Châu Trì nói rất nghiêm túc, ngữ khí không hề có dáng vẻ trêu chọc dụ dỗ.
Giang Tùy đã phát giác ra, tuy rằng vẫn còn nhìn thấy rất nhiều dáng vẻ lúc trước của anh, nhưng anh thực sự đã không còn giống như trước nữa, giơ tay, nhấc chân, mỗi một hành động đều có thay đổi.
Bọn họ đã xa nhau sáu năm, thời gian dài như vậy đã đủ để mỗi người thay đổi bộ mặt của mình, cũng đủ để rất nhiều người trưởng thành quên đi người yêu cũ.
Những năm này, Giang Tùy rất nhiều lần nghĩ về anh, mỗi lần nghĩ tới trong lòng đều rất khó chịu, nhưng sau đó dần dần đã chấp nhận, coi anh giống như mối tình đầu không trọn vẹn mà thôi.
“Chúng ta xa nhau đã quá lâu rồi, Châu Trì.” Trái tim nóng bỏng, Giang Tùy chau mày, cố gắng làm rõ cảm xúc của bản thân: “…Thực ra em không biết hiện tại em có tốt hơn trước kia hay không, cũng không hiểu anh của bây giờ cho lắm, em không biết chúng ta…”
Cô không nói tiếp, nhưng Châu Trì hiểu suy nghĩ trong lòng cô.
Anh nhìn ra được, tuy rằng cô trưởng thành rồi, đã trở nên trầm tĩnh và điềm đạm hơn, nhưng ở một số phương diện vẫn giống như trước, trong lòng thường xuyên suy nghĩ nặng nề, lại có gánh nặng tư tưởng, cho nên cô lo lắng sẽ lại lần nữa giẫm lên vết xe đổ khi xưa.
Nhưng mà, cảm giác sau khi chia tay ấy, lẽ nào anh không hiểu được sao?
Những năm đó mình có bộ dạng như thế nào, anh chính là người rõ nhất, nếu lại để lặp lại một lần nữa, liệu anh có thể chịu đựng được hay không?
Nhưng những lời này Châu Trì chỉ giữ ở trong lòng.
Trầm mặc vài giây, anh cúi người xuống, đầu tựa lên vai Giang Tùy, một bên má áp vào mái tóc mềm mại của cô.
“Vậy thì chúng ta từ từ tìm hiểu.” Anh nói: “Đã trở về rồi, tại sao lại không thể cùng anh thử thêm một lần nữa?”
Tâm trạng của Giang Tùy rất phức tạp.
Không thể không thừa nhận, khi đó cô quyết định quay về, chính là bởi vì nghĩ đến anh, nhưng cũng không nghĩ nhiều đến vậy.
Suy cho cùng năm đó là cô theo đuổi anh trước, sau đó chia tay cũng là cô, cuối cùng cô cũng là người chặt đứt mọi thứ.
Ở bên nhau mấy năm, tính cách Châu Trì thế nào cô đều tương đối hiểu, cũng biết những năm qua bên cạnh anh nhất định không thiếu người theo, Giang Tùy không hy vọng sẽ tái hợp, thậm chí còn chưa từng hy vọng anh vẫn còn độc thân.
Nhưng từ lúc gặp mặt, tất cả đều đã lệch khỏi quỹ đạo rồi.
Chỉ cần đối diện với anh, cô lại vô tri vô giác quên mất bản thân mình, ngay bây giờ đây cũng vậy.
Một lúc sau, cô gật đầu.
Lông mày Châu Trì giãn ra, trái tim căng thẳng cuối cùng cũng thả lỏng xuống, dạ dày truyền tới từng đợt đau đớn rõ ràng, giống như biết anh vừa được hưởng lợi, nên muốn dày vò anh thêm một chút nữa.
Châu Trì không động, ôm lấy eo Giang Tùy, trì hoãn một lúc mới buông ra.
Giang Tùy xoay người lại, nhìn anh một cái liền phát hiện: “Anh làm sao vậy?”
Châu Trì chịu đựng: “Không sao.”
Khuôn mặt anh trắng bệch, thời tiết như thế này, mà trán anh đổ một tầng mồ hôi, Giang Tùy hỏi: “Anh cảm thấy khó chịu sao?”
Nhìn thấy mắt anh rủ xuống, môi mím chặt lại, cô đã có câu trả lời.
“Chỗ nào khó chịu?”
“Đau dạ dày.” Môi anh khẽ động: “Chắc là hôm nay uống hơi nhiều.”
