Dịch giả: Sky is mine
Biên: gaygioxuong
Chẳng biết bằng cách nào, Triệu cóc đã lái xe đưa tôi đến một con đường ven đô vắng lặng, còn bảo rằng chỗ chúng tôi sắp tới hết sức nguy hiểm, sợ tôi không dám trốn vào đó cùng với hắn. Tôi chỉ cười trừ, người sống sợ nhất một chữ 'chết'. Công việc của Mạc Kim Giáo Úy chính là liên hệ với người chết, nếu đã có gan bước vào con đường không có đường về này, việc sống chết từ lâu đã không còn nằm trong suy nghĩ nữa. Anh có dẫn tôi tới một nơi khủng bố đến mấy, chắc tôi cũng chẳng thể nào trở thành một bánh tông yên giấc cả ngàn năm được chứ?
"Ông mới lần đầu tiên tới Nam Kinh, vẫn chưa biết đến sự khủng bố của Cổ Bình Cương." Triệu cóc châm một điếu thuốc, "Mảnh đất dưới chân chúng ta hiện giờ, người Nam Kinh xưa gọi nó là Cốt Bình Cương, cốt trong xương cốt. Qua đó đã nói lên, vào thời cổ nơi đây là nơi xác chôn thành gò. Sau chiến tranh, đã dùng xương cốt người chết lấp cao dần lên. Ban đầu, ta cứ đinh ninh đó là câu chuyện sặc mùi mê tín của các ông bà lão, mãi cho đến ngày bản thân tận mắt chứng kiến. Đầu những năm , chính phủ nâng cấp thành thị, định xây dựng thêm một con đường cái ở vùng ngoại ô. Khi ấy, rất nhiều cư dân ở vùng quanh đó đồng loạt phản đối thi công, kéo nhau đến công trường ăn nằm gây mất trật tự. Tôi có một bà cô họ hàng xa cũng ở trên khu đồi, dù đã hơn tuổi cũng gia nhập đội quân mù quáng phản đối. Sau khi mẹ tôi biết được, lập tức bảo tôi tới chỗ đó tìm bà cụ rồi đưa về nhà của chúng tôi ở, tránh cho bà ở ngoài đó gặp chuyện gì không may." Hắn chỉ vào cái biển nhỏ bên đường, nói, "Tôi lượn khắp công trường thi công tầm vài vòng, cuối cùng cũng tìm được bà cô già trong biển người. Có mấy hộ gia đình dâng trào ý chí chiến đấu, giơ loa công suất lớn cãi chày cãi cối với đám nhân viên thi công, bảo rằng dưới lòng đất Cổ Bình Cương chôn gia tiên, không thể tùy tiện quấy rối sự yên nghỉ của họ. Đội xây cất đâu chịu nghe những ông bà cụ đó, viên tổng chỉ huy ra lệnh một tiếng, mũi khoan máy cạch cạch vang lên. Chưa được vài lần đã khoan ra được một cái hố." Triệu cóc nói xong, lái xe ngoặt lên sườn núi, "Nếu không phải lúc ấy tận mắt nhìn thấy, đánh chết tôi cũng không tin. Khi mũi khoan chui sâu vào cái hố đó được một nửa, máy móc cuối cùng không thể khoan sâu thêm được một phân nào nữa. Tôi đứng đằng xa thấy rõ ràng mũi khoan đã bắt đầu bốc lên khói trắng rồi, nhưng vẫn không thể nào khoan sâu hơn được nữa. Đám quần chúng bu lại xem, đột nhiên im ắng không phát ra một tiếng động nào cả, giống như bị ma quỷ mê hoặc tâm trí vậy, từng người một lũ lượt quỳ xuống dập đầu. Tôi kéo bà cô định bỏ đi. Kết quả, bà cụ bám chặt lấy cây cột điện trên vỉa hè, ánh mắt khi bà quay đầu lại trợn trừng nhìn tôi khỏi cần phải nói dọa người đến mức độ nào. Viên tổng chỉ huy vừa khom người xuống thăm dò tình hình, cửa động đột nhiên phát ra một loạt tiếng nổ điếc tai. Lúc ấy tôi sợ tới mức choáng váng, chỉ nhìn thấy một luồng khói đặc như một con rồng đen nhe nanh múa vuốt, phá đất lao vọt ra khỏi miệng hố. Chu choa, cảnh tượng lúc ấy cứ như dưới âm ty địa ngục, khắp nơi đâu đâu cũng vang lên tiếng gào khóc cực kỳ thảm thiết. Tôi sợ đến mức bỏ mặc bà cụ lại mà chạy trối chết. Về sau loáng thoáng nghe thấy thông tin, khu vực Cổ Bình Cương trước kia là cái hố chôn cả vạn người, dưới mặt đất là xương trắng chồng chất, toàn là những thứ không thể phơi ra ngoài ánh sáng mặt trời. Có người nói, khi được tìm thấy, xác viên tổng chỉ huy công trình giống như bị cái kích đè nát vụn không ra hình dạng con người, có mấy chiến sĩ thu dọn hiện trường còn nôn ra ngay tại chỗ..."
