Thanh Triều Ngoại Sử 2

chương 50: chất vấn công chúa (trung)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Phu xe của Tiêu Phong cho ngựa chạy với tốc độ chóng mặt, ấy vậy mà cứ mỗi chốc chốc chàng lại vén rèm ló đầu ra cửa sổ hối ông lão cho ngựa chạy nhanh hơn. Tiêu Phong ngồi thấp thỏm không yên trong suốt quãng đường dẫn đến hoàng cung, trong lòng như có lửa thiêu, có lẽ khoảng thời gian chờ đợi này là khoảng thời gian khó chịu nhất trong đời chàng. Chàng những tưởng cả người mình sắp bị đốt thành tro bụi thì cuối cùng cũng nghe được tiếng ngựa hí, xe ngựa dừng lại trước Hàm Phúc môn.

Tiêu Phong phóng xuống đất, đi thật nhanh về hướng cung Trường Xuân. Cung nữ của Tân Nguyên đang thắp đèn trong sân thấy Tiêu Phong đến, dẫn chàng vượt qua khoảnh sân lát đá trứng ngỗng để vào sảnh.

Tiêu Phong vừa đi theo cung nữ nọ chàng vừa sắp xếp câu từ trong đầu, một lát nữa khi gặp Tân Nguyên chàng sẽ nói với nàng rằng dù nữ thần y có phạm phải lỗi lầm to lớn gì, thì dù sao nữ thần y cũng đã có công chữa bệnh Khang Hi, vì tình nghĩa đó, Tân Nguyên hãy nên mở lòng từ tâm...

Bấy giờ Tân Nguyên đang ở trong phòng ngủ của nàng ngâm mình trong một bồn nước nóng với những cánh hồng dập dềnh. Mùi hương của hoa hồng khiến nàng cảm giác thư giãn, dưỡng chất dồi dào trong những cánh hoa giúp làn da vốn đã trắng mịn của nàng càng thêm hồng hào. Bên ngoài phòng chợt có tiếng gõ cửa, Tiểu Điệp ra mở cửa, một cung nữ vào nói có Tiêu Phong tới viếng và đang chờ ngoài sảnh. Tiểu Điệp nhìn Tân Nguyên ra ý hỏi. Tân Nguyên không đáp, chỉ khẽ gật đầu.

Tiêu Phong ngồi trong sảnh chờ cung nữ nọ đi bẩm báo với Tân Nguyên. Một cung nữ khác mang trà đến đặt lên bàn cho chàng. Trên bàn có một bình sứ lớn, trong bình cắm đầy những đóa hoa cẩm tú cầu trắng. Tiêu Phong không uống trà, chàng ngồi nghĩ đến nữ thần y ở tân giả khố đang phải chịu những cực khổ thế nào. Chàng dường như có thể nghe được tiếng khóc của nàng, mỗi tiếng thút thít vang lên như một mũi dao đâm sâu vào gan ruột chàng, chưa bao giờ chàng cảm nhận nỗi thống khổ nào khiến chàng phải vận hết sức lực gồng mình lên như vầy. Sự điềm tĩnh của chàng dần dần trốn chạy cả, Tiêu Phong hít sâu một hơi để cố lấy lại vẻ điềm tĩnh thường nhật.

Trong lòng Tiêu Phong nóng như có lửa mà thời gian cứ mặc tình trôi. Đến khi li trà trên bàn đã nguội cả rồi mà Tân Nguyên vẫn chưa chịu ra gặp chàng. Tiêu Phong nén tiếng thở dài, lại tiếp tục chờ.

Thêm một khắc nữa, từ nhà sau một cung nữ định vén rèm bước ra để đổi li trà nóng khác cho chàng thì Tân Nguyên ngăn lại, Tân Nguyên dùng cử chỉ của bàn tay ra hiệu cung nữ đó lui ra.

