Huyền Ưng vệ đứng canh ngoài cửa Thoái Tư Đường, Chương Lộc Chi mời Tạ Dung Dữ ngồi vào ghế, tháo thanh đao bên hông ra, đập mạnh xuống bàn: “Ông là Tưởng Vạn Khiêm?”
Tiếng động lớn khiến Tưởng Vạn Khiêm giật mình, ông ta vốn đang quỳ, lúc này càng cúi đầu thấp hơn, “Bẩm, bẩm quan gia, đúng, đúng ạ…”
Chương Lộc Chi hỏi: “Có biết vì sao bọn ta lại bắt ông không?”
Tưởng Vạn Khiêm lắc đầu: “Không, không biết.”
“Không biết?” Chương Lộc Chi ngồi xổm xuống bên cạnh ông ta, “Bản thân ông làm gì, ông lại không biết?”
Hắn dừng một lúc, sau đó hỏi: “Nghe nói ông có giao tình không tệ với Tần sư gia, năm xưa ở Đông An, ông còn từng mua tranh của ông ta?”
“Bẩm quan… quan gia, đúng thế ạ.” Tưởng Vạn Khiêm ngước mắt nhìn Chương Lộc Chi, thấy vẻ mặt hung dữ của hắn thì vội vàng cụp mắt, “Hồi ấy Tần, Tần sư gia, đến Đông An, thi Cử nhân, rất… bần túng, mà tranh ông ấy vẽ, vẽ rất đẹp, dù vẽ ai, cũng giống hệt như lột, thảo, thảo dân mua tranh, chỉ là tiện… tiện tay giúp đỡ.”
Nghe ông ta khai, Thanh Duy và Tạ Dung Dữ không khỏi nhìn nhau.
Mới đầu khi nghe Tưởng Vạn Khiêm nói chuyện lắp bắp, nàng tưởng đấy chỉ là do kích động, nhưng bây giờ thấy ông ta cật lực nhả chữ mới biết là bệnh nói lắp.
Nhưng… Tưởng Vạn Khiêm chìm nổi kinh thương, vạn sự như ý sao lại bị nói lắp?
Chương Lộc Chi hỏi tiếp: “Nghe nói ông ta từng thi Cử nhân hai lần, lần thứ nhất trượt chân rơi xuống nước trước kỳ thi, lần thứ hai gây ra án mạng, ông mua tranh của ông ta vào lần nào?”
“Lần, lần đầu tiên.”
Chương Lộc Chi “ồ” một tiếng: “Thế xem ra các ngươi cũng quen biết nhau nhiều năm nhỉ.”
Chợt hắn hạ tông giọng: “Nếu đã vậy, vì sao Tần Cảnh Sơn lại giới thiệu ông lên núi Trúc Cố? Theo như ta biết, phần lớn xe bò chở dâu của ông trực tiếp xuất phát đến Đông An, rất ít khi đi qua chân núi Trúc Cố, hơn nữa xét cho cùng, Cảnh Thường núi Trúc Cố cũng không phải kẻ lương thiện, ông với hắn ta vốn dĩ chẳng có gì để kết giao.”
Tưởng Vạn Khiêm nghe thế, miễn cưỡng nở nụ cười, “Làm, làm kinh doanh, người… người cần kết giao, thì nên kết giao, sớm, sớm hay muộn, cũng giống nhau.”
Chương Lộc Chi hỏi như thế là hi vọng ông ta có thể thành thật khai báo chuyện mua bán suất tên, nhưng thấy ông ta đáp chiếu lệ thì lấy làm bực tức, “chậc” một tiếng toan hỏi thẳng.
Cũng may hắn biết mình là người bộp chộp, trước khi tới Thượng Khê, Vệ Quyết đã dặn hắn bất cứ việc gì cũng phải xin ý kiến Ngu hầu, Chương Lộc Chi chần chừ, đoạn ngoái đầu nhìn Tạ Dung Dữ, Tạ Dung Dữ lại lắc đầu.
Chương Lộc Chi mím môi, không thể hỏi thẳng, vậy phải tiếp tục bóng gió rồi.
Hắn sắp xếp lại chuyện Tưởng Vạn Khiêm giao dịch suất lên đài, nhớ ra ông ta làm giao dịch là vì con trai Phương Lưu, bèn hỏi: “Ông có đọc sách không?”
Tưởng Vạn Khiêm lắc đầu “Đọc, đọc rất ít, cũng không, không thích đọc.”