Xe chạy ngày càng chậm, cuối cùng đỗ lại ở cửa vào một tòa nhà ba tầng kiểu Âu đứng độc lập một mình. Trên trán Triệu cóc đã rịn mồ hôi."Ma quái nhất thì phải kể tới bà cô già của tôi. Đêm hôm đó, sau khi về nhà tôi đã bị mẹ chửi mắng thậm tệ một trận, bảo rằng bằng bất cứ giá nào cũng phải tìm người về ngay trong đêm, không thể để chịu tội chịu nợ ở một nơi ô uế như thế. Tôi bảo bà cô khỏe mạnh lắm, còn dám đối kháng với cả chiến sĩ giải phóng quân nữa kìa, mẹ đừng bận tâm thái quá. Kết quả, tôi bị mẹ đánh. Tôi thấy thế bèn nghiến răng lộn trở lại Cổ Bình Cương. Trước kia, bà cô già đã từng giúp việc cho một cặp vợ chồng người nước ngoài, căn nhà nhỏ kiểu Âu này được chính hai người đó tặng lại. Chính phủ mấy lần muốn mua lại từ tay bà cô già, nhưng lần nào cũng bị bà dùng chổi đuổi đi. Sau khi đến nơi, tôi đã gõ cửa tầng một rất lâu mà không có ai trả lời. Sợ bà cô già đã bất tỉnh vì chịu kích thích quá mạnh vào lúc ban ngày, tôi lập tức leo lên lan can tầng hai phá cửa vào nhà. Trong nhà tối đen như mực, ngay cả một cây nến cũng không tìm thấy, thế là tôi sinh ra bức bối. Ông thử nói xem, bà ấy làm sao có thể sống một mình nhiều năm như vậy. Có ngờ đâu, vừa mới đến cửa phòng bà ấy, tôi chợt nghe thấy bên trong vang lên tiếng oe oe, giống như tiếng em bé còn đang quấn tã gào khóc đòi sữa. Tôi dán sát tai vào cửa một lúc lâu, đồng thời gọi rách cả cuống họng 'bà cô ơi' vài lần, nhưng vẫn không có ai trả lời. Trái lại, tiếng khóc càng lúc càng nhỏ dần, cuối cùng cả căn nhà chỉ còn lại tiếng thở dốc của một mình tôi. Tôi đành lấy hết can đảm đẩy cửa ra. Còn chưa kịp mó tay vào tay cầm, cánh cửa gỗ lim đã tự động mở ra rồi. Một đám to đùng đen sì sì không nhìn rõ hình thù chạy vụt qua chân tôi lao ra ngoài, tôi sợ tới chết khiếp xông thẳng vào trong phòng rồi khóa trái cửa lại. Đến khi hoàn hồn lại, tôi mới phát hiện ra bà cụ hóa ra không hề có mặt trong phòng ngủ. Tôi đã lật tung căn phòng từ sàn đến nóc mấy lần, nhưng đừng nói đến người, ngay cả quỷ cũng không phát hiện ra một cái bóng. Đến khi đêm xuống, chúng tôi đã đi báo án. Nhưng cho đến giờ phút này, ngay cả tóc cũng không tìm thấy được một cọng."
Tôi nhìn gò núi nhỏ trụi lủi, biết ngay nơi mà Triệu cóc nói đến chính là căn nhà nhỏ kiểu Âu bỏ hoang nhiều năm ở trước mặt. Tôi an ủi hắn: "Chúng ta đã bị đám xác sống đuổi đến đến bước đường cùng, vậy mượn nơi người chết ở để trốn cũng là việc hợp lý thôi. Hơn nữa, nhỡ đâu bà cô già của ông chỉ bất chợt nổi hứng đáp tàu hỏa đi Bắc Kinh thăm Mao Chủ Tịch lão nhân gia cũng có thể xảy ra lắm chứ."
Hắn biết tôi đang an ủi mình, bèn miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: "Kể từ ngày hôm đó trở đi, lúc nào tôi cũng vòng qua Cổ Bình Cương để tránh, không ngờ vẫn có ngày phải quẩn trở lại. Lão Hồ, ông đi vào trước chờ, tôi sẽ lái xe ra ngoài, vứt ở nơi xa một chút, tránh bị lộ."
Tôi bảo: "Giờ mà ông lại lái xe quay ra ngoài thì càng dễ lộ hơn, chi bằng tìm một nơi gần đây để xử lý. Nếu như không tìm được chỗ nào ở gần đây thì giữ xe lại cũng tốt. Đối phương được trang bị tốt, chúng ta giữ xe lại để tiện cho việc chạy trốn, cũng có thể coi là một kế sách hay."
Chúng tôi đi bộ một vòng quanh đó, sau đó quyết định nhấn chìm chiếc xe đó xuống dưới cái hồ nhân tạo ở phía sau Cổ Bình Cương. Rất may là ở quanh khu vực đó vắng bóng người qua lại, không mất quá nhiều trắc trở đã xử lý xong mọi việc. Cuối cùng, hai chúng tôi mỗi người cầm theo một túi hạt ngô chuẩn bị trốn vào trong căn nhà cổ xây dựng trên Cốt Bình Cương vùi xương vạn người trong truyền thuyết.
Kể từ khi bà cô trong nhà thần bí mất tích, Triệu cóc không bao giờ bước chân vào Cổ Bình Cương một bước nào nữa, luôn ám ảnh sợ hãi đối với ngôi nhà nhỏ kiểu Âu nằm đơn độc trên sườn núi. Nhưng hiện giờ, chúng tôi không có lựa chọn nào tốt hơn, đành phải trốn vào đó lẩn tránh tai mắt người khác.
Ngôi nhà ba tầng kiểu Âu này được xây kiểu gạch xanh ngói đỏ cửa đồng cột đá, là kiểu kiến trúc hiện đại điển hình của nhà dân. Tôi đi quanh ngôi nhà một vòng xem xét, tiện đó quan sát sơ qua địa hình xung quanh, phát hiện vị trí xây dựng căn nhà này vô cùng xấu. Trong Ai tinh phong thủy, âm dương trạch đều giống nhau, lấy sơn thủy giao hòa làm lành, lấy sinh khí làm chủ, âm trạch coi trọng hướng nước, dương trạch coi trọng hướng cửa. Căn nhà này nằm trên đỉnh núi, cổng chính quay mặt vào núi quay lưng lại nước, lại có một con đường đâm thẳng vào cổng chính, phạm vào thế 'Tà thương sát' trong phong thủy. Những người ở chỗ này, tám chín phần mười sẽ gặp tai họa đổ máu. Nếu như khu vực Cổ Bình Cương đúng như thế hệ trước đã nói, là một hố chôn vạn người thì căn nhà này chính là bia mộ độc nhất bên trên nấm mồ của cả vạn người, là nơi tích tụ âm khí chí hung.