Thật ra nàng đã sớm tắm xong, cùng Tiểu Điệp đứng sau rèm lặng lẽ nhìn Tiêu Phong đã gần nửa canh giờ. Càng nhìn Tân Nguyên càng thấy buồn cho cô bạn tri kỉ của nàng. Tân Nguyên biết trong tim Mẫn Mẫn đã chứa đựng hình bóng của Tiêu Phong mười mấy năm nhưng chàng không hề quan tâm đến Mẫn Mẫn dầu chỉ một ánh nhìn, còn đối với người con gái trong tân giả khố chàng vừa gặp đã yêu cô ta. Tân Nguyên nén tiếng thở dài, so với Mẫn Mẫn cô gái đó là hiện thân của sự trang nhã và giản đơn, sự mảnh mai và khép nép, lại còn thanh tao trong trắng xinh đẹp mỹ miều như một bài thơ. Cộng thêm sự côi cút bơ vơ càng làm cho cả người cô ấy từ trên xuống dưới đều toát ra vẻ buồn man mác. Thêm vào cuộc sống ăn nhờ ở đậu càng làm cho trong khóe mắt đuôi mày của cô ta mang theo một nỗi sợ sệt đáng thương. Một cô gái vô cùng tội nghiệp như thế, dễ khiến nam nhân mê đắm, hoàn toàn muốn bảo vệ, che chở cô ta.

Tân Nguyên khẽ lắc đầu với những suy nghĩ này rồi vén rèm đi ra ngoài. Đêm nay nàng vận chiếc áo lụa trắng và váy đen chứ không ăn bận những màu tươi tắn như thường ngày, vậy mà sắc đẹp của nàng không hề giảm xuống, ngược lại càng thêm diễm lệ.

Tiêu Phong thấy Tân Nguyên đến lập tức rời ghế quỳ bái chào nàng. Tân Nguyên cho chàng đứng lên, đoạn hai người ngồi đối diện nhau bên chiếc bàn đóng bằng gỗ hoa lê. Tiểu Điệp đứng hầu sau Tân Nguyên.

Tân Nguyên nhìn Tiêu Phong, nàng thấy trong mắt chàng lộ rõ những tia bất mãn dành cho nàng nhưng vẫn mỉm cười với chàng. Tiêu Phong cũng nhìn lại Tân Nguyên, chàng thấy đêm nay mắt nàng như thường lệ trong như nước, dung mạo cũng ôn hòa như không hề che giấu điều gì dưới mặt nước bình lặng. Tiêu Phong nhìn Tân Nguyên một lát ánh mắt chàng dịu xuống, dầu sao nàng cũng đã có ơn với chàng, hôm nọ không biết nàng đã nói gì với Hiếu Trang mà Hiếu Trang lại dễ dàng đồng ý cho hai người bãi hôn?

- Lâu lắm rồi - Tân Nguyên vẫn còn mỉm cười nhìn Tiêu Phong nói – Phủ Viễn tướng quân ngài mới ghé cung Trường Xuân này thăm bổn cung, nếu bổn cung nhớ không nhầm thì cũng đã ba năm rồi.

Tiêu Phong im lặng, Tân Nguyên tiếp:

- Nhớ lúc trước ngài và Sách thị lang đại nhân hay rủ bổn cung và Tiểu Điệp trốn ra hoàng cung chơi.

Tiêu Phong vẫn giữ im lặng, Tiểu Điệp nói:

- Chuyện này thì em vẫn nhớ, năm đó cách cách bảo ở trong cung buồn chán muốn ra ngoài cung thả diều nên Phủ Viễn tướng quân và Sách đại nhân liền nghĩ ra cách để cách cách và em trốn dưới gầm xe của Khang Nạp thân vương xuất cung ra ngoài.

Tân Nguyên gật đầu, tiếp tục mỉm cười, nàng cũng nhớ lại hồi còn nhỏ nàng rất mê thả diều, mặc dù Hiếu Trang tìm mua cho nàng rất nhiều món đồ chơi tây dương nhưng không bao giờ nàng chạm vào những thứ đồ chơi đó, tối ngày chỉ ôm khư khư con diều Tiêu Phong làm cho nàng. Với nàng không có cái cảm giác nào thú vị bằng việc nằm ngửa trên thảm cỏ xanh ngoại thành ngước mắt lên nhìn cánh diều đang chao liệng trong làn gió vi vu. Mãi đến khi trưởng thành cái cảm giác thoải mái lâng lâng như đang bay cùng cánh diều đã khiến nàng không sao quên được mỗi khi nhìn thấy một cánh diều đang bay. Hạnh phúc biết bao khi nàng nhìn thấy con diều của mình từ từ cất cánh bay lên trời, tự do đùa giỡn trong bầu trời trong xanh. Tân Nguyên nhớ hồi nhỏ lúc nào cũng vậy, trước khi thả diều nàng đều ôm lấy con diều khấn cầu vì Tiêu Phong đã nói với nàng con diều là sứ giả của ông trời, nếu có nguyện vọng gì cứ việc nói với nó, nó sẽ truyền đạt tới ông trời.