Giang Tùy chau mày: “Anh ngồi xuống đi, để em lấy nước nóng cho anh.”
Châu Trì ngồi xuống sofa.
Giang Tùy đi lấy bình thủy, rót cho anh một ly nước ấm.
Châu Trì uống hai ngụm, ngước lên nhìn Giang Tùy: “Không sao đâu, đau một chút là hết mà.”
Giang Tùy hỏi: “Thường xuyên đau sao?”
“Thỉnh thoảng.”
“Anh đã đi kiểm tra chưa?”
Anh lắc đầu: “Chưa đi.”
Nhìn ánh mắt của Giang Tùy, anh lại nói: “Chỉ là bệnh vặt ấy mà, không nghiêm trọng lắm đâu.”
Giang Tùy rủ mắt, một lúc lâu không nói chuyện, Châu Trì gọi cô: “A Tùy?”
Cô ừ một tiếng, đứng dậy lấy chìa khóa trên mặt bàn: “Anh ngồi đây đi, em đi mua thuốc.”
Châu Trì ngẩn người: “Không cần đâu.”
Giang Tùy không nghe anh, quay sang nhìn một cái, lấy điều khiển ti vi đưa cho Châu Trì: “Anh xem ti vi đi.”
Nói xong liền nhanh chóng đi ra cửa.
Châu Trì nhìn cô đóng cửa, lại nhìn xuống chiếc điều khiển trong tay, nhớ lại ánh mắt cô nhìn anh vừa rồi, đội nhiên mỉm cười.
Cô thực sự đã thay đổi, đã trưởng thành rồi, không còn là cô gái nhỏ mềm yếu trước kia nữa.
Dưới lầu có một hiệu thuốc nhỏ.
Giang Tùy nhanh chóng mua thuốc đi lên, mở cửa vào phòng, liền thấy ti vi vẫn không mở, người đàn ông đang cầm một cuốn album đầy màu sắc dựa người trên sofa xem.
Là một tập tranh du lịch Bắc Mỹ, được đặt dưới bàn trà.
Giang Tùy đi qua, anh bỏ quyển album xuống, ngước đầu nhìn cô. Giang Tùy lại một lần nữa đưa nước cho anh, thêm hộp thuốc nữa: “Uống hai viên.”
Châu Trì nhận lấy, bóc hai viên bỏ vào miệng.
Giang Tùy ngồi xuống bên cạnh, nhìn sắc mặt của anh, nghĩ nghĩ, liền nhịn không được nói: “Có thời gian thì anh đi bệnh viện kiểm tra chút đi, bệnh vặt cũng phải đi xem thế nào, nếu không sẽ trở nên nghiêm trọng thì phải làm sao?”
Lúc cô nói như vậy, thanh âm rất nhẹ nhàng, mỏng manh, giống hệt như trước kia.
Một cảm giác quen thuộc từ sâu trong trái tim ùa tới, Châu Trì không tự chủ được quay sang nhìn cô.
Giang Tùy cảm thấy không được tự nhiên cho lắm.
Hai người cứ an tĩnh ngồi yên như vậy, tuy rằng vừa mới tiến thêm một bước, nhưng cũng chưa thể ngay lập tức trở về trạng thái như trước kia, có điều vẫn không tự điều khiển được mà quan tâm, để ý.
Châu Trì thấp giọng nói: “Đợi anh đi Quảng Châu về rồi đi khám.”
Giang Tùy gật đầu, lại nghe anh nói: “Chắc là anh đi một tuần.”
Giang Tùy: “Ừm.”
“Em dùng Wechat không?” Châu Trì lấy điện thoại ra: “Anh add nào.”
Giang Tùy cũng lấy điện thoại, đọc số ID cho anh, rất nhanh liền nhận được một tin nhắn.
Tên Wechat của anh cũng chỉ có hai ký tự “ZC”, avatar rất đơn giản, là hình chụp một cái cây đen trắng.
Hai người ngồi trên ghế sofa, hình như rất lâu trước kia add nhau trên QQ, lại thêm tài khoản mạng xã hội, cũng đều vào tường của nhau xem đối phương đã đăng những gì.
Tường của hai người đều đăng rất ít, chỉ có vài tin.
Châu Trì nhìn tường nhà Giang Tùy, chỉ thấy một bức ảnh duy nhất đã từ năm ngoái, cô ngồi nghiêng trên thảm cỏ, mái tóc dài bị gió thổi tung lên, bối cảnh có chút mơ hồ, anh dựa sang hỏi cô: “Đây là chỗ nào vậy?”