"Lão Hồ, ông lại suy nghĩ linh tinh cái gì thế? Mau qua đây giúp tôi một tay, chìa khóa không mở được." Triệu cóc đeo túi, loay hoay tìm cách mở khóa. Tôi thử hai lần, quả nhiên khóa không hề lay chuyển. Tôi cúi đầu xuống nhìn lỗ khóa, phát hiện ra bên trong đã hoen rỉ từ bao giờ. Tôi rút chìa khóa ra xem, ngoài bề mặt dính đầy một lớp vụn kim loại, có lẽ cứ tiếp tục chọc ngoáy như vậy, cư dân ở chung quanh sẽ coi chúng ta là tội phạm chạy trốn rồi bắt đến đồn công an mất.
"Đừng mất thời gian nữa, tốt nhất là làm theo phương pháp đơn giản của anh năm ấy, lẻn vào từ trên lan can tầng trên."
Triệu cóc gật đầu. Chúng tôi trèo lên cây hòe lớn ngoài sân để lên tầng hai, thấy cửa sổ đã đóng chặt, lại còn được chắn bằng một bức màn vân vàng màu đỏ rực, bên trong tối om không nhìn thấy cái gì. Không còn cách nào khác, chúng tôi đành phải đập vỡ một ô cửa kính, thò tay vào mở then cài, đến lúc đó mới vào được trong phòng.
Khu nhà cũ đã lâu không thông gió, vừa bước vào tôi đã bị hôi thối mốc meo trong phòng làm cho ngạt thở khiến đầu óc choáng váng, vội vàng quay ra theo đường cũ.
Tôi tì người vào ban công ho khan một lúc lâu mới điều hòa lại được nhịp thở. Triệu cóc không tin, cho rằng tôi đang bày trò đùa cợt mình, "Lão Hồ, ông thực sự nên vào đoàn kịch mà công tác. Chưa bao giờ nghe nói có ai bị sặc chết vì tro bụi trong nhà bỏ hoang cả, có cần nghiêm trọng như ông đã thể hiện không."
"Không, bên trong không chỉ có tro bụi nấm mốc, mà còn có mùi thi thể." Mùi vị này tôi đã quá quen thuộc, cho dù có trộn lẫn vào mùi hôi thối nấm mốc cũng sẽ không bao giờ lầm lẫn, bên trong khu nhà hoang có thi thể!
"Ông... ông đừng làm tôi sợ, khơi khơi phòng ở lấy đâu ra mùi thi thể!" Triệu cóc gãi đám chốc trên đầu, cố tỏ ra bình thản nói, "Tôi thấy ông nhất định là đã bị ngộp tới choáng váng. Chúng ta mở hết cửa sổ cho phòng thoáng khí rồi nói sau."
"Không, trước hết ông đi mua một lọ dấm, cả khẩu trang nữa, khẩu trang càng dày càng tốt, tốt nhất là bên trong có than đá. Cho dù đã thông thoáng, loại khí bên trong vẫn gây độc hại đối với cơ thể con người, không thể coi thường. Chúng ta không mang theo trang bị, chỉ có thể tùy cơ ứng biến."
Thấy tôi không có vẻ gì là trêu đùa hắn, Triệu cóc lập tức nghiêm trọng hẳn lên: "Đm, không phải là vật đó đấy chứ? Tôi bảo này lão Hồ, hay là đổi sang chỗ khác được không, không cần thiết phải tranh địa bàn với người chết mà? Có câu 'cây chuyển thì chết, người chuyển thì sống'. Người chết không thể di chuyển, nhưng chúng ta thì có thể di chuyển đúng không?"
Tôi vẫn cứ thấy khúc mắc mãi về phong thủy của căn nhà hoang trên Cổ Bình Cương. Thời buổi này mà trong một khu dương trạch chẳng hiểu tại sao lại xuất hiện mùi thi thể, bên trong tất nhiên ẩn dấu nguyên nhân sâu xa. Nếu cứ bỏ đi như vậy, tôi thật sự có phần luyến tiếc. Nhưng nếu như cứ xâm nhập bừa vào trong, không may có hành động sơ suất nào thì không thể nào giải thích với Triệu cóc được. Trong lúc tiến thoái lưỡng nan, Triệu cóc đột nhiên dùng tay đè đầu tôi xuống, thì thào bảo: "Có người!"
Tôi đang nhập tâm suy nghĩ tại sao trong khu nhà bỏ hoang lại xuất hiện mùi thi thể, hoàn toàn không để ý tới 'người' trong câu nói của Triệu cóc xuất hiện ở chỗ nào. Bị hắn đè đầu xuống như vậy, tôi mới phát hiện ra vừa rồi mình đã chủ quan. Tôi hỏi hắn người đó đang ở đâu, chợt thấy môi Triệu cóc trở nên trắng nhợt, mặt mũi xanh lè, bàn tay đang đặt trên cổ tôi run rẩy không ngừng. Tôi gọi đến vài lần, hắn mới ngẩng đầu lên, trình ra một gương mặt như vừa nhìn thấy quỷ đáp lại tôi: "Không... Không hay rồi, tôi... tôi vừa trông thấy bà cô. Bà ấy vừa lướt vèo qua cửa sổ, cánh còn chưa mở người đã không còn thấy tăm hơi. Bà ấy xuyên tường chạy mất rồi!"
Tôi nghe xong, lập tức toàn thân nổi da gà, vội vàng hỏi hắn: "Anh khẳng định? Trong phòng bên cạnh không hề có đèn sáng, anh khẳng định là bà ấy?"
"Lừa anh làm gì, "Triệu cóc bám vào thân cây định tụt xuống, "Ối mẹ ơi, xác chết vùng dậy, xảy ra chuyện ma quái rồi. Tôi đã bảo từ đầu Cổ Bình Cương không phải là nơi yên lành mà. Lão Hồ, chúng ta mau bỏ chạy thôi! Lỡ khi tối trời gặp lại quỷ xuyên tường, khi đó muốn nói cái gì cũng chậm hết mất rồi."