Chương Lộc Chi cười lạnh: “Ông không thích đọc sách, thế mà lại ngóng con trai nhà mình có thể làm đại quan, vì Phương Lưu mà phí không ít trắc trở nhỉ?”
“Quan, quan gia nói đùa.” Tưởng Vạn Khiêm nói, “Nó… nó chỉ là Tú tài, không, không thi đậu Cử nhân, thảo dân, cũng không mong thằng bé có, có thể làm quan, ngay, ngay kỳ thi Hương năm Chiêu Hóa… thứ mười ba, thảo dân cũng, cũng không cho con đi.”
Ông ta dứt lời, Chương Lộc Chi không cảm thấy có gì lạ, nhưng Tạ Dung Dữ lại nhíu mày, ánh mắt dừng ở trên người Tưởng Vạn Khiêm.
Năm Chiêu Hóa thứ mười ba chính là năm Tiển Khâm Đài hoàn thành, bắt đầu từ đầu xuân Lăng Xuyên đã phải tiếp đãi sĩ tử đến từ khắp cả nước, vì vậy đã đẩy ngày thi Hương lên sớm hơn, tức vào tháng Mười hai năm trước đó.
Cho nên năm Chiêu Hóa thứ mười ba, Lăng Xuyên không hề tổ chức thi Hương.
Chuyện này người bình thường không biết, nhưng Tưởng Vạn Khiêm… ông ta coi trọng đường làm quan của Phương Lưu, sao có thể nói nhầm?
Hơn nữa, việc Phương Lưu không thi Hương vào năm đó rất có khả năng là Tưởng Vạn Khiêm sợ nhiều lần thi rớt ảnh hưởng tới thanh danh của cậu ta, cho nên mới hạ quyết tâm mua suất lên đài, một quyết định nhảy cảm là vậy, sao ông ta có thể buột miệng sơ suất đến thế?
Tạ Dung Dữ ngồi tựa lưng ghế, mười ngón tay đan vào nhau, chậm rãi hỏi: “Phương Lưu không tham dự kỳ thi Hương năm Chiêu Hóa thứ mười ba?”
“Vâng, thảo, thảo dân không cho, không cho con đi.”
Tạ Dung Dữ nhìn ông ta chằm chằm: “Ông còn nhớ ngày diễn ra kỳ thi Hương là ngày nào không?”
Tưởng Vạn Khiêm nghe hỏi thì ngớ người, vắt óc nhớ lại, nhưng đúng lúc này, một Huyền Ưng vệ ở bên ngoài bẩm báo: “Ngu hầu, Khúc Hiệu úy đã về nha môn, Ngu hầu có cần gặp ngài ấy không ạ?”
Thượng Khê bây giờ có sóng ngầm cuộn trào, vô cùng bất ổn, trước khi Vệ Quyết đến, trong tay y có quá ít người đáng tin, ít nhiều gì cũng phải mượn thế lực của Khúc Mậu.
Tạ Dung Dữ nhìn Tưởng Vạn Khiêm: “Dẫn ông ta đến nội nha, đích thân các ngươi canh chừng, không được để bất cứ ai tiếp cận.”
Đợi Tưởng Vạn Khiêm bị dẫn đi, y mới ra lệnh: “Cho Khúc Mậu vào đi.”
Có vẻ Khúc Mậu đã thức trắng một đêm, lúc vào Thoái Tư Đường còn ngáp dài, nói với Tạ Dung Dữ: “Nếu biết cậu đến nha môn thì ta đã chuồn sớm rồi, khi không bị giày vò cả đêm!”
Tạ Dung Dữ ngạc nhiên: “Không phải huynh đến Túy Phương Các nghe kịch à?”
“Nghe kịch?” Xương cốt Khúc Mậu như rã rời cả ra, chùng người ngồi xuống ghế, “Nếu thực sự phải đến Túy Phương Các nghe kịch thì sao ta phải mệt mỏi thế này, tối hôm qua mới tới Túy Phương Các thì tên Ngũ Thông đến tìm ta, bảo ta dẫn theo Tuần Kiểm Ti đi canh gác trạm trên núi.”
Khưu hộ vệ đi theo Khúc Mậu nói: “Hẳn điện hạ không biết, canh ba đêm qua, Ngũ Hiệu úy nói có việc gấp gần đến Đông An một chuyến, nhờ Khúc Hiệu úy thay ca một đêm.”
Tạ Dung Dữ lại ngạc nhiên, hỏi: “Ngũ Thông dẫn Tả Kiêu vệ đi rồi?”