Giang Tùy: “Seattle.”
“Rất đẹp.”
Giang Tùy ngước nhìn, Châu Trì cũng nhìn cô: “Lúc đó tóc dài thật đấy.”
Giang Tùy ừm một tiếng: “Lâu rồi không cắt, bạn bè đều nói em để tóc dài có vẻ đẹp hơn một chút, Lý Mẫn cũng nói vậy.”
Cái tên Lý Mẫn khiến Châu Trì khẽ thở dài một tiếng, rất nhanh anh đã nhớ ra, đó là bạn cùng phòng ký túc xá với cô. Lúc đó hai người vẫn còn bên nhau, mỗi khi nói chuyện cô cũng hay kể về bạn cùng phòng, vì vậy tên mấy người đó anh đều biết hết.
Lại ngồi thêm một chút nữa, Châu Trì nhìn đồng hồ, nói: “Không còn sớm nữa, em đi ngủ đi.”
Anh xoay người đứng dậy.
Giang Tùy cũng đứng dậy, hỏi: “Dạ dày anh còn đau không?”
“Đỡ hơn rồi.” Anh nhìn cô mỉm cười, ánh mắt nhu hòa: “Thuốc rất có tác dụng.”
Giang Tùy cầm lấy hộp thuốc trên bàn cà phê đưa cho anh: “Anh cầm luôn đi.”
Châu Trì nhận lấy, bỏ vào túi quần, thấy cô không nói gì nữa, anh cũng không nói nhiều: “Anh đi nhé.”
“Ừm.”
Anh đi ra đến cửa, Giang Tùy cũng theo sau.
Mở cửa ra, Châu Trì dừng lại một chút, quay người kéo cô ôm vào lòng: “Anh về sẽ tìm em.”
“Ừm.”
“Có thể hôn em không?”
Giang Tùy không nói gì, anh lại càng ôm chặt hơn, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn xuống: “Anh đi đây.”
Vành tai hơi nóng lên, Giang Tùy nhỏ giọng nói một câu: “Gọi tài xế nhé.”
“Ừm, anh biết rồi, em vào đi.” Anh buông tay ra, vừa đi tới thang máy còn ngoái lại nhìn.
Giang Tùy vẫn đang đứng ở cửa.
Châu Trì nhàn nhạt mỉm cười, Giang Tùy cũng nhìn anh, trong mắt ẩn chứa nét vui vẻ.
Xuống lầu, Châu Trì chầm chậm bước ra khỏi tiểu khu, tay còn mân mê hộp thuốc trong túi. Về đến biệt thự đã không còn sớm.
Bước vào phòng khách, liền gặp Tri Tri đang xuống bếp ăn khuya.
“Cậu mới đi gặp chị cháu hả?” Tri Tri vừa hỏi vừa cười khả ố: “Hai người kinh thật đấy.”
Châu Trì lười để ý tới cậu ta.
“Coi như cháu đánh giá thấp cậu rồi! Chị cháu vậy mà đã bị cậu chén mất, lợi hại!” Tri Tri bám theo anh lên lầu, ganh tị chen vào phòng của anh: “Có phải cậu nhìn thấy chị cháu đẹp quá nên nhịn không được không?”
Châu Trì kéo kéo môi: “Muốn ăn đòn?”
“…”
Tri Tri cạn lời: “Qua cầu rút ván, trở mặt không nhận người thân, cậu quên rồi sao, lúc cậu tìm cháu hỏi số điện thoại hỏi địa chỉ thật là hăng hái tích cực thế nào hả?”
Châu Trì liếc cậu, tay móc lấy ví.
Hai mắt Tri Tri sáng lên, vui vẻ nhận lấy một xấp tiền, hài lòng rời đi.
Châu Trì đi Quảng Châu mấy ngày, Giang Tùy ở nhà cũng rất bận rộn, tâm trạng đa phần đều đặt cả vào công việc.
Trong thời gian này, hai người liên lạc đều bằng wechat và điện thoại.
Có lẽ do không đối mặt trực tiếp với nhau, vài ngày sau, Giang Tùy cảm thấy cảm giác không tự nhiên lúc đầu dần dần không còn nữa, nhất là lúc nhắn tin wechat với anh, cảm giác như được quay về thời kỳ trung học, buổi tối khi đó thường xuyên chui trong chăn nhắn tin, tràn ngập mong đợi chờ anh trả lời.
Một tuần sau, Châu Trì bận rộn xong, trên đường về có ghé qua thành phố S.