Bây giờ Tân Nguyên ngồi nhớ chuyện cũ, nhìn Tiêu Phong cười nói:

- Không biết ngài có còn nhớ không, hồi đó mỗi khi chúng ta ra ngoài thành thả diều là ta, Sách đại nhân, Tiểu Điệp đều nói to lên nguyện vọng của mình cho con diều nghe, nhưng tới khi ngài cầu nguyện ngài không bao giờ nói nguyện vọng của ngài cho nên ba người chúng tôi không bao giờ biết trong lòng ngài lúc đó đang khẩn cầu những gì.

Tân Nguyên nói xong thấy ánh mắt Tiêu Phong tuy chẳng niềm nở gì với nàng nhưng cũng không còn những tia thù địch hay hằn học.

Tân Nguyên chuyển ánh mắt nàng sang những đóa cẩm tú cầu đang cắm trong chiếc bình sứ.

- Lại nhớ có đêm ngài và Sách đại nhân lén đưa bổn cung xuất cung đến Vô Định hà chơi – Tân Nguyên nói - Hôm ấy nhằm ngày rằm hay mười sáu gì đó, chúng ta đã ở bên bờ sông ngắm tuyết rơi đến tận giờ Hợi mới về cung.

Tiểu Điệp gật đầu, nàng cũng còn nhớ buổi tối năm đó Vô Định hà thật đẹp, đẹp vô cùng, gió hây hây thổi làm lòng nàng cảm thấy thoải mái, lại nữa giữa đêm rằm mà lại có tuyết rơi trắng cả mặt sông. Chả là đêm đó nàng cùng Tân Nguyên, Tiêu Phong, Sách Ngạch Đồ đứng bên bờ Vô Định hà ngắm pháo hoa nghệ thuật hình trái tim. Đột nhiên Tân Nguyên nói nàng muốn xem tuyết rơi. Vì hồi còn ở Dương Châu gia đình Tân Nguyên luôn đón xem trận tuyết đầu tiên của năm, nàng và a mã nàng ngồi bên một chiếc lò than, a mã nàng đã kể những câu chuyện về những cuộc viễn chinh cho nàng nghe. A mã nàng là một tướng quân, bình thường rất ít có thời gian ở nhà cho nên khoảnh khắc đó là khoảnh khắc vui vẻ hạnh phúc nhất trong ký ức nàng. Lúc đó Tiêu Phong nghe Tân Nguyên nói xong đã bàn với Sách Ngạch Đồ dùng rất nhiều các cánh hoa cẩm tú cầu để làm tuyết cho nàng xem, thế là đêm đó ở một quãng sông Vô Định hà đã có một trận tuyết rơi. Từ đó về sau Tân Nguyên rất yêu thích hoa cẩm tú cầu, trong phòng của nàng lúc nào cũng cắm loại hoa màu trắng này. Nhìn mấy đóa hoa khiến nàng có những cảm giác ấm áp vui tươi như có a mã nàng cạnh bên. Mỗi đêm trước khi ngủ nàng đều nằm ngắm hoa, nhớ lại trận tuyết rơi êm nhẹ giữa màn đêm đen đặc và nghĩ đến cha nàng. Đến khi sang Luân Đôn, nhà trọ của nàng rực rỡ sang trọng, được trang trí rất mỹ thuật, trên tường là những bức tranh sơn dầu rất đẹp. Phòng khách có cửa kính lớn trông ra một khu vườn rộng rãi và nàng đã biến căn nhà trọ đó của nàng thành một căn nhà nằm thọt lỏm trong một vườn hoa cẩm tú cầu. Chiều nào nàng cũng cùng Tiểu Điệp ra vườn vun trồng thật kỹ những khóm hoa nên khu vườn nở rất nhiều bụi cẩm tú cầu sum suê.

