Dịch giả: gaygioxuong
"Vậy vì sao cô lại ám hại tôi trong khu mộ Thầy mo? Trên đường đi tôi đã có lỗi gì với cô mà cô nỡ độc ác xuống tay như vậy." Tuyền béo trút hết toàn bộ uất ức bấy lâu ra, hi vọng Lâm Phương có thể đưa ra một lời giải thích hợp lý.
"Các anh là trộm, tôi là lính, đương nhiên là có nghĩa vụ bắt các anh." Lâm Phương khinh miệt nguýt tôi một cái, "Sao hả, trên cổ anh là bùa Mô Kim, tôi không biết hay sao? Một đám đổ đấu mô kim trộm mộ, chỉ giỏi ăn nói ba xạo. Nếu lúc ấy không phải thiếu người, tôi đã giết sạch các anh rồi."
Nghe cô ta nói vậy, tôi bỗng nhiên cảm thấy đầu óc thông thoáng hẳn ra: "Nói như vậy, những người vừa rồi đều là nhân viên của cô? Là binh lính đóng quân cạnh mỏ vàng?" Cô ả quả thật là quá độc ác, ngay cả người mình mà cũng không chịu buông tha. Nhưng ngẫm lại, Lâm Phương chạy vào rừng nhiệt đới Amazon là để tìm kiếm chân tướng sự việc ngày xưa, cô ta chẳng có lý do gì để ra tay sát hại người của mình cả.
Lúc này, vẻ mặt Lâm Phương chợt biến thành u ám: "Cuối cùng tôi đã vỡ lẽ ra, vì sao ngày trước cha mình lại đưa ra quyết định như vậy. Bởi vì, ngay vừa mới rồi, tôi đã làm một việc giống ông ấy đã từng làm ngày trước."
Lúc trước, Lâm Phương cố ý lừa chúng tôi vào hang chôn Thầy mo rồi chạy thoát thân, nguyên nhân là muốn đi tìm đội ngũ của mình. "Không ngờ đến khi tôi tìm được họ thì đã chậm mất rồi." Dường như Lâm Phương đang nhớ lại một sự việc kinh hoàng nào đó, "Sau khi tôi đến được nơi trú quân, ba mươi mấy người đi tiên phong chỉ còn lại có mười mấy người. Họ nói, tất cả những người đi vào trong hầm lò đều đã mất liên lạc, vô tuyến điện không có tín hiệu gì. Tôi cử một nhóm người ở lại giữ trại, dẫn theo bảy người còn lại tổ chức thành một tiểu đội tìm kiếm cứu nạn... Kết quả thế nào, các anh đã thấy rồi đấy, tất cả đã chết hết."
"Cô định lừa ai thế, rõ ràng là tôi đã nhìn thấy cô giết họ, chẳng lẽ còn định vu vạ trong mỏ vàng có ma hay sao."
"Không phải ma, là vàng. Số vàng này... không thể đụng vào." Trong khi Lâm Phương đang nói chuyện, người chợt run lên, "Các anh có nhìn thấy những người trong hầm lò khác hay không, họ là những nhà khoa học trong nhóm quân đầu tiên đến đây để tiến hành khai thác, phụ trách kiểm tra đo lường độ tinh khiết của vàng... Kết quả, tất cả họ đều bị chết cháy, tự mình chết cháy hết."
Bốn mắt cà lăm hỏi: "Không phải cô muốn nói họ tự... tự bốc cháy đấy chứ?"
Lâm Phương gật đầu, sau đó lấy tay bịt chặt miệng không nói thêm gì nữa. Tôi chưa từng nghe nói vàng có thể làm cho con người tự bốc cháy, trong đầu nảy sinh nghi ngờ đây là câu chuyện do Lâm Phương tự bịa ra. Thấy tôi tỏ vẻ không tin, cô ta nói tiếp: "Mới đầu tôi cũng nghi ngờ, thế nhưng về sau, trong đội ngũ của tôi có một người đột nhiên bốc cháy thành than ngay trước mặt tôi mà không hề có dấu hiệu nào báo trước. Về sau tôi mới biết được, anh ta đã nhặt một cục vàng..."
Thấy tôi vẫn chưa hết nghi ngờ, cô ta đứng phắt dậy: "Sau khi con người chết đi, hiện tượng thi thể tự bốc cháy không phải là hiếm có. Tôi giết họ, chẳng qua là bởi hi vọng lúc họ chết không phải chịu đau đớn đến cùng cực mà thôi. Nếu không tin, anh có thể đi cùng với tôi quay lại hầm lò vừa rồi xem cho rõ ràng. Tôi thấy không còn lâu nữa, có lẽ sắp bắt đầu xảy ra rồi."
Đầu Trọc nói: "Nói lâu như vậy, hoàn toàn vẫn chỉ lời một phía của cô, chả lẽ ông đây sợ cô, đi thì đi!" Nói xong lão cũng đứng dậy theo Lâm Phương. Cậu ấm họ Vương nhếch miệng cười méo xẹo, còn khó coi hơn cả khóc: "A, hay là thôi đi!" Tôi nói, cậu cả nhà anh giống đàn bà con gái từ bao giờ thế, Lâm Phương còn không sợ thì cậu cần phải sợ cái quái gì. Cậu ấm họ Vương không hó hé gì nữa, đi theo chúng tôi vào trong đường hầm phụ đã diễn ra sự kiện binh lính Mỹ bị sát hại.
