để đề phòng bệnh tình tái phát, phải luôn có người túc trực hầu hạ. Chưa nói đâu xa, công tử bận bề công vụ, cần phải có người nhắc ngài ấy uống thuốc, thỉnh thoảng nằm mơ bị bóng đè giật mình, nếu không có người lay tỉnh, tâm bệnh tái phát, chỉ e có tĩnh dưỡng cũng không khỏe lên được.”
Thanh Duy lại ngạc nhiên: “Nhưng ngươi cũng gặp y rồi đấy thôi, sắc mặt y rất tốt, đâu có dùng thuốc nữa, bệnh hẳn phải hết rồi chứ, sao căn bệnh này lại khó chữa vậy?”
Đức Vinh hỏi: “Trước kia khi thiếu phu nhân ở Giang gia, có từng thấy công tử uống thuốc bao giờ chưa?”
Thanh Duy lắc đầu.
“Chính là vậy, công tử không muốn thiếu phu nhân lo lắng nên mới không uống trước mặt người, Triêu Thiên là đứa cẩu thả, mấy ngày ở Thượng Khê, khéo lại quên nhắc nhở công tử.” Đức Vinh nói, “Công tử dốc hết ruột gan vì vụ án Thượng Khê, tiểu nhân sợ nếu sơ suất sẽ khiến tâm bệnh tái phát, lúc đầu nghĩ nếu có thiếu phu nhân ở đây, buổi tối ở bên chăm sóc, tiểu nhân chỉ cần chuẩn bị thuốc là xong, nhưng giờ thiếu phu nhân lại muốn đi…”
Đức Vinh dừng lại, đoạn hỏi: “Thiếu phu nhân định đi thật ạ?”
Thanh Duy không đáp.
Không rõ vì sao nàng bỗng nhớ đến mùa đông năm ngoái, vào cái đêm gặp y trong cung, y khoác áo ngoài viết công văn dưới ngọn đèn dầu, sắc mặt nhợt nhạt.
Đức Vinh bèn nói tiếp: “Bây giờ Trú Vân Lưu Phương còn chưa đến, nếu thiếu phu nhân thực sự muốn rời đi, tiểu nhân đành mượn người hầu ở trang viên đến Phất Nhai Các chăm sóc công tử vậy, nhưng… Thiếu phu nhân biết đấy, dung mạo công tử giống thiên nhân, dễ đưa tới vài phiền phức không cần thiết, lúc trước là Xa thị bộ Binh, công tử chỉ nói có hai câu với nàng ta… Mà thôi, nếu thiếu phu nhân đã quyết ý đi, vậy để tiểu nhân thu xếp chỗ ở cho người.”
“Ấy, gượm đã.” Thấy Đức Vinh sắp sửa rời đi, Thanh Duy gọi giật lại, nàng chần chừ, “Thôi, ta ở lại thêm một thời gian nữa.”
Dẫu sao nàng và Tạ Dung Dữ cùng vào cùng ra không phải ngày một ngày hai, lúc trước ở Giang gia còn ngủ cùng giường cơ mà, bây giờ y đổ bệnh, nàng ở bên chăm sóc y cũng có gì đâu?
Đợi vụ án khép lại, Trú Vân và Lưu Phương đến rồi nàng rời đi cũng chưa muộn.
Đức Vinh dừng bước, hành lễ với Thanh Duy: “Vâng, biết thiếu phu nhân bằng lòng ở lại chắc hẳn công tử cũng yên tâm.”
Dứt lời, hắn đi thẳng ra ngoài.
Ra khỏi Phất Nhai Các, Đức Vinh đi tìm vị đại phu mới xem bệnh cho Triêu Thiên, hỏi: “Đại phu có thang thuốc nào cho điện hạ nhà tôi không?”
Đại phu này là danh y ở Đông An, được Châu doãn Lăng Xuyên mời đến khám cho Triêu Thiên, cho dù vậy thì nhân vật lớn nhất mà ông từng gặp trong đời cũng chỉ là đại nhân trong châu phủ, nay nghe vương gia trong cung muốn xin ông phương thuốc thì giật mình: “Sao thế, điện hạ khó chịu trong người hả?”
“Cũng không phải.” Đức Vinh nói, “Điện hạ vẫn khỏe, chỉ là… vì có việc đột xuất, cần chuẩn bị một thang thuốc. Không cần là thang thuốc trị bệnh thật, miễn là mùi nồng, không khó uống, an thần dưỡng sinh là được.”
Đại phu nghĩ ngợi: “Vậy thì, nhân sâm đương quy thêm mấy quả táo ngọt được không?”
Đức Vinh gật đầu: “Làm phiền đại phu viết một phương thuốc, tôi sẽ đi sắc theo.”