- Lại có một đêm - Tân Nguyên tiếp tục nói – Bốn người chúng ta ở ngoài cung chơi thật vui đến khi bọn mình sực nhớ giờ giấc thì Hàm Phúc môn đã đóng lâu rồi. Ngài và Sách đại nhân đã biến mình thành thang giúp Tiểu Điệp và ta leo qua bức tường của tân giả khố để vào cung.

Tiêu Phong nghe nhắc ba chữ tân giả khố bàn tay của chàng đang đặt trên bàn run lên. Tiểu Điệp nhận thấy bàn tay Tiêu Phong khẽ run, càng hồi hộp chờ nghe chàng sẽ nói gì với Tân Nguyên và Tân Nguyên sẽ trả lời ra sao?

Tân Nguyên cũng thấy biểu cảm đó của Tiêu Phong, hoàn toàn khác xa vẻ lạnh lùng thường trực của chàng nhưng nàng vẫn làm như không hay biết, từ tốn thêm lời:

- Lúc đó bổn cung sợ lắm, ta cứ nghĩ nếu mà thái hoàng thái hậu biết đêm khuya mà ta còn léng phéng ngoài cung sẽ không cho Tiểu Điệp theo hầu ta nữa, nhưng ngài nói ngài có cách giúp ta xuất cung êm ái đương nhiên có cách đưa ta lặng lẽ trở về. Bức tường tân giả khố rất cao, ta đã phải trèo lên vai ngài năm sáu lần mới có thể thành công leo vào được bên trong và về cung một cách an toàn.

Tân Nguyên dừng lại một chút bưng li trà của nàng lên uống một ngụm trà. Loại trà mà nàng ưa dùng là trà cúc hoàng hương, thật thơm, quý nhất trong các loại trà hoa cúc, thường dân ít khi ngửi được trà thơm thế này.

Từ lúc đến đây Tiêu Phong tuyệt nhiên không đụng đến một giọt trà, trong lòng chàng đang rối tung rối mù. Nhưng không khi nào Tân Nguyên ngưng nói chuyện dầu chỉ một chút để chàng có dịp mở miệng. Tiêu Phong nhủ bụng chàng đã ngồi đây gần một canh giờ rồi thế mà Tân Nguyên mãi nhắc chuyện cũ, Tân Nguyên một mực quanh co. Mặc dù trong lòng Tiêu Phong như tan chảy nhưng chàng vẫn nhớ Tân Nguyên là người mỗi khi làm bất kỳ chuyện gì cũng có dụng ý thâm sâu, mỗi một câu nói của Tân Nguyên cũng đều chất chứa hàm ý thâm sâu, nên chàng dằn lòng tiếp tục ngồi nghe. Nhưng nỗi hoang mang cứ không ngừng trào lên trong lòng chàng, khiến chàng cảm thấy khó thở vô cùng, đầu óc chàng cũng choáng váng, cảnh vật xung quanh sảnh phòng như mờ hẳn lại mặc dù trong phòng đang được thắp rất nhiều ngọn đèn. Tiêu Phong nhắm mắt lại cố trấn định tinh thần.

Khi chàng mở mắt ra bên tai chàng vẫn là tiếng nói đều đều của Tân Nguyên:

- Hôm đó lẽ ra ngài và Sách đại nhân đưa bổn cung và Tiểu Điệp hồi cung đúng giờ nhưng cũng tại ta mãi xem hai ông lão giang hồ đánh cờ nên đến hồi thắng bại được phân thì trời đã canh hai rồi.

Tiêu Phong vẫn đang gắng điều hòa hơi thở cố trấn định tinh thần. Tân Nguyên lại nói:

- À, nhắc đến hai ông lão giang hồ, nếu như đêm nay ngài đã tới thăm bổn cung chi bằng ngài đánh với bổn cung một ván cờ đi, cũng đã lâu lắm rồi bổn cung không có dịp chơi cờ vây.

Tiêu Phong không giữ được bình tĩnh nữa, lắc đầu:

- Cách cách làm khó hạ quan rồi – Chàng nói – Hạ quan cũng như cách cách, cũng đã lâu không chơi cờ vây, vả lại hạ quan là kẻ trưởng thành trên lưng ngựa, từ nhỏ ở ngoài thảo nguyên chỉ quen khua đao múa võ không có năng khiếu làm kỳ thủ nên không thể hầu cờ.