“Bảo là có chuyện, muốn đến Đông An xin chỉ thị từ Trung Lang tướng của chúng.” Khúc Mậu nói, “Tả Kiêu vệ không đi hết đâu, vẫn có người ở lại, nhưng toàn đám vô tích sự, cấp trên của chúng đi hết, việc gì cũng đến hỏi ta, phiền chết đi được.”
Tạ Dung Dữ im lặng.
Rốt cuộc vì sao Ngũ Thông lại rời đi, không cần nghĩ y cũng biết.
Hơn nửa năm qua, trong mọi vụ án mà Tả Kiêu vệ phụ trách, chỉ có vụ án nữ Ôn thị là cần phải xin lệnh từ Trung lang tướng.
Ngũ Thông không ngốc, hắn biết “con ma” mà hắn muốn ở Thượng Khê đã bị Tạ Dung Dữ tóm được vào hôm qua, nên hắn đi Đông An chuyến này chỉ có thể là vì đã phát hiện ra Thanh Duy.
Tất cả trông có vẻ không sai, nhưng vấn đề ở chỗ… Tạ Dung Dữ còn nhớ, Ngũ Thông không hề gặp mặt Thanh Duy trực tiếp ngày nàng vào núi, trong đêm đuổi bắt con ma xám, dù hắn đã giao đấu với nàng, nhưng chỉ dựa vào bóng lưng bề ngoài và thân thủ có vẻ quen thuộc, liệu hắn có thể kết luận người này là nữ Ôn thị mà Tả Kiêu vệ đang đuổi bắt, hơn nữa còn vì chuyện đó mà rời khỏi Thượng Khê?
Hay là, hắn đã thấy Thanh Duy ở nơi nào đó, bằng cách trực tiếp hoặc gián tiếp, vì vậy mà xác minh được thân phận của nàng?
Nhưng, Tạ Dung Dữ lại nghĩ, từ sau đêm đuổi bắt con ma xám, Thanh Duy gần như luôn ở bên y, Ngũ Thông không có khả năng gặp nàng, trừ phi là tranh vẽ.
… Đúng rồi, tranh?
Nghĩ đến đây, Tạ Dung Dữ khựng lại.
Y chợt nhớ ra vào sáng sớm ngày hôm trước, Ngũ Thông dẫn người đến trang viên thành tây yêu cầu thẩm vấn ông cháu Diệp gia và “Giang Duy”, là do Tần Cảnh Sơn dẫn đường tìm tới.
Lúc đó Tạ Dung Dữ đã cảm thấy hành động này khả nghi, hai ngày nay để Huyền Ưng vệ theo dõi Tần sư gia cũng là vì nguyên nhân ấy.
Tuy dạo gần đây Thanh Duy không lộ mặt ở nơi công cộng, nhưng trong hai ngày đầu tới Thượng Khê, người ở trang viên thành tây, bao gồm cả Tôn Huyện lệnh và Tần sư gia đều đã gặp nàng.
Lúc nãy Tưởng Vạn Khiêm cũng nói, Tần sư gia giỏi vẽ, vẽ người giống hệt như thật.
Vậy… chỉ có một cách giải thích.
Hôm đó chính Tần Cảnh Sơn cố ý dẫn Tả Kiêu vệ đến trang viên thành tây.
Ông ta nhận ra Ngũ Thông đang nghi ngờ vị biểu tỉ ngoại lai sống ở trang viên, nhưng ngại Tiểu Chiêu vương nên không dám tự ý thẩm tra, vì vậy ông ta mới cố tình vẽ lại chân dung Thanh Duy, sau đó đưa cho Ngũ Thông xem, Ngũ Thông xem tranh, xác định đúng là Thanh Duy đang ở Thượng Khê, cho nên lúc này mới gấp rút đến Đông An xin chỉ thị từ Trung Lang tướng.
Nói như thế, Ngũ Thông bị Tần sư gia mượn vụ án nữ Ôn thị dụ rời đi.
Nhưng ông ta tách Ngũ Thông đi để làm gì?
Hiện Tả Kiêu vệ đã không cần bắt ma, ở lại Thượng Khê cũng chỉ tuần tra bình thường.
Hay là, ông ta dụ thủ lĩnh Tả Kiêu vệ rời đi, tính lợi dụng lúc cửa nẻo lỏng lẻo để đưa ai đó đi ư?
Tạ Dung Dữ nhắm mắt, trầm ngâm một lúc lâu.