Tôi bẻ một cành cây, gạt bức màn đỏ vừa dày vừa nặng tách ra một khe hở. Trời chạng vạng, không đủ sáng để nhìn rõ được nữa, chỉ loáng thoáng có thể nhìn thấy đại khái. Gian phòng mà chúng tôi đã cạy cửa sổ là một phòng ngủ chính trên tầng hai, bởi vì trong một thời gian dài không có ai dọn dẹp, nền đã bị phủ một lớp tro bụi dày. Toàn bộ đồ dùng sinh hoạt trong phòng đều được phủ vải trắng, sàn nhà được lát bằng gỗ sơn đỏ. Trên tường hình như treo mấy bức tranh, do cách quá xa nhìn không rõ tranh vẽ gì, tôi đoán chắc là một nhân vật nào đó ví như vợ bé của một lão gia quân phiệt nào đó chẳng hạn, hoặc có thể là chủ nhân của ngôi nhà kiểu Âu này, nghĩa là bức họa chân dung của cặp vợ chồng ngoại quốc kia.
Triệu cóc thấy tôi muốn đi vào, chết sống không chịu, cứ ôm chặt cây hòe già không chịu buông tay. Tôi đành phải dùng chân dận gãy cái cành to thông lên lan can, cắt đứt đường lui của hắn. Triệu cóc thấy không còn đường xuống, thiếu chút nữa là liều mạng với tôi. Tố chất tâm lý của thằng cha này thật sự quá kém, tôi đành phải sử dụng một vài kinh nghiệm của bản thân, dùng thực tế nói cho hắn biết: Không điều tra thì không có quyền phát ngôn.
"Ông có chứng cớ gì chứng minh người đó là bà cô họ của mình không, lỡ đâu ông hoa mắt thì sao? Lỡ đâu con mèo con chó nào đó tha miếng vải thêu hoa chạy qua thì sao? Một người chưa từng đứng giữa nắng tiếp nhận kiểm nghiệm của quần chúng nhân dân, ông dựa vào cái gì nói đó chính bà cô đã thất lạc nhiều năm của mình? Đồng chí Triệu Đại Bảo, anh có dám thề với Mao Chủ Tịch, mình vừa nhìn thấy đồng chí Triệu Thúy Hoa - bà cô của mình không?"
Bị tôi hỏi dồn dập như vậy, Triệu cóc choáng váng hết cả đầu óc. Thế là hắn dậm chân, cãi lại tôi: "Cho dù chúng ta muốn vào đi nữa, chẳng phải đã nói là có khí độc hay sao? Cành cây đã bị ông đạp gãy mất rồi, biết theo đường nào mà đi mua dấm với khẩu trang?"
Tôi bèn giải thích, nói thời gian thoáng khí vừa rồi đã đủ lâu, khí có hại cho cơ thể hầu như đã bị xua tan, chúng ta dùng quần áo quấn lên đầu, sau đó mở hết cửa sổ tầng trên tầng dưới ra, trong vòng một hai giờ là có thể thay đổi không khí mới, không còn nguy hiểm một chút nào. Triệu cóc bán tín bán nghi bảo: "Tại sao đến giờ tôi mới phát hiện ra, lão Hồ ông thật ra là người rất không đáng tin cậy vậy."
"Đồng chí Triệu, mọi việc đều phải xem xét tính hai mặt của nó, Mao Chủ Tịch cũng có lúc phạm sai lầm. Nào, vì để chứng minh cho ông thấy Hồ tôi là một người ưu tú trong thế hệ con em bộ đội ra sao, trận này tôi sẽ xung phong đi đầu, ông chỉ cần gánh trách nhiệm trông giữ an toàn phía sau." Nói xong, tôi xốc bức màn đỏ tươi như máu lên, nhảy vào bên trong một lần nữa. Lần này, không khí trong phòng rõ ràng đã trong lành hơn rất nhiều. Tôi bảo với Triệu cóc bên trong không còn nguy hiểm, gỡ quần áo quấn trên đầu xuống trước để chứng minh. Sàn nhà bằng gỗ kiểu cổ bị chúng ta giẫm lên phát ra tiếng cọt kẹt. Triệu cóc sờ soạng trên tường một chốc, "Tạch" một tiếng, chùm đèn trần lập tức sáng trưng, chiếu sáng bừng cả gian phòng âm u khủng bố.
Đến lúc này tôi mới nhận ra, đây là một gian phòng ngủ rất rộng, diện tích không dưới bốn năm mươi mét vuông. Khi ở ngoài cửa sổ nhìn vào, tôi chỉ thấy được một phần nhỏ của nó. "Chùm đèn trần còn rất sáng, phần tử trong gia đình nhà họ Triệu ông rất khả nghi đấy." Tôi cố tình nói vậy để trêu chọc hắn, không ngờ Triệu cóc lại run rẩy xua tay với tôi, bảo: "Lão Hồ, cái đèn này không phải do tôi bật."
Trong phòng ngoài tôi và Triệu cóc thì không còn bóng dáng của người thứ ba. Tôi vừa mới nghe hắn nói như vậy, lông tóc toàn thân dựng đứng hết cả lên. Cánh tay Triệu cóc vẫn giữ nguyên tư thế vươn ra giữa không trung. Hắn khẳng định như đinh đóng cột bảo tôi: "Ông xem, tôi còn chưa đụng vào nó nữa đây này." Tôi nhìn lại, chỗ Triệu cóc đứng còn cách công tắc non nửa mét, chẳng lẽ đèn điên của người nước ngoài đã hiện đại đến mức độ cảm ứng tự bật từ một khoảng cách nhất định? Tôi đi qua, định thử xem phải chăng công tắc đã biến chất. Vừa nhấc chân, toàn bộ phòng bỗng nhiên tối om. Triệu cóc thét lên "A" một tiếng, tôi hỏi hắn có chuyện gì thế. Hắn thở hổn hển đáp: "Không... Cực kỳ khủng khiếp! Lão Hồ, vừa rồi có thứ gì đó lạnh buốt đã thổi một hơi vào gáy tôi."
"Đừng hoảng hốt, vừa rồi ông có chạm vào công tắc không?"
"Mới sắp thôi, chưa chạm vào. Quá căng thẳng."