Tiêu Phong dứt lời, Tân Nguyên lắc đầu:

- Không có sao. Nếu ngài đã lâu không chơi cờ vây vậy bổn cung sẽ giảng lại luật chơi cờ vây cho ngài nhớ, ngài sẽ nhớ lại nhanh thôi.

Tân Nguyên dứt lời, Tiểu Điệp đứng bên thấy Tiêu Phong mấp máy môi định tiếp tục từ chối lời mời của Tân Nguyên, bèn nói:

- Phủ Viễn tướng quân à, ngài đừng nhưng nhị với cách cách nữa, ngài cũng thừa biết bấy lâu người nào đến nhờ cách cách làm việc gì người đó cũng đều phải trả một giá. Bây giờ ngài chỉ đơn giản chơi cờ đã dễ dãi lắm rồi.

Khi Tiểu Điệp nói câu này ngoài trời trăng đã lên cao, chiếu những tia sáng vàng vọt xuống mấy bụi cẩm tú cầu trong sân, một cơn gió thổi qua các khóm hoa làm các đóa cẩm tú cầu ngả ngớn dưới làn gió đêm, đêm thu bao giờ cũng mát mẻ và dễ chịu, thế nhưng trong lòng Tiêu Phong lại không cảm thấy thoải mái một chút nào khi chàng thấy sau khi Tiểu Điệp nói xong rồi, Tân Nguyên thủng thẳng bưng tách trà của nàng lên hớp thêm một ngụm và gật đầu:

- Ngài đánh một ván cờ vây với bổn cung, sau đó chúng ta sẽ nói chuyện tân giả khố, quyết định vậy đi.

Tiêu Phong biết không có câu nói của Tân Nguyên nữ thần y không thể ra khỏi tân giả khố được, chàng không muốn nhìn thấy sáng nào, nữ thần y cũng sẽ tỉnh dậy với một thân xác rã rời, mình mẩy nàng đau nhừ, những vết bầm tím, cào cấu sẽ hiện lên khắp cơ thể gầy yếu của nàng.

Tiêu Phong suy nghĩ một chút thấy chẳng còn cách gì khác nữa, đành phải cung kính bất như tòng mệnh, nhìn Tân Nguyên và gật đầu.

Tiểu Điệp thấy cái gật đầu của Tiêu Phong, cả mừng rời sảnh đi lấy bàn cờ. Còn lại hai người, Tân Nguyên không nói gì với Tiêu Phong nữa mà chỉ đưa mắt nhìn sân. Cung Trường Xuân về đêm thật im ắng yên bình, ngoài sân, dưới những mái hiên treo những chiếc lồng đèn đủ màu. Trong sân trồng loại hoa nàng yêu mến, giữa sân đặt một pho tượng bạch hạc đang tung cánh đứng xoay lưng về sảnh, mặt hướng ra cổng. Cung Trường Xuân của nàng có hai tầng lầu, với ngói vàng, cửa đỏ, các mái hiên được uốn cong lên như đôi cánh hạc. Thường ngày vào mỗi buổi chiều nàng rất thích đứng ngoài lan can của tầng hai ngắm cảnh trời sông bao la bát ngát. Đương nhiên lúc đó nàng chưa nhận thấy Vô Định hà đẹp như bây giờ.

Tiêu Phong ngoài chuyện tân giả khố cũng không có gì để nói với Tân Nguyên. Chàng ngồi yên bên bàn chờ Tiểu Điệp đi lấy bàn cờ. Cung Trường Xuân không lớn lắm, nhưng Tiểu Điệp đi thật lâu. Tiêu Phong ngồi bên bàn chờ mãi chờ mãi, cuối cùng Tiểu Điệp cũng vén rèm trở lại với một bàn cờ và hai chiếc hộp gỗ nhỏ. Theo cùng Tiểu Điệp còn có hai cung nữ một người bưng một dĩa bánh hạt sen còn người kia bưng chiếc mâm với đủ các loại trái cây.

(còn tiếp)

Truyện Chữ Hay