Tần Cảnh Sơn, Tôn Nghị Niên đều là người của nha môn, bọn họ có một trăm cách để rời khỏi Thượng Khê, thậm chí có thể trực tiếp tới quan dịch, không cần phải hao tâm khổ trí đến vậy, và người nhà của họ cũng thế. Điều đó có nghĩa, người Tần Cảnh Sơn đưa đi là một người không thể bị bất cứ ai phát hiện, và đang cần nhanh chóng rời khỏi Thượng Khê.
Hiện ở Thượng Khê ai là kẻ muốn nhanh chóng rời đi? Tạ Dung Dữ nghĩ, nếu Vệ Quyết đã dẫn Huyền Ưng Ti tới nơi, vậy cái võng mà y muốn bắt, ngoài người liên quan đến nha huyện thì chỉ có Tưởng Vạn Khiêm.
Tưởng Vạn Khiêm?
Gã Tần Cảnh Sơn này… lão ta muốn đưa Tưởng Vạn Khiêm đi?
Nhưng Tưởng Vạn Khiêm đã nằm trong tay y rồi còn gì?
Nghĩ đến đây, Tạ Dung Dữ chợt mở bừng mắt, y bỗng nghĩ đến, Tưởng Vạn Khiêm mà Chương Lộc Chi vừa thẩm vấn không những bị nói lắp, mà có vẻ còn không biết chuyện Lăng Xuyên không có kỳ thi Hương vào năm Chiêu Hóa thứ mười ba.
Một suy nghĩ khó tin dần thành hình trong y, Tạ Dung Dữ đứng bật dậy, nghiêm mặt đi thẳng đến hậu viện. Y nhìn Tưởng Vạn Khiêm bị Huyền Ưng vệ giám sát chặt chẽ: “Đã nghĩ ra chưa? Kỳ thi Hương năm Chiêu Hóa thứ mười ba là vào ngày nào?”
Tưởng Vạn Khiêm sợ hãi ra mặt, “Bẩm, bẩm quan gia, thảo dân không, không nhớ rõ lắm, hẳn là, vào khoảng đầu mùa xuân.”
Lòng Tạ Dung Dữ trầm xuống.
Nhưng ngoài mặt y vẫn không thay đổi, lại hỏi: “Ngươi nói Phương Lưu thi Cử nhân mấy lần nhưng không đậu, vậy ta hỏi ngươi, hắn ta thi Cử nhân theo thứ tự vào những năm nào?”
“Hồi nhỏ hắn học trường gì, thầy dạy tên gì?”
“Năm Chiêu Hóa thứ mười ba, hắn được chọn lên Tiển Khâm Đài, rời nhà vào ngày nào?”
Ba câu hỏi liền nhau khiến Tưởng Vạn Khiêm đổ mồ hôi hột, “Bẩm.. quan gia, thảo nhân chỉ nhớ hồi nó còn nhỏ, học, học trường tên Thính Lan, ân sư họ Thu, tên, tên…”
Tạ Dung Dữ hỏi: “Nghĩa là ngươi chỉ nhớ được chuyện của hắn hồi nhỏ, còn từ năm Chiêu Hóa thứ mười hai đến năm mười ba, cụ thể việc hắn được chọn lên Tiển Khâm Đài và không tham gia kỳ thi Hương, ngươi lại không biết gì?”
Y nhìn Tưởng Vạn Khiêm chăm chú, hàn quang trong mắt dần tích tụ: “Ngươi không phải là Tưởng Vạn Khiêm, ngươi là ai?”
“Tưởng Vạn Khiêm” hốt hoảng, lão đã cải trang làm đại ca gần hai năm, ngoài người biết chuyện và người trong nhà ra, không một ai có thể nhận ra sơ hở, lão cũng sớm thuộc làu về cuộc đời của Phương Lưu – ngoại trừ năm Chiêu Hóa thứ mười hai mười ba, hình như người ở nha môn kiêng kị gì đó nên không nói nhiều cho lão biết.
Nhưng vị trước mắt đây lại có thể thấy rõ mồn một, chỉ vài câu hỏi đã nhìn thấu lão.
Đầu gối “Tưởng Vạn Khiêm” mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất, “Thảo, thảo dân…”
Nhưng Tạ Dung Dữ không đoái hoài đến lão, y xoay người sải bước đi ra ngoài, “Tưởng Vạn Khiêm thực sự đã chạy thoát từ hai canh giờ trước, cho người ở lại đây canh gác, những người còn lại lập tức xuất phát, theo ta bắt ông ta!”