"Vậy ông cứ đứng im tại chỗ đừng nhúc nhích, tôi qua chỗ ông." Tôi cẩn thận từng li từng tí đi tới bên cạnh Triệu cóc. Ván gỗ dưới chân liên tục kêu cọt kẹt, khẽ rung lên, dù đặt chân xuống nhẹ đến mấy cũng không có tác dụng, khiến người nghe vừa bức bối vừa hoảng loạn. Lúc này, mặt trời đã sắp lặn hẳn về tây, trong phòng bị bức màn dày bịch che tối om. Lúc trước Triệu cóc đã chạy tới cửa phòng ngủ để bật đèn, còn tôi vẫn ở bên cạnh cửa sổ, định nhìn cho rõ ràng mấy bức tranh kia vẽ cái gì. Tôi nhẩm tính sơ qua khoảng cách giữa hai người, tối đa chắc chỉ tầm bảy tám mét. Tuy nhiên khi tôi bước đi được vài bước trong bóng tối, không ngờ ngay cả tiếng hít thở của hắn cũng không nghe thấy đâu, trong cả gian phòng dường như chỉ còn lại mỗi một mình tôi.
Tôi hít sâu vài hơi, tự bảo mình lúc này nhất định phải bình tĩnh. Sau này nếu như lỡ như Tuyền béo biết được tôi bị người sống sờ sờ trong dương trạch dọa sợ chết khiếp, vậy thì đó đúng là việc hoang đường mà có chết biến thành quỷ cũng không hết xấu hổ. Vừa nghĩ như vậy, quả nhiên tôi đã bình tĩnh lại, dựa vào trí nhớ lại tiếp tục bước thêm vài bước, cuối cùng tóm được Triệu cóc ở cạnh cửa. Thằng ôn này đã bị kinh sợ quá mức. Trong bóng tối tôi không nhìn thấy mặt hắn, nhưng cơ thể hắn co rúm lại dựa vào tường, hiển nhiên là hắn đã sợ hết hồn. Tôi vừa lần mò bật công tắc vừa bảo với hắn: "Mau bình tĩnh lại, tôi đoán có lẽ là do đường dây đã hỏng, không có chuyện gì đâu." Nào ngờ, tiếng Triệu cóc đột ngột vang lên ở phía sau lưng tôi, hắn hỏi tôi: "Lão Hồ, ông đang nói chuyện với ai thế?"
Câu hỏi đó giống như tiếng sét, thiếu chút nữa làm tôi hoảng sợ nhảy dựng lên. Tôi vội vàng bật công tắc lên, toàn bộ gian phòng sáng trưng. Triệu cóc đang đứng sau lưng tôi, run lẩy bẩy hoảng sợ bảo: "Vừa rồi sao tôi lại thấy ông nói chuyện với góc tường thế. Lão Hồ, ông đừng có làm tôi sợ."
Tôi nhìn lại, mình đâu có đứng ở cửa phòng ngủ, mà đang đứng cạnh một cái giường gỗ rộng. Đối diện tôi chỉ là một bức tường trống không trắng loá, lấy đâu bóng dáng ai vừa nãy còn cuộn tròn rúc người vào trong góc tường. Tôi lúc lắc đầu, khẳng định trăm phần trăm mình không bị ảo giác. Nhưng nếu như bóng người vừa rồi không phải là Triệu cóc, vậy sẽ là ai? Chẳng lẽ ngoài hai chúng tôi ra, còn có những người khác đang ẩn nấp bên trong căn nhà hoang? Người này là ai, xuất phát từ mục đích gì mà lại trốn vào một căn nhà cũ đã bị người ta bỏ hoang từ lâu? Quan trọng nhất là, kẻ này làm cách nào mà có thể biến mất không còn tăm hơi ngay trong tầm mắt tôi chỉ trong nháy mắt?
Tôi hỏi Triệu cóc: "Trong căn phòng này có cơ quan nào không, hoặc đường bí mật thông sang chỗ khác?"
"Đương nhiên là không có, ông đang tiến hành chiến tranh địa đạo hay sao? Nhà cửa cũ nát như vậy, nếu bên dưới còn có thêm mấy lỗ hổng nữa thì đã sập từ đời tám hoánh nào rồi."
Tôi không cam lòng lại kiên trì lục tìm trong phòng ngủ một lượt. Nhưng ngoài dòng chữ "Vợ chồng Grimm" ghi trên bức tranh ra thì không thu hoạch được gì cả.
"Lão Hồ, ông đừng có lục lọi nữa. Căn phòng này bảo rộng không đúng, bảo nhỏ cũng sai. Tầng trên tầng dưới có hơn mấy chục gian phòng, đấy là còn chưa tính đến tầng hầm. Chờ đến khi ông lục soát xong thì trời đã sáng bảnh ra rồi." Triệu cóc bị những vật dụng kiểu Âu bày biện trong phòng làm mê mẩn thần hồn, quên phắt đi sự việc ma quái lúc trước. Hắn vớ lấy một cái hộp gỗ nhỏ được chạm khắc đặt trên lò sưởi, hưng phấn nói: "Nhìn này, một cái hộp cổ." Tôi vừa nhìn vào thiếu chút nữa đã phì cười: "Uổng cho ông buôn bán đồ cổ nhiều năm như vậy. Ông có từng thấy cái hộp cổ của triều đại nào mà lại thiết kế khóa bằng mật mã chữ số la tinh không." Triệu cóc cúi đầu quan sát, nhăn trán nhíu mày: "Hóa ra là đồ giả! Bảo sao người ta lại bày ở chỗ kẻ khác dễ chú ý đến như vậy." Hắn lắc cái hộp đó, hỏi: "Bên trong có thể có vật gì đáng giá không?" Tôi cầm lấy nó rồi đánh giá: "Chẳng có hy vọng gì đâu, nhiều khả năng chỉ là một hộp giấy gói kẹo." Hắn không tin, cố gắng cạy cái khóa ra cho bằng được, mở ra xem, tất cả đều là ảnh cũ. Tổng cộng tầm mười cái, phần lớn là ảnh vợ chồng Grimm chụp ở quê nhà nước Mỹ. Trong ảnh, hai vợ chồng họ ôm một em bé còn đang thời kỳ bú sữa, cười hết sức đáng yêu. Còn có mấy tấm hình chụp một chiếc mặt nạ bằng kim loại cắm đầy lông vũ, trên trán mặt nạ khắc ba vòng tròn sáng chói lọi. Triệu cóc kích động hỏi tôi mặt nạ này có phải đồ cổ của ngoại quốc không? Có thể đổi được bao nhiêu tiền? Tôi đáp, vật dụng của người nước ngoài tôi chưa được nhìn thấy nhiều lắm, xét theo hình dạng thì hình như là vật dụng của người Anh điêng nước Mỹ. Triệu cóc hỏi, nếu đúng như vậy vì sao lại gọi họ là người Mỹ, đúng ra phải gọi là người Anh-điêng. Bản thân tôi cũng không hiểu rõ lắm, bèn bịa bừa ra: "Người Anh-điêng chính là người Mỹ, là một nhánh dân tộc thiểu số của nước Mỹ." Triệu cóc gật đầu: "Vậy đây chính là mặt nạ kinh kịch của người Mỹ. Không, thứ này có lẽ phải gọi là mặt nạ kịch Mỹ. Tôi đi tìm xem, cố gắng kiếm được mấy cái còn hoàn hảo."