Hai năm này, công ty của Lưu Dục Trần chuyển biến khá tốt, bọn họ cũng có cơ hội hợp tác vài lần, chuyến này ghé qua là để bàn về chuyện dự án mới.
Chạng vạng Châu Trì tới, Tiểu Hắc ra sân bay đón anh.
Buổi tối, Lưu Dục Trần làm chủ, mời một đám bạn cũ đi ăn cơm. Mấy năm này, có người đi, có người ở lại, công ty làm ăn cũng càng ngày càng đi lên, nhưng đám người cũ lại chỉ còn một nửa.
Mỗi lần tụ tập, mọi người đều rất cảm khái.
Lúc ăn cơm, Tiểu Hắc uống rất hưng phấn, nói vô cùng nhiều, vỗ vỗ vai châu Trì, oán trách vài câu: “Trước đây tôi theo cậu vào công ty, kết quả đến giờ đám người chúng ta, cậu đi rồi, Nguyễn Tịnh cũng đi nốt, tôi thật là đáng thương…”
Lúc anh ta nói đến chỗ này, một đàn em ngồi bên cạnh liền nói một câu: “Ủa, không phải trong nhóm chat Tịnh Tịnh cũng nói sẽ tới tụ tập sao, sao giờ vẫn chưa thấy đâu thế?”
“Cậu ấy nói có cuộc họp, buổi tối mới đến được.” Đầu óc Tiểu Hắc vẫn còn tương đối tỉnh táo: “Cũng không biết có phải vậy thật không.” Anh ta lại nhìn Châu Trì: “Haizzz, tôi nói cậu đến hiện tại cũng hãy còn độc thân, làm sao lại không thể nghĩ thông một chút nhỉ, cùng cậu ấy thử xem, một cô gái…”
Châu Trì cầm lon bia, không trả lời.
Lưu Dục Trần thở dài: “Đừng nói chuyện này nữa.”
Mọi người làm bạn bè bao nhiêu năm, chuyện giữa Nguyễn Tịnh và Châu Trì ai cũng đều biết. Nha đầu kia theo đuổi mấy năm cũng không thành, cuối cùng còn làm ra chuyện cũng chẳng hay ho gì cho lắm.
Bàn ăn một hồi im lặng, một lúc sau liền nói sang chủ đề khác.
Vốn tưởng rằng Nguyễn Tịnh sẽ không xuất hiện, nào biết ăn được một nửa, cô ta vẫn tới, đi một đôi giày gót nhọn, trang điểm đậm đà, mặc một chiếc váy len già dặn, khác hẳn với hồi còn sinh viên.
Cô ta chào hỏi tất cả mọi người trong phòng, tầm mắt dừng lại trên người Châu Trì một lúc liền rời đi.
Bàn ăn có chút lúng túng nhàn nhạt, cũng may còn có Tiểu Hắc tận tâm tận lực điều hòa không khí nên mới hòa hoãn hơn một chút. Ăn gần xong, Châu Trì đi vào phòng vệ sinh, đi ra nhìn một chút, Giang Tùy vẫn chưa trả lời điện thoại, anh chuẩn bị gọi điện qua, ngẩng đầu liền thấy Nguyễn Tịnh đang đứng dựa vào lối đi.
Châu Trì liếc một cái, đi đến gần cửa, soạn một tin nhắn gửi cho Giang Tùy.
Nguyễn Tịnh bước qua, nở nụ cười sáo rỗng: “Làm gì thế, tôi là tai ương dịch bệnh, không muốn đến gần sao?”
Châu Trì: “Có chuyện gì?”
“Không có gì thì không thể nói chuyện với cậu sao?” cô ta vẫn mỉm cười, nhưng mắt đã đỏ lên: “Một năm tôi có thể gặp cậu được mấy lần chứ? Có cần thiết phải vậy không? Cậu nói đừng lãng phí thời gian trên người cậu, nhưng lẽ nào tôi lãng phí năm phút cũng không được hay sao?”
Châu Trì: “Thời gian của cậu không đáng tiền?”
“Phải.” Nguyễn Tịnh hất cằm: “Tôi lãng phí bao nhiêu năm như vậy, năm phút tính là cái rắm gì?”
Châu Trì nhàn nhạt nhìn, điện thoại bất chợt reo một tiếng.
Anh cúi đầu nhìn, nhận máy: “A Tùy.”
Nguyễn Tịnh nghe thấy cái tên này, cả người cứng lại, kinh ngạc nhìn anh.
Hết chương .