Chí hùng anh xả thân đền nợ nước
Nguyện một lòng cứu chúa thoát nguy
Mai phục đầy rẫy đường đi
Bốn phương tám hướng âm ty chực chờ
Bát quái trận đồng nhân khai mở
Tám cổng thành lồ lộ gian nan
Yếu lĩnh ngự toạ tâm cang
Kích vào một điểm trung cung mở màn…
Đêm đã khua, bỗng có tiếng vó ngựa lóc cóc càng lúc càng gần, chẳng mấy chốc đã đến trước khách sạn Hưng Phát của tỉnh Hàng Châu. Ngựa vừa dừng vó thì tiếng gõ cửa vang lên, rồi tiếng bọn tiểu nhị mở cửa.
Một người áo đen đội nón rơm rộng vành che sụp xuống gương mặt đưa dây cương cho một tiểu nhị. Tiểu nhị đó chạy ra dắt ngựa đi cho ăn, tiểu nhị khác hỏi khách có trú lại hay không? Người áo đen nói gì đó. Tiểu nhị dẫn y đi đến một căn phòng sang trọng hạng nhất của khách sạn rồi nói sẽ làm nóng bình trà rồi mang tới.
Sau khi tiểu nhị rời đi, người áo đen gõ cửa, có tiếng vọng ra từ trong phòng, người áo đen vội vã đi vào, cởi chiếc nón xuống ôm trong tay.
-Tham kiến Phủ Viễn tướng quân, phó tướng Mai Lặc Chương Kinh.
Người áo đen đi đến góc phòng quỳ xuống thỉnh an hai kẻ nam nhân trẻ tuổi.
-Chuyện cống sinh đã tới đâu rồi?
Phó tướng quân Tô Khất lên tiếng hỏi, sau khi phẩy tay ra hiệu cho tên thuộc hạ đứng dậy.
-Dạ bẩm Tô phó tướng - Người áo đen đáp - Tất cả đã được lo liệu.
Tô Khất nói:
-Người này không dễ dàng đối phó, muôn sự ngươi phải cẩn thận.
-Dạ.
Người được gọi là Phủ Viễn tướng quân nãy giờ ngồi trên ghế không nói năng gì. Y thầm nhủ từ khi Mã Lương qua đời, tưởng đâu Hắc Viện sẽ phải đóng cửa rồi, nhưng thư viện không vì vậy mà vắng đi học trò, trái lại ngày càng đông hơn, cái nhân vật tên là Tần Thiên Văn này quả tình không đơn giản chút nào...
Y còn đang ngẫm nghĩ, thì Tô Khất quay sang y nói:
-Tướng quân à, lần này chuyện Hoàng Hà thiên tai thật là trúng thời điểm, coi bộ lão Thiên cũng giúp cho mình.
Phủ Viễn tướng quân thủng thẳng gật đầu.
Người áo đen nói:
-Lần này điều được hai người đó đi khỏi Hàng Châu, thật đúng như dự định của tướng quân. Còn hắn…thế nào cũng sẽ cần đến lương thực thôi.
Tô Khất nghe người áo đen ám chỉ một người, gật gù:
-Ừ. Chỉ cần hắn đi cướp lương thảo là rơi vào trận mai phục của mình.
Rồi Tô Khất bày một tấm địa đồ lên trên mặt bàn, đem mọi kế hoạch ra kể lại với người áo đen.
Người áo đen chăm chú lắng nghe, đoạn nói:
-Võ công của Vạn Văn Thông, Hồ Quảng Đông, Lạc Thiết Môn, Bạch Kiếm Phi và Nhất Đình Phong rất vững, làm sao có thể giết chết bọn này trước là kế hoạch của chúng ta như đạt được phân nửa.
Tô Khất gật đầu. Mặc dù gật gù là vậy mà trong lòng Tô Khất không tránh khỏi một nỗi lo âu mơ hồ, Tô Khất đã từng nghe người trong giang hồ kể về quần hùng Đại Minh Triều, người nào người nấy bản lãnh ghê gớm. Lại thêm vào mấy người đương gia võ nghệ cao cường nữa, gan dạ cũng không nhỏ. “Nhưng dù sao phe ta có Phủ Viễn tướng quân, ngài là truyền nhân của Võ Ma Long Thiên Hổ, cộng thêm đoàn binh thiết giáp và đoàn cảm tử binh Chính Bạch Kỳ,” Tô Khất tự mình trấn an mình, “thì cho dù bên Đại Minh Triều có giỏi võ tới đâu cũng không địch nổi số đông được.”
Tô Khất và người áo đen hai người nói chuyện với nhau khá lâu, khi nói xong quay sang tướng quân của họ.
Ngờ đâu Phủ Viễn tướng quân nghe xong chỉ nói:
-Đã tìm ra người con gái đó rồi hay chưa?
Người áo đen đáp:
-Dạ bẩm tướng quân, ả đã về đến tổng đà rồi.