Nói xong, hắn chạy đi phòng khác kiếm bảo vật, làm sàn gỗ lại phát ra tiếng cọt kẹt. Tôi quay lại chỗ cạnh cửa sổ định xem lại bức tranh vẽ vợ chồng Grimm. Đúng lúc này, một luồng sáng chói mắt rọi thẳng từ bên ngoài vào qua cửa sổ. Tôi thầm nhủ không hay, lập tức lao về phía cửa phòng định tắt đèn trần đi. Không ngờ Triệu cóc đột nhiên gào lên như phát cuồng: "Lão Hồ, chúng ta phát tài rồi, đầy cả một phòng mặt nạ kịch Mỹ!"
Tôi thầm than hỏng rồi, xem ra chúng tôi đã bị lộ.
Tôi không dám tắt đèn, sải bước lao sang phòng bên cạnh. Gương mặt toe toét, Triệu cóc đang ôm một đống mặt nạ với đủ các loại kích cỡ, hình dạng. Tôi không kịp giải thích cho hắn, vội vàng tắt đèn trong phòng.
"Ông làm gì thế..."Hắn vừa há miệng, một luồng sáng chói mắt quét từ bên ngoài vào trong phòng, khiến hắn sợ tới mức ngã quỵ, giống như là con cóc rơi vào nước sôi nháo nhào lao tới nấp bên cạnh tôi: "Sao... sao thế? Ánh sáng ở đâu ra?"
Tôi đáp hỏi vậy chằng bằng thừa hay sao, người ta đã tìm tới tận cửa rồi kìa. Tôi cứ tưởng rằng ít nhất có thể yên lành qua buổi tối ngày hôm nay, chúng tôi sẽ có cơ hội lấy lại hơi sức, không ngờ đám người này đuổi sát không rời, ngay cả thời gian ăn một chầu cơm tối cũng không cho.
Mấy luồng sáng bên ngoài quét qua quét lại bên ngoài mấy cái cửa sổ, tôi bảo với Triệu cóc: "Giờ bọn chúng còn chưa xác định được vị trí của chúng ta, ông đi xuống tầng trước kiếm chỗ trốn đi, tôi sẽ ở lại chỗ này hấp dẫn sự chú ý của bọn chúng. Đến khi bọn chúng xông lên đây, ông tranh thủ chạy trốn."
Triệu cóc thủ thế ra hiệu bảo trọng, lom khom đi ra khỏi gian phòng. Tôi cuộn người lăn một vòng, vọt tới chỗ bệ cửa sổ, nhấc màn lên quan sát bên dưới, định tìm hiểu rõ số lượng kẻ địch. Không nhìn không sao, vừa nhìn tôi chỉ muốn đập mình chết tươi. Tôi vội vàng khom người đi xuống tầng dưới. ĐM cái đám con hoang này, bên ngoài có ba bốn chiếc xe trống trơn đậu thành một dãy, chỉ để lại một người tại chiếu đèn pha, những kẻ còn lại đã lẩn vào trong nhà từ bao giờ. Triệu cóc đơn thương độc mã mò xuống tầng, có lẽ trong lòng vẫn còn đang âm thầm đắc chí, cho rằng có thể giáng cho kẻ địch một đòn bất ngờ, dù có thế nào cũng tài nào ngờ tới, đại bộ phận kẻ địch đã phục sẵn dưới tầng, chỉ chờ chúng tôi chui đầu vào lưới. Trong lòng tôi lạnh buốt, chẳng lẽ rời khỏi bộ đội quá lâu, thật sự đã lão hóa mất rồi? Tôi vội vàng xua tan suy nghĩ vớ vẩn của mình. Sống chết trước mắt còn đi cảm thán cuộc đời, chẳng bằng quay về thực tế dùng thời gian đó để tìm cách cứu Triệu cóc.
Vừa mới ra tới hành lang tầng hai, tôi chợt nghe thấy tầng dưới vang lên tiếng đoàng đoàng. Tôi cúi người, dán sát mé bậc thang nhìn xuống, phát hiện bảy tám bóng người đang hỗn loạn trong phòng khách tầng một sáng trưng. Lão già cầm đầu giơ một khẩu súng ngắn kiểu cũ, hổn hển chửi: "Tiên sư bà nhà nó chứ, rõ ràng thấy hắn chạy xuống, sao lại không thấy bóng dáng đâu nữa rồi. Đám toi cơm các ngươi, tìm kiếm cho tao. Nếu không tìm thấy người sống, phải lôi bằng được thi thể ra cho tao!"
Xem ra Triệu cóc vẫn chưa hề rơi vào tay bọn chúng, tôi thở phào một hơi, bắt đầu suy nghĩ làm cách nào để thoát ra khỏi tình thế nguy hiểm dưới sự bao vây kín mít của đàn sói. Trong tay đối phương có súng ống đạn được, về mặt nhân số cũng chiếm ưu thế tuyệt đối, bên phía chúng tôi tay không tấc sắt không nói làm gì, ngay cả Triệu cóc cũng không biết đã trốn ở chỗ nào. Tôi quyết định lẻn qua bên đó, giáng cho bọn chúng một đòn tấn công bất ngờ, cướp lấy khẩu súng của lão già cầm đầu, bắt lão làm con tin, đến lúc đó không lo không ra khỏi được căn nhà hoang này được. Tôi vừa cố gắng đi lại nhẹ nhàng hết mức có thể, vừa quan sát tình hình tầng dưới. Những kẻ đó đã hất tung hầu hết đồ đạc của tầng một lật ngửa lên trời. Lão già cầm đầu đã trở nên rất nóng nảy, muốn dẫn người xông lên tầng trên. Tôi trốn ở chiếu nghỉ cầu thang giữa tầng một và tầng hai, chỉ chờ lão vừa bước chân lên là lập tức khống chế ngay.