Tới đầu giờ Dần, Tạ Dung Dữ mới họp bàn xong, bước ra khỏi thư phòng. Quay về phòng, Thanh Duy đã ngủ, y nhẹ nhàng lấy y phục sạch sang phòng bên tắm rửa, nhưng lúc trở ra thì lại thấy Thanh Duy đã tỉnh, đang ngồi trên giường.
Đèn trong phòng vẫn chưa tắt, đốm lửa bập bùng mờ ảo.
“Sao lại dậy rồi?” Tạ Dung Dữ ngồi xuống mép giường, vuốt lọn tóc rối giúp nàng, nhẹ nhàng hỏi.
Thanh Duy không cách nào ngủ được. Từ khi biết chuyện y vẫn chưa lành bệnh, cứ nhắm mắt là nàng lại thấy ảo ảnh, lúc là gương mặt nhợt nhạt của y dưới ánh đèn trong thâm cung đêm nọ, khi lại là cảnh y bất tỉnh nằm trên vai Triêu Thiên vào hôm Chiết Chi Cư bốc cháy, mộng quấy nhiễu tới tận nửa đêm, nên vừa rồi khi y đi vào thì nàng cũng thức giấc.
Thanh Duy chưa kịp trả lời thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Đức Vinh nén thấp giọng, như thể sợ đánh thức Thanh Duy: “Công tử, đã chuẩn bị thuốc xong rồi ạ.”
Tạ Dung Dữ “ừ” một tiếng, “Đưa vào đi.”
Đức Vinh đi vào nhà, đặt lên bàn chén thuốc và một chén nước muối súc miệng rồi cúi người lui ra.
Tạ Dung Dữ ngồi xuống một bên, bình thản uống thuốc.
Thanh Duy nhìn y, tuy biết nội tình song vẫn hỏi: “Sao ngài lại uống thuốc, bệnh kia vẫn chưa khỏe hẳn à?”
“Bệnh vặt thôi, không có gì đáng lo.” Tạ Dung Dữ uống thuốc xong, quay trở về giường vén chăn lên, Thanh Duy do dự, cuối cùng vẫn dịch vào trong.
Kỳ thực lúc ở Vân Khứ Lâu cả hai đã chia giường ngủ, nhưng vừa rồi Đức Vinh bảo Tạ Dung Dữ đã vất vả nhiều hôm, để đề phòng bệnh cũ tái phát rồi bị bóng đè, cần có người túc trực chăm sóc.
Được rồi, cũng không phải lần đầu cả hai ngủ chung với nhau, chỉ là thêm vài hôm thôi mà, nàng còn có thể rơi mất miếng thịt nào được chắc? Không có gì phải thẹn.
Tạ Dung Dữ chưa ngủ ngay, dùng que khời vặn sáng đèn lên, lật giở hồ sơ vụ án.
Muốn điều tra chân tướng Tiển Khâm Đài không phải chỉ đuổi theo địch tìm bằng chứng là xong, mà còn phải tìm ra được những điểm đáng ngờ trong các hồ sơ có liên quan, thu thập manh mối. Năm năm trôi qua, hồ sơ liên quan đến Tiển Khâm Đài nhiều tới mức đủ chất đầy nửa thư phòng, đọc kỹ chi tiết lại càng đơn điệu khô khan, ắt hẳn chỉ có Tạ Dung Dữ mới có thể kiên nhẫn xem từ ngày này đến ngày khác.
Thanh Duy nhớ ra vừa đề cập đến chứng bệnh của y, nghĩ bụng nên hỏi rõ gốc bệnh để tiện bề chăm sóc, “Bệnh này của ngài, là bắt đầu từ lúc Tiển Khâm Đài sập à?”
Tạ Dung Dữ “ừ” một tiếng rồi im lặng, không đánh trống lảng mà ngồi tựa vào gối dựa, nhìn nàng nói: “Có khoảng một năm, ta rất ít khi rời điện Chiêu Doãn, hễ nhắm mắt là thấy ác mộng, cứ nghĩ hoài về cái ngày Tiển Khâm Đài sập, mãi về sau khi đeo mặt nạ vào thì mới đỡ hơn chút, nhưng cũng mất đến ba tháng mới bước được ra khỏi cung cấm.”
Thanh Duy đã nhớ ra, năm ngoái ở Chiết Chi Cư, khi Chương Đình nhờ y phá dỡ tửu xá, dù y biết rõ tâm bệnh của mình nhưng vẫn đi. Có lẽ từ trước đó, y đã liên tục cố gắng thoát khỏi cơn ác mộng.
Thanh Duy bỗng không muốn nhắc đến Tiển Khâm Đài nữa, hỏi sang chuyện khác: “Không phải Trưởng công chúa có phủ công chúa ở bên ngoài à, vì sao ngài vẫn ở trong cung?”