Còn chưa tới cửa động, chúng tôi chợt nghe thấy một tiếng thét thảm thiết. Mặt biến thành trắng bệch, Lâm Phương nâng súng lên rồi lao vọt vào trong. Tôi theo sát cô ta, thấy một người đàn ông đang bốc cháy toàn thân, lăn lộn trong vũng máu, liên tục rú lên thảm thiết.
"Đầu Trọc, mắt anh có vấn đề chắc, lúc nãy người này đã chết hẳn đâu!"
Lâm Phương muốn xông vào nhưng bị Tuyền béo kéo lại: "Lửa bên trong quá lớn, cô mà vào thì dữ nhiều lành ít. Đưa súng cho tôi, thằng anh này sẽ tiễn đưa anh ta lên đường."
Lâm Phương lắc đầu: "Không đơn giản như vậy, anh ta là lính mìn trong đội của chúng tôi, tôi sơ suất quá, không tháo thuốc nổ trên người anh ta ra."
"ĐM, vậy mà cô nói cứ như đùa vậy!" Tôi vỗ đùi, hét, "Nhìn gì nữa, còn không mau chạy!"
Mấy người chúng tôi hoàn toàn không kịp tặng cho anh bạn đang lăn lộn dưới đất kia một viên đạn ân huệ, ba chân bốn cẳng chạy ra khỏi đường hầm theo Lâm Phương. Sau lưng lập tức vang lên một tiếng nổ mạnh, sóng nhiệt gần như nướng cháy toàn bộ chúng tôi.
"Cậu cả, nhanh lên một chút!" Đầu Trọc vươn tay định kéo cậu ấm họ Vương, người đã bị rớt xuống vị trí cuối cùng. Không ngờ, khi sắp ra được bên ngoài cửa hầm lò, thằng ranh đó đột nhiên quay người chạy ngược trở về chỗ đường hầm đang cháy nổ đó. Chúng tôi đều chết sững vì hành vi giống như bị bệnh tâm thần đó của y.
Thằng ranh đó đá văng Đầu Trọc ra ngoài, hét lên: "Mọi người chạy đi, tôi đã nhặt vàng, dù sao cũng không sống nổi." Đầu óc trống rỗng, tôi không biết đáp lại câu nói kia của Vương Thanh Chính thế nào, chỉ mong sao có thể kéo y lại vào thời khắc cuối cùng. Nhưng, một tiếng "Oành" chợt vang lên, trước mặt tôi nổ bùng lên màn lửa trắng xóa, sau đó tôi chẳng thể nhìn thấy gì trong một thời gian không dài lắm.
Đến khi thị giác tôi khôi phục lại, toàn bộ hầm mỏ đã biến thành một biển lửa. Đầu Trọc gào khóc muốn vào cứu cậu cả nhà mình, tôi đành bấm bụng đánh lão bất tỉnh ngay tại chỗ. Lâm Phương quỳ chống tay xuống đất ở cửa hầm lò, liên tục đấm tay xuống đất. Tuyền béo và Bốn mắt vẫn không tin nổi những gì đã xảy ra.
"Chắc chỉ là vui đùa! Quản lý, thằng ranh kia, thằng ranh kia..." Bốn mắt bất lực đứng nhìn, tôi chỉ biết siết vai anh ta để an ủi. Bốn mắt đột nhiên ôm chầm lấy tôi, nước mắt trào ra thấm hết vào vai áo tôi.
"Chúng ta nên đi thôi, cậu cả nhà họ Vương tự có số mệnh của mình." Tôi cử Tuyền béo và Bốn mắt thay nhau cõng Đầu Trọc, rồi bảo Lâm Phương, "Cô gọi cả số lính đang trông giữ trại cùng đi đi, ở lại đây cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa."
Năng lực khôi phục của Lâm Phương rất tốt, nghe tôi nói vậy, cô ta từ từ nghiêng ngả đứng dậy: "Được, mà các anh cũng cần được tiếp tế thêm một chút. Nơi trú quân của chúng tôi ở ngay khu rừng trước mặt, bao gồm tất cả mọi thứ, các anh muốn gì thì cứ lấy!"
Chúng tôi quyết định biến đau thương thành sức mạnh, tiếp tục hành trình tìm kiếm đền thần. Doanh trại của Lâm Phương cách khu mỏ tầm mười phút đồng hồ đi bộ, chỉ có thể nhìn thấy bốn đỉnh lều quân dụng trồi lên giữa cây rừng, ngay ngắn nằm trên một gò đất.
Còn chưa tới nơi đóng quân, Lâm Phương đã cau mày nói: "Không đúng, không thể nào không có một ai gác đêm."
Tôi bảo, có lẽ trời đã về sáng, họ mệt quá trốn việc thì sao. Lâm Phương nói: "Anh không biết tố chất binh lính của tôi, nếu như họ kém như anh nói thì đã không được tới nơi này."
Tôi nhún vai, chấm dứt tranh cãi với cô ta. Khi mấy người vào trong doanh trại, ngoài một đống lửa mới vừa tắt hẳn thì không nhìn thấy một bóng người.
"Có lẽ đã xảy ra chuyện rồi, chúng ta chia nhau ra tìm!" Bốn người chúng tôi chia nhau ra, bắt đầu tìm kiếm số binh lính Mỹ dường như đã tan biến vào không khí trong rừng cây xung quanh.