Tôi ngồi xổm trong bóng tối, nín thở tập trung tinh thần, không ngừng căn thời gian để ra tay. Chợt nghe thấy bậc thang bị chân người giẫm lên phát ra tiếng rầm rầm, những kẻ đó càng lúc càng tiến lại gần tôi. Tôi hít sâu một hơi, chuẩn bị cho bọn hắn ăn một cú mãnh hổ vồ mồi thì dưới chân chợt mát lạnh. Một cái đầu trọc lóc vừa bóng lại vừa tròn ủng ló ra khỏi khe cầu thang để dò xét tình hình. Tôi trợn trừng mắt nhìn, có nghĩ nát óc cũng không tài nào nghĩ ra Triệu cóc lại trốn ở một chỗ như thế này. Hắn vươn tay ra lôi phắt tôi xuống dưới. Cái cầu thang này hiển nhiên dấu cơ quan lật ngược lại, tôi chợt cảm thấy đầu đuôi lộn ngược, cả người lập tức rơi vào bóng tối trong tiếng động rầm rầm.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, ngay khi tôi vừa chạm đất, bậc thang trên đỉnh đầu đã vang lên tiếng bước chân rầm rập như sấm rền. Xem ra, đám người kia đã xông lên tầng hai. Trong bóng tối, tôi chỉ nghe thấy tiếng Triệu cóc thở hổn hển. Chỉ một lát sau, ánh sáng leo lét của một chiếc đèn dầu hỏa làm cho một gương mặt bánh đúc hiện ra ở trước mặt tôi. Trên trán Triệu cóc, mồ hôi đã chảy ròng ròng, bàn tay cầm chiếc đèn của hắn cũng không quá ổn định. Tôi cũng kinh hãi chưa hoàn hồn lại. Cái đầu to tướng đột ngột xuất hiện dưới chân mới vừa rồi, còn khiến tôi chắc mẩm mình đã gặp quỷ đầu to nữa cơ đấy!
"Hoàn toàn là do bà cô tôi trên trời linh thiêng phù hộ," Triệu cóc ngồi phệt mông xuống nền xi-măng, "Ở tầng dưới thiếu chút nữa tôi đã bị bọn chúng bắt được. Lúc ấy định quay trở lại theo đường cũ, có ngờ đâu lại nhìn thấy bà cô tôi mặc quần áo trắng toát đứng ở chiếu nghỉ cầu thang ngoắc tay với tôi, khiến tôi sợ muốn chết. Chân cẳng mềm nhũn, đổ gục xuống. Ban đầu tôi cứ tưởng là mình đã chết, đến chỗ âm ty địa ngục rồi. Về sau nghĩ lại, Địa phủ cũng phải có ánh sáng, nếu không Diêm vương gia làm việc kiểu gì? Sờ lần cả buổi mới phát hiện nơi đây là một căn phòng bí mật nằm dưới cầu thang, có cả cơ quan lật ngược lại. Mong ngóng cả buổi coi như đã chờ được ông đến rồi." Triệu cóc vừa lẩm bẩm bà cô là người thân yêu nhất của mình trên thế giới này, vừa hỏi ta: "Lão Hồ, ông kiếm ở đâu ra mấy mấy kẻ đầu trâu mặt ngựa thế. Tôi chưa từng nhìn thấy đám nào bám dai như đỉa thế bao giờ."
Tôi đáp có lẽ là mớ phiền toái của "Nhất Nguyên Trai", lão họ Tang kia đã cấp cho tôi điều khản bảo hiểm nhân thọ cả đời gì gì đó, những người này chỉ muốn tiền tài. Triệu cóc bảo người ta đòi tiền, vậy ông đưa luôn cho người ta. Sống không tiêu đến, chết chẳng mang theo, sau này kiếm lại sau có vướng bận gì đâu? Thứ có mạng cầm không có mạng tiêu, có gì đáng để ông phải tiếc rẻ. Ta nói, muốn trách thì phải trách điều khoản ngang ngược, bắt mua ép bán kia kìa. Tôi có nỗi khổ mà không thể nói với ai, lần này chỉ cần còn sống thoát ra khỏi đây, trước hết quay trở lại "Nhất Nguyên Trai" một chuyến, nhổ sạch râu ria của lão già họ Tang thì mới có thể hả giận.
"Ông nói thử xem, trong nhà này sao lại phải có phòng bí mật?" Triệu cóc cầm dầu hoả đèn săm soi khắp nơi. Tôi nhìn quanh một lượt, bên trong căn phòng này đặt rất nhiều bình thủy tinh bịt kín miệng với đủ các kiểu dáng, mỗi cái cao ngang thắt lưng, bên ngoài bị mạng nhện chăng kín mít, không nhìn thấy được bên trong thực chất là cái gì. Trong góc có một cái làm việc rất dài, trên mặt bàn có một ít dung dịch hóa học, tôi chỉ đọc được nhãn của một trong số những chiếc bình đó viết là cồn y tế, những bình còn lại viết bằng tiếng nước ngoài thì hoàn toàn không hiểu. Toàn bộ tầng ngầm có vẻ giống như là một căn phòng bí mật tiến hành thực nghiệm nào đó. Triệu cóc liên tục hỏi chỗ này có phải trụ sở bí mật của gián điệp địch hay không. Tôi chẳng có hứng thú nghiên cứu những những sự việc đã trôi qua lâu rồi như thế, mà chỉ quan tâm có đường ngầm nào có thể chạy trốn thẳng ra bên ngoài hay không mà thôi.
