Câu nói của Giang Tùy giống như hòn đá ném xuống mặt hồ tĩnh lặng.
Trong bát Châu Trì vẫn còn hai gắp mì, nhưng cậu không ăn nữa, bàn tay cầm đũa cứng lại.
Cậu mím môi: "Không phải vẫn còn vài ngày nghỉ nữa sao?"
Giang Tùy không nhìn cậu, tầm mắt rơi xuống góc bàn: "Anh còn phải đi làm, chắc là rất bận..."
"Là lý do này sao?" Châu Trì lạnh lùng ngắt lời.
Giang Tùy rơi vào trầm mặc.
"A Tùy." Châu Trì kìm chế cảm xúc: "Đêm qua là anh không tốt, anh tức giận làm em đau lòng, là lỗi của anh, nhưng có phải em cũng hơi quá đáng không? Anh đối với em như nào em còn không biết?" Khóe miệng cậu hơi co rút, trào phúng: "Tại sao trong mắt em, anh lại trở thành loại con trai như vậy?"
Không sai. Cô cũng rất quá đáng, mà còn càng lúc càng tồi tệ, không hề giống với trước đây.
Giang Tùy bấm bấm đầu ngón tay, đầu óc dần trở nên mờ mịt mơ hồ.
Tại sao mọi chuyện lại trở nên như thế này?
Rõ ràng trưởng thành, ai cũng trở nên càng ngày càng tốt hơn, có mục tiêu, có phương hướng, đầu óc tỉnh táo hơn, tại sao mình lại không như vậy?
Hai người cứ đờ người ngồi ở đó một lúc.
Trong lòng Châu Trì vô cùng nôn nóng, nín nhịn hỏi: "Thật sự muốn đi sao?"
Giang Tùy gật đầu.
Châu Trì nhìn cô: "Không muốn chờ anh cùng đi?"
Giang Tùy không trả lời, viền mắt nóng lên. Cô quay mặt đi chỗ khác.
Châu Trì ở dưới lầu hút xong một điếu thuốc, lúc này đã bình tĩnh trở lại, ngẩng đầu nhìn người đang đứng trên cầu thang. Giang Tùy đeo balo, đã thay giày xong xuôi.
Châu Trì vẫn đưa cô đến sân bay.
Taxi phóng như bay ngoài đường, hai người ngồi phía sau không nói với nhau một câu.
Giang Tùy dựa đầu vào cửa sổ, nhớ lại lúc ngồi trên taxi ngày hôm qua.
Lúc đó, cô ngồi trong xe, tâm trạng háo hức còn lấy son và gương ra dặm lại.
Đến sân bay, gần tới lúc chia tay, Châu Trì vẫn nhịn không được đi theo Giang Tùy, đè nén hết thảy cảm xúc, thấp giọng nói: "Anh biết, trong lòng em vẫn còn giận anh, không muốn để ý tới anh. A Tùy, anh có thể đợi, dù có thế nào đi nữa, anh sẽ tới tìm em."
Từ nay tới , cũng chỉ còn khoảng ngày.
Đến lúc đó, cậu thực tập xong, công việc bên dự án cũng kết thúc, sẽ có thời gian để ở bên cạnh cô.
Máy bay delay, lúc Giang Tùy xuống tới sân bay đã không còn sớm.
Bên ngoài thời tiết oi bức ngột ngạt, báo hiệu sắp có một trận mưa lớn. Quả nhiên, vừa lên taxi, mưa bắt đầu trút xuống, đập lên cửa sổ xe lộp bộp lộp bộp, trắng xóa đất trời.
Xa taxi dừng tại cổng đại học Z, Giang Tùy xuống xe, ôm balo chạy vội vào trong trường. Lúc chạy tới tòa nhà gần nhất, cả người cô đã ướt như chuột lột.
Trước mặt vẫn là màn mưa mịt mùng.
Giang Tùy lau nước mưa chảy trên mặt, đứng nhìn trời một lúc, sau đó lấy điện thoại ra khỏi balo, vừa tắt chế độ máy bay liền nhận được một tin nhắn mới.
ZC: Em tới rồi hả? Ổn hết không?
Giang Tùy nhắn lại một từ: Ừm.
Những ngày nghỉ hè cuối cùng, thời gian trôi vô cùng nhanh, Giang Tùy cũng không làm gì, chỉ ở trong kí túc xá, đám Lý Mẫn ăn cơm mua sắm... cô đều không tham gia.
Giống với những ngày trước đây.
Rất nhanh đã khai giảng, sinh viên lục tục đến trường.
Sinh viên năm nhất đến báo danh, trong trường vô cùng náo nhiệt, khắp nơi đều là băng rôn biểu ngữ tuyển quân của các câu lạc bộ, chẳng khác năm ngoái là bao.
Có một gian hàng nhỏ ở phía đông nhà ăn, đây là một hoạt động không thể thiếu khi khai giảng và tốt nghiệp, chính là gian hàng chợ trời.