“Hồi nhỏ ta sống ngoài cung, Luận ngữ hay Kinh thi đều do phụ thân tự tay dạy dỗ, sau đó…” Ánh mắt của Tạ Dung Dữ trở nên mông lung, nở nụ cười nhạt, “Sau đó chẳng ngờ, một người sống tiêu dao như ông ấy lại đi nhảy sông.”
Y nói: “Từ ngày khai triều Đại Chu đã trọng văn trọng sĩ, phụ thân là anh kiệt một đời, ông mất đi, mẫu thân không phải là người đau lòng nhất, mà những người đau lòng thống thiết, nuối tiếc không thôi lại chính là hàn lâm nhân sĩ trên triều. Huống hồ… Sĩ tử nhảy sông Thương Lãng quá thê thảm, người còn sống cần phải có gửi gắm, có hi vọng, nên cữu phụ mới đón ta vào cung, phong vương cho ta, lấy quy chế của hoàng tử dạy ta học văn tập võ.”
Tạ thị Dung Dữ, ba tuổi đã biết đọc, năm tuổi đã làm thơ, tài năng sánh bằng phụ thân Tạ Trinh.
Chuyện cũ đã qua, người còn sống phải hướng về tương lai, nên y được đón vào cung, được quân vương dốc lòng giáo dưỡng để trở thành nhân sĩ tương lai.
Mà chẳng quan tâm y có muốn hay không.
Thanh Duy nghe thế lại tò mò, bèn hỏi: “Đó là lý do mà sau này tiên đế phái ngài đến Tiển Khâm Đài à?”
“Ừ.” Tạ Dung Dữ nhìn nàng, đôi mắt nàng trong veo sáng rực tựa tinh tú trên cao, Thanh Duy có một đặc điểm mà đến chính mình cũng không biết, đấy là dù nàng giỏi che giấu trước mặt người lạ đến đâu, một khi đã tháo dỡ phòng bị, toàn tâm toàn ý tin tưởng một người thì nàng sẽ không giấu giếm lòng mình, chuyện gì cũng viết rõ ra mặt, Tạ Dung Dữ cười bảo, “Đúng thế, nhưng từ lúc cữu phụ quyết định xây dựng Tiển Khâm Đài, ta biết chắc mình sẽ bị phái đi.”
Lòng Thanh Duy nặng trĩu, không khỏi hỏi: “Nhưng mấy năm ngài sống trong cung, có vui vẻ không?”
Y chỉ vừa lên năm khi sĩ tử nhảy sông Thương Lãng, một đứa trẻ năm tuổi ngoài nỗi đau mất cha thì biết được điều gì.
Rồi lại bị đưa vào thâm cung, từng bước từng bước bị ghì chặt bởi kỳ vọng của người khác.
Tạ Dung Dữ nhìn nàng.
Chốc lát sau, y bỗng bật cười, duỗi người tựa vào gối dựa, “Sao thế? Nương tử thấy tò mò với quá khứ của ta à?”
Thanh Duy ngơ ngác, lúc này mới chợt nhận ra mình vô tình hỏi nhiều.
Nàng nói ngay: “Không được gọi ta là nương tử, lần trước đã nói không phải là nương tử rồi mà.”
Rồi nàng giải thích, “Là Đức Vinh nói bệnh của ngài chưa lành hẳn, bảo ta ở bên chăm sóc, nên ta mới hỏi mấy câu.”
Không đợi Tạ Dung Dữ lên tiếng, nàng nói tiếp: “Hơn nữa không phải lần trước ngài nói muốn làm quen lại sao, ta chẳng biết gì về chuyện ngài cả, giờ hỏi chút xíu cũng không được hả?”
Tạ Dung Dữ nhìn nàng, có vẻ nàng đã quên tiền đề khi y đề nghị làm quen lần nữa rồi.
Y biết nàng đang viện lý do lấp liếm, song không vạch trần, một lúc sau mới đáp: “Không vui.”
Thanh Duy sửng sốt, đoạn mới nhận ra y đang trả lời câu hỏi lúc nãy của nàng.
Nhưng nghe được câu trả lời đột ngột như thế, Thanh Duy lại không biết phải đáp thế nào.
Đấy là ân huệ của đế vương, là long ân thánh quyến, nhưng tới lượt y lại trở thành… không vui vẻ.
Tạ Dung Dữ chẳng buồn đoái hoài, chỉ nói: “Đều là chuyện quá khứ cả rồi.” Thấy nàng không ư ử thì hỏi: “Còn nàng?”
“Ta cái gì?”
“Chuyện quá khứ phải trao đổi qua lại mới có ý nghĩa chứ, nàng đã hỏi ta rồi, đến lượt ta hỏi nàng.” Y khép hồ sơ, vặn nhỏ ánh đèn, áp lại gần, giọng trầm khàn mang theo ý cười, trên người là hơi thở thanh mát đặc biệt chỉ mình y có, cuối cùng cũng không gọi nàng là nương tử nữa, “Còn nàng, Tiểu Dã cô nương của ta?”