Hai người chúng tôi lục lọi lần lượt các hốc tường một lượt, cuối cùng tôi cũng phát hiện ra một đường ngầm được xây bằng đá bên dưới cái bàn làm việc. Tôi quay lại gọi Triệu cóc chạy, không ngờ thằng ôn này đang đứng trên mặt bàn thí nghiệm, định lấy bình thủy tinh ở trên đó xuống. Tôi nói: "Ông có biết bên trong là thứ gì không mà dám lấy. Lỡ như ngâm bên trong đó chỉ toàn là những thứ buồn nôn như chuột bọ, ông sẽ mang ra ngoài để ăn tối chăng?" Hắn vừa cười ngơ ngáo vừa nói: "Ông nói vậy là thiếu hiểu biết, đây gọi là thành quả thắng lợi, là đồ tết. Chẳng cần biết là cái gì, đến khi trở về đặt ở trong tiệm..." Hắn càng nói càng hưng phấn, đột nhiên cái bình tuột khỏi tay, khiến hắn ngã ngửa ra đằng sau. Tôi giật mình vội đỡ hắn đứng dậy. Chợt nghe xoảng một cái, cái bình bịt kín miệng cao ngang thắt lưng đã rơi vỡ thành mảnh vụn. Một mùi vô cùng tanh tưởi hôi thối xộc thẳng vào trong lỗ mũi, không biết một thứ gì đó lăn từ trong bình ra, nhớp nhúa dinh dính chạm vào chân tôi. Tôi giơ cái đèn dầu hoả lên để soi, phát hiện ra đó là một cái xác được ngâm trong hóa chất, thân hình cuộn tròn lại, nhìn giống như một con khỉ con bị lột sạch da, nhưng lại không nhìn thấy cái đuôi đâu cả. Triệu cóc bụm lấy cổ họng, nôn thốc nôn tháo, la làng: "Thai nhi, đó là một thai nhi. Tôi đã từng xem ảnh ở viện bảo tàng khoa học kỹ thuật, những bào thai trong bụng mẹ đều có hình dạng như thế này."
Trong lòng tôi chấn động, chẳng lẽ các bình thủy tinh đều chứa bào thai còn trong bụng mẹ? Không ngờ vợ chồng người nước ngoài lại có tiến hành thu gom độc ác đến thế, chẳng trách lại phải xây nhà bên trên một ngôi mả âm thịnh dương suy của cả vạn người, nguyên nhân chính là vì muốn lợi dụng âm khí tích tụ cả trăm năm của nơi này để phong lại oán khí của thai nhi, là biện pháp mượn lực phá lực ác độc, cực kỳ tổn hại âm đức. Xem ra, sau này bọn chúng tặng nhà cho người khác, tuyệt đối không xuất phát từ ý tốt lành gì.
Triệu cóc đứng bên cạnh, chỉ vào cái xác dưới chân tôi bảo: "Vừa nãy, dường như tôi đã nhìn thấy nó nhúc nhích."
Tôi cúi đầu xuống nhìn, thấy rõ thi thể nhão như bùn phồng lên xẹp xuống theo quy luật, giống như đang hô hấp vậy. Chưa từng nghe nói bánh tông nào lại thở giống người a! Huống chi nó bị ngâm trong hóa chất lâu như vậy, gân cốt đã bị hòa tan từ lâu. Nhưng cho dù thế nào đi chăng nữa, chung quy lại nó vẫn là vật tà ma đáng sợ, tốt nhất vẫn cứ rời khỏi đây sớm một chút, tránh cho đêm dài lắm mộng.
Tôi lại nhường Triệu cóc đi trước, còn mình bọc hậu phía sau, định đậy kín phiến đá lại từ bên dưới. Nhưng ngay khi tôi quay đầu lại, thi thể ngâm hóa chất trên mặt đất đã biến mất. Tôi thầm than không tốt, vội vàng đậy phiến đá xuống hòng bịt kín miệng đường hầm, đúng lúc đó chợt bị một bàn tay ướt nhoẹt tóm lấy. Lúc ấy, tôi đã chui nửa người xuống dưới đường hầm xây bằng đá, bị nó đột ngột tóm lấy, thiếu chút nữa là ngã lộn cổ xuống dưới. Vật thể bé xíu đó tì vào cái bàn làm việc, nước từ thân mình nó chảy xuống đất thành vũng, hai mắt vẫn nhắm tịt, miệng hơi mấp máy, giống như là đang gọi mẹ mẹ. Lúc đó tôi chỉ muốn khóc, điên cuồng vùng vẫy nhằm hất văng nó ra. Đâu có ngờ vật thể bé xíu này lại khỏe đến thế, chỉ chực lôi tuột tôi ra khỏi đường hầm. Trong quá trình vật lộn giãy dụa, rất nhiều cái bình bịt kín miệng khác bị chúng tôi làm đổ. Chỉ trong khoảnh khắc, hơn mười thai nhi chưa thành hình người đồng loạt háo hức bò về phía tôi.
"Lão Hồ, ông làm gì thế! Sao còn không xuống?" Tiếng Triệu cóc vang lên phía sau tôi. Tôi hét lớn: "Mau giúp tôi một tay, con của ông muốn kéo tôi chôn cùng." Triệu cóc thấy tình hình không ổn, vội tóm lấy dây lưng quần tôi rồi dốc hết sức bình sinh kéo xuống dưới. Một chân tôi kẹt cứng ở cửa đường hầm, một chân lơ lửng giữa không trung, dưới sự giằng xé của hai lực kéo, trong đầu tôi chỉ có một ý nghĩ, nếu cứ tiếp tục bị như vậy, mình bị xé làm đôi cũng chẳng biết chừng. Đúng lúc này, trên đỉnh đầu chúng tôi vang lên vài tiếng động rầm rầm, một lượng lớn gỗ vụn lẫn tro bụi đổ xuống khiến miệng tôi lạo xạo đầy đất cát. Ngẩng đầu nhìn lên, hóa ra vách ngăn cầu thang đã bị người ta phá tung ra một lỗ thủng. Lão già cầm súng nhe răng cười, hét lên với tôi: "Thằng nhóc thối tha, cuối cùng cũng tìm được mày rồi!"