Lý Mẫn đã báo danh từ sớm, đăng ký cho cả phòng .
Từ sáng đến chiều, mọi người đều hứng trí bừng bừng, thay phiên nhau trông quầy, bán được không ít, tận cho đến tối mịt mới dọn hàng.
Lúc Châu Trì gọi điện thoại tới, Giang Tùy vẫn đang thu dọn, gấp gọn mấy quyển tạp chí chưa bán vào.
Điện thoại rung một lúc lâu, cô mới lôi ra, nhìn thấy tên người gọi tới, ngón tay liền khựng lại.
Sau ngày hôm đó, hai người không gọi điện thoại cho nhau lần nào. Mỗi ngày cậu đều nhắn tin đến, cô cũng trả lời, nhưng không nói chuyện nhiều như trước, chỉ qua loa vài câu.
Giang Tùy bắt máy, nghe thấy tiếng ồn ào ở đầu dây bên kia, hai giây sau mới thấy cậu lên tiếng: "Giang Tùy."
"Ừm." Chưa kịp nói gì, liền có một nữ sinh xách ấm đun nước đến, hỏi: "Bạn học, cái túi này bán sao vậy?"
"À..." Giang Tùy nhìn một cái: "Cái đó tệ."
Cái túi này là của Lý Mẫn mua hồi kỳ trước, giá gốc ban đầu hơn hai trăm tệ, mới mang được vài lần liền không dùng nữa, vẫn còn như mới.
"Bớt chút được không bạn, tệ nhé, cũng không còn mới lắm mà." Cô gái ra sức mặc cả.
Giang Tùy nghĩ đến lời dặn dò của Lý Mẫn, nói: "Cái này mới dùng được có lần thôi, giá vậy đã rẻ lắm rồi, không thể thấp hơn được."
Đối phương do dự một lúc, cuối cùng vẫn mua.
Giang Tùy nhận tệ, thối lại tệ.
Xong xuôi cô cúi nhìn điện thoại trong tay, cậu vẫn chưa tắt máy.
"Châu Trì."
Có vẻ như bên kia đang có một cơn mưa, Giang Tùy nghe được tiếng ồn ã.
Cậu ừm một tiếng.
"Vừa rồi có chút chuyện." Cô nói.
Châu Trì: "Đang bận à?"
"Em đang bán hàng ở chợ đồ cũ."
"Anh nghe thấy rồi, bán được tệ, còn biết mặc cả với người khác nữa, giỏi rồi." Châu Trì đứng ở hành lang, dựa người vào cửa sổ. Không xa, Nguyễn Tịnh cùng Tiểu Hắc đang đi tới.
Tiểu Hắc giơ tay lên vẫy vẫy nhưng cậu không quan tâm, bước ra sau mấy bước, từ trong túi móc hộp thuốc lá ra.
Đầu dây bên kia, Giang Tùy không biết phải nói gì, bèn hỏi: "Anh ăn tối chưa?"
"Chưa ăn, chút nữa anh phải đi họp."
Giang Tùy ừm một tiếng, không hỏi lại.
Điện thoại một mảnh yên tĩnh, cả hai đều không nói gì.
Ở bên này mấy cán sự lại đến thúc giục thu biên nhận, Giang Tùy ra hiệu, nói bọn họ đi trước đi.
Cô nói vào trong điện thoại: "Có người tới tìm, em phải đi thu biên nhận..."
"Ừ." Cậu đáp lại, nhưng không cúp máy.
Giang Tùy đợi một lúc, nói: "Em cúp nhé."
Châu Trì không nói gì, tay nhét điếu thuốc vào miệng, mắt nhìn vào khoảng không phía trước.
Sau một lúc, cậu lại nhìn điện thoại, đã ngắt được một lúc rồi.
Nhóm dự án thảo luận đến hơn chín giờ, mọi người mới giải tán.
Tiểu Hắc than đói um sùm, rủ Châu Trì đi căn tin ăn tạm vài món.
Ăn được một nửa, cậu ta lại tiếp tục nói: "Tôi nghĩ là ấy, cậu vào nhóm của Trần ca chẳng có vấn đề gì, có điều cậu có chắc là cậu muốn làm không? Thực ra tài chính của đám Trần ca bọn họ cũng chưa đến nỗi, còn có thể đi đường khác, chúng ta mới có năm , chưa cần phải nóng lòng kiến công lập nghiệp làm gì."
Những lời cậu ta nói mang ý thuyết phục: "Nói khó nghe chút thì, hiện tại ai cũng có thể gây dựng doanh nghiệp, sau này chúng ta có thể giúp đỡ dự án, hỗ trợ kỹ thuật gì cũng được, chứ còn cậu thực sự muốn trở thành cổ đông, tôi thấy có chút nguy hiểm."