Lúc những người này đang nói chuyện thì tiểu nhị của nhà trọ Hưng Phát đứng ở ngoài hành lan ghé tai nghe lén. Tiểu nhị biết nội công của mấy người này thâm hậu, nên không dám chọc thủng giấy dán cửa sổ để nhòm ngó, chỉ cố nén hơi thở mà nghe.
Tiểu nhị nghe tới đoạn nói về một cô gái thì cánh cửa bỗng mở ra. Tiểu nhị bèn giả vờ chuyện không liên can đến hắn, vào phòng đặt bình trà lên bàn rồi ôm chiếc khay vào trong lòng và chậm rãi rời đi. Tiểu nhị trở vô nhà bếp, không hay người áo đen đang lẵng lặng bám theo hắn.
---oooo---
Sau bữa cơm chiều khá muộn, Lữ Nghị Chánh thắp đèn chuẩn bị nghỉ ngơi. Phòng ngủ của chàng ở gần cửa phía Nam của Hắc Viện.
Trời bên ngoài nhờ nhờ, đục đục. Trăng thượng tuần xuống đến chân trời, khuất sau những đám mây xa, tỏa ra một thứ ánh sáng mờ mịt trộn lẫn với sương đêm nom như khói xám.
Trong đêm tĩnh lặng, bỗng nổi lên tiếng chó sủa, rồi phảng phất nghe tiếng chân từ xa truyền tới. Lữ Nghị Chánh bèn rời phòng ngủ, bước nhè nhẹ ra hành lang.
Quả nhiên có chuyện bất thường, Nghị Chánh thấy trên bức tường phía Đông thấp thoáng bóng người. Lúc này trời đã tối mịt, Nghị Chánh nấp sau cây cột một lúc thì thấy một người trên nóc nhà nhảy xuống, chân chạm đất không hề phát ra tiếng động, rồi chạy nhanh về hướng giếng nước.
Nghị Chánh nhìn thân pháp hắn di chuyển trên mái nhà, hiểu võ công người này không tệ.
-Bằng hữu là ai? Địch hay bạn?
Nghị Chánh hỏi.
Người áo đen không đáp, biết đã bị phát hiện nên nhanh chóng rút trong áo ra một gói giấy màu vàng nhạt, định mở ra thì Lữ Nghị Chánh đoán hắn muốn bỏ độc vô giếng nước, chàng mới bay đến xuất một cước đá gói giấy đó rơi xuống làm cho bột trong giấy vương đầy lên trên mặt đất.
-Có trộm! - Nghị Chánh la lên.
Lữ Nghị Trung và Nhạc Tam Nguyên có nhiệm vụ tuần tra trường học đêm đó, đang đi gần đó nghe vậy giật mình chạy nhanh tới. Tần Thiên Nhân, Tàu Chánh Khê, Cửu Dương, Trương Quốc Khải, và Khẩu Tâm đang ở trong thư viện bàn bạc công chuyện, nghe vậy cũng nhanh chóng xuất hiện. Bảy người thấy một người đang đứng chỗ giếng nước đối diện Lữ Nghị Chánh.
Lão Trần là người cuối cùng tiến đến. Tám người Đại Minh Triều đứng vây tròn, chặn đường lui của tên này.
-Đêm hôm mà được các hạ bất ngờ đến thăm, không biết có điều chi chỉ giáo? - Tần Thiên Nhân lên tiếng hỏi.
Ăn trộm là một trung niên trạc tuổi độ tứ tuần, Nhạc Tam Nguyên trông thấy gương mặt người này ngờ ngợ, hình như chàng đã từng gặp qua y, mà không nhớ đã gặp ở nơi đâu. Nhạc Tam Nguyên còn đang nhíu mày suy nghĩ, thì người đó động thủ trước với Lữ Nghị Chánh.
Tên trộm biết bản thân khó thoát khỏi nơi này, dự định sẽ bắt Nghị Chánh để làm con tin.
Hai bên lối đi chỗ giếng nước có đặt nhiều chậu hoa san sát bên nhau.
Tên trộm nghiêng mình, chân trái lập tức co lại, bước lên hai bước. Nghị Chánh cũng nghiêng người bước lên phía trước, thế là hai bên bước chéo qua mặt nhau trên lối đi chật hẹp này. Hai bên đều dùng song chưởng công kích đối phương, bốn bàn tay chạm nhau trên không, mỗi người phải lùi mấy bước. Bây giờ vị trí đã thay đổi, Nghị Chánh ở phía đông, tên trộm ở phía tây. Mấy chậu hoa bị ngã sóng soài, hoa cúc vàng đẹp đẽ thế mà trong chốc lát đã bị bốn bàn chân đạp cho dập nát.