Châu Trì hỏi lại: "Tại sao cậu lại cảm thấy nguy hiểm?"
"Ầy, không thể nói như vậy," Tiểu Hắc cắn một miếng thịt kho tàu: "Không nói chuyện khác, cậu bỏ một khoản tiền lớn như vậy, nhà cậu đồng ý sao? Trong con mắt của người lớn, chắc chắn sẽ cảm thấy chúng ta chỉ là mấy đứa trẻ, làm được cái gì, chỉ là một công ty nhỏ, thành lập chưa tới một năm?"
"Tôi không cần gia đình đồng ý." Châu Trì nói một câu.
Tiểu Hắc kinh ngạc, không theo kịp tốc độ của cậu: "Đậu má? Cậu tự có tiền?"
Châu Trì không trả lời, nói: "Cuối tuần này tôi quay về một chuyến, lão Đổng có gọi thì cậu đi."
"Được, không vấn đề."
Một lúc sau, Tiểu Hắc nghĩ đến cái gì, lại hỏi: "Này, chuyện này đã nói với vợ cậu chưa?"
Châu Trì bật nắp lon bia, trầm mặc một lúc, nói: "Chừng nào thành rồi sẽ nói với cô ấy sau."
Chiều thứ bảy, Tri Tri đi chơi quay về, đến cửa liền thấy một người đã lâu lắm không gặp, dọa cho hết cả hồn.
"Đệt." Thằng nhóc xoa xoa ngực, bình tĩnh trở lại, nói: "Cậu nhỏ đấy à?"
Châu Trì ngồi trên bàn ăn mỳ, ừ một tiếng.
Tri Tri ngồi trên chiếc ghế gỗ bên cạnh, hoài nghi nói: "Cậu về đúng lúc thật đấy, đi với mẹ cháu đi, rồi hai người xem hẹn hò thế nào, để gia đình đoàn tụ một lần. Mang cả chị cháu về nữa, cháu nhớ chị ấy muốn chết."
Châu Trì không thèm để ý đến thằng bé.
Tri Tri không được đáp lời, cảm thấy nhàm chán, thở dài chạy lên lầu.
Dì Đào từ trong phòng tắm bước ra, nhìn thấy bóng lưng Tri Tri, thở vắn than dài: "Nghịch vừa vừa thôi."
Chạng vạng tối, Châu Mạn quay về, thấy Châu Trì ở nhà thì hơi ngạc nhiên, nhưng lúc này cũng không có sức lực hỏi han để ý, vào thư phòng ngồi nghỉ một lúc, gọi vài cuộc điện thoại, lúc chuẩn bị xuống lầu thì gặp Châu Trì xách balo từ trên gác đi xuống.
Châu Mạn ngước lên nhìn, hỏi: "Sao tự nhiên lại về nhà?"
"Có chút chuyện."
Châu Mạn nhìn cậu: "Lại cao hơn à?"
"Dì Đào nói chị muốn bán căn nhà này?" Cậu đột nhiên hỏi.
"Phải."
"Chị nên biết, bây giờ chỗ này không nên bán đi."
Châu Mạn có chút kinh ngạc: "Em cũng hiểu cái này à? Có điều bán cũng không tồi."
Nói xong, xoay người lên lầu.
Sau lưng truyền lại giọng nói: "Chị đang thiếu tiền?"
Châu Mạn đột nhiên dừng lại, quay đầu ngạc nhiên nhìn: "Em cũng lợi hại đấy."
Châu Trì không nói gì. Đứng hai giây, liền lấy túi văn kiện trong balo ra: "Căn nhà này tạm thời đừng động vào, mấy căn ở Mi Thành kia có để lại cũng vô dụng."
Châu Mạn ngừng một chút, không nhận, mệt mỏi mỉm cười: "Chị không cần tiền của em.""
"Vốn dĩ không phải tiền của em." Châu Trì đưa túi văn kiện trên tay qua: "Tri Tri còn nhỏ, chị không cần phải khoe mẽ trước mặt em."
Nán lại vài ngày, đến tận thứ Châu Trì mới quay về trường học.
Cậu không về ký túc xá, buổi chiều đến luôn lớp học, buổi tối, công việc của nhóm dự án đã đến đoạn cuối, một nhóm người cùng nhau thức đêm.
Lúc nghỉ giữa giờ đi mua đồ ăn đêm, Tiểu Hắc nhớ ra một chuyện: "Xém nữa thì quên, tối hôm qua, vợ cậu gọi điện đến ký túc xá, hỏi cậu có ở đấy không, sao điện thoại cậu không liên lạc được, tắt mày à?"
Châu Trì ngẩn người: "Lúc nào?"
"Hơn chín giờ gì đấy."
Nhịp tim Châu Trì đập loạn một nhịp, vội lấy điện thoại ra, gọi cho Giang Tùy.
Tiểu Hắc rất kinh ngạc: "Kích động thế làm cái gì?"
Hết chương .