Hai người định thần một lúc, lại tiếp tục đấu chưởng. Sau khi hai bên qua lại mười mấy chiêu, Nghị Chánh biết địch thủ nội công hơn hẳn mình nên liền đổi chưởng pháp thành cước pháp. Chàng phóng tới một bước, vọt cả người lên không, khi chạm đất đưa chân quét thành một vòng tròn, Nghị Chánh ra chiêu Triều Dâng Thủy Xoáy đánh vào hạ bàn đối thủ. Tên trộm đảo người lùi lại. Nghị Chánh xuất cước không trúng đích, nhưng không hề nao núng, chàng lại mượn thế đá đó, nhảy lên biến chiêu thành Bộ Thần cước, bay đá ngang. Chàng nhằm bộ vị chính xác, đợi chân đối thủ chạm đất liền đưa chân phải đá ra, tấn công vào be sườn đối phương.
Ngờ đâu tên trộm nhẹ nhàng ễnh bụng ra như một con ếch để hứng cước pháp đó. Trong mình y có mặc giáp bạc nên cước pháp của Nghị Chánh như đá vào một bức tường kiêng cố, không sao làm di chuyển đối phương được. Còn đang thất sắc, thì tên trộm dùng đòn chỏ giáng một cú xuống cổ chân Nghị Chánh. Nghị Chánh liền té sấp xuống. May mà Cửu Dương phóng ra dùng tay đỡ nhẹ vào vai Nghị Chánh. Đồng thời Cửu Dương cũng dùng cây quạt quét một nhát ngang khiến cho tên trộm phải thoái lùi, Nghị Chánh mới không vập mặt xuống đất.
Cửu Dương giúp bạn xong định bắt sống tên trộm này để thẩm vấn thì Khẩu Tâm phóng vào vòng chiến nói:
-Nếu như bần tăng không chế phục được nhà ngươi thì ta đây không phải sát thủ Thiết Đầu Lôi!
Khẩu Tâm bay tới đứng chặn trước mặt Cửu Dương, nói vừa dứt câu liền xuất thủ đánh ngay. Cửu Dương buột phải lui ra.
Võ công Khẩu Tâm từ lâu đã thuộc hàng cao thủ nhất lưu rồi nên quyền pháp xuất ra thật sự nhanh như sấm sét. Lần này tên trộm đánh bảy tám chiêu, biết không thể không dùng tới binh khí cho nên vội rút con dao để trong ngực áo đâm ra. Khẩu Tâm hơi cúi xuống một chút, tay phải đã chụp được cổ tay của tên trộm đang đâm tới, dùng sức vặn ngược lại. Tên trộm phải buông dao ra, Khẩu Tâm lại phóng chân phải ra đá trúng đầu gối của hắn. Với mấy chiêu nhanh chớp nhoáng, Khẩu Tâm làm tên trộm lập tức ngã sấp xuống đất.
Tên trộm hoảng sợ đến độ mất tinh thần, vì khi này hắn nằm dưới đất nên toàn thân sơ hở vô cùng, định lăn mình sang một bên rồi bật đứng dậy nhưng hắn thật xấu số, bị Khẩu Tâm xuất liền một cước nhằm trúng vào nơi hắn lăn mình đi. Ai cũng thấy bàn chân to bè của Khẩu Tâm sắp đạp trúng tên trộm như đạp lên một con kiến. Quả thật tên trộm không tránh né được. Mọi người đứng đó ai cũng nghe “rắc” một tiếng, tên trộm bị bàn chân phải của Khẩu Tâm đạp nát xương cổ.
Sự việc xảy ra quá nhanh, khiến cho Cửu Dương không làm sao ngăn cản được, chàng giật mình nói:
-Đại ca! Hắn ta võ công không bằng chúng ta, sao lại giết hắn?
Khẩu Tâm không trả lời sư đệ, mà đi đến nhặt gói giấy nâng lên cho ánh trăng rọi vào để xem là thứ bột gì. Cửu Dương bước theo Khẩu Tâm, nói:
-Bắt sống hắn đem đi tra khảo có phải hơn không?
-Cái này là thạch tín đó - Khẩu Tâm thản nhiên cắt lời Cửu Dương.
Tần Thiên Nhân cùng Tàu Chánh Khê, Trương Quốc Khải và Lữ Nghị Trung nghe vậy chạy đến đứng tụm đầu lại xem.
Lão Trần cũng bước lại cầm gói giấy nheo mắt coi, lát sau gật đầu khẳng định.
Chỉ có Nhạc Tam Nguyên là không màng tới chất độc suýt bị người ta bỏ vào trong giếng nước để giết hại cả lũ, chàng bước lại ngồi xuống nhìn mặt tên trộm, sau hồi lục lọi trong trí óc chàng cũng nhận diện được người này. Nhạc Tam Nguyên à một tiếng rõ to, đứng dậy nói:
-Thì ra hắn là người của triều đình!
Trương Quốc Khải quay đầu lại hỏi:
-Đệ biết người này?
-Hắn tên là Hoành Lập - Nhạc Tam Nguyên gật đầu nói chắc như đinh đóng cột - Tự xưng là Thanh Sam Thiết Câu ở Trịnh Châu, đệ và Hiểu Lạc đã gặp qua hắn trong một phiên chợ ở Sơn Đông.