Châu Trì vừa ra ngoài cửa, đứng tựa vào vách tường, đột nhiên nghe thấy những lời của Giang Tùy, cậu giật mình một chút, he hé cửa phòng nhìn cô.
Châu Mạn cũng nhận ra sự tình hình như có chút phức tạp, Giang Tùy bản tính ngoan ngoãn, cũng rất nghe lời, đối với sự sắp xếp của người lớn trước giờ đều không hề có ý kiến, thế nhưng lần này lại không như vậy. Giang Tùy chỉ nói nhỏ trong cổ họng, thế nhưng thái độ vô cùng chắc chắn.
Châu Mạn nói: "Con ở đây không phải rất tốt sao, cách trường học rất gần, lại nói, Tri Tri kiểu gì cũng không nỡ xa con, đúng không? Lại vỗ vai Giang Tùy: "Chuyện này không vội, con cứ nghĩ kỹ nhé, ngày mai dì với bố con quay về, tới lúc đó chúng ta nói tiếp được không?"
Giang Tùy không nói gì.
Lúc này, Tiểu Triệu đã mang bữa tối đến, để trên bàn sau đó đi ra.
Châu Mạn quay sang nói với Giang Tùy: "Chắc là đói rồi đúng không, ăn gì trước đi đã."
Giang Tùy lắc đầu: "Dì Châu, con phải về nhà, dì Đào đã nấu cơm rồi ạ."
Châu Mạn nhìn tâm trạng cô có vẻ tốt hơn một chút, cũng đỡ lo: "Vậy cũng được, dù sao cơm dì Đào nấu cũng ngon hơn, quay về ăn nhiều một chút. Để dì bảo Tiểu Triệu đưa con về."
"Không cần phiền vậy đâu dì, để con bắt taxi được rồi." Giang Tùy xoay người, đeo balo lại, lịch sự nói tạm biệt, rất nhanh đi ra ngoài.
"Haizz, a Tùy..."
Châu Mạn đứng dậy nhìn, thấy cô đã đi khuất sau cánh cửa, bên cạnh là Châu Trì. Đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm, thì ra thằng nhóc này cũng có lúc có tác dụng đấy, tốt xấu gì cũng có thể chăm sóc Giang Tùy.
Bên ngoài trời đã tối mịt, đèn đường bật sáng trưng.
Không giống với khu trung tâm đông đúc bận rộn, khu công nghiệp tương đối vắng vẻ, đường cũng rộng hơn nhiều.
Đèn đường chiếu sáng, một vài chiếc xe lao vụt qua.
Vỉa hè cũng vô cùng tĩnh lặng.
Dưới ánh đèn, một vài bóng người đang tiến về phía trước, gió so với ban ngày càng lớn hơn, thổi tóc cô bay loạn xạ.
Châu Trì đi đằng sau, hai người cách nhau vài bước chân, tầm mắt cậu vừa vặn dừng trên móc khóa trên balo cô.
Từ lúc cô rời khỏi công ty của Châu Mạn liền im lặng không nói gì. Rất nhanh đến ngã tư phía trước, bước chân của Giang Tùy chậm lại, đầu hơi cúi xuống.
Châu Trì nhíu mày nhìn một lúc, chạy qua, cũng không hỏi câu gì, trực tiếp vươn tay ra kéo lấy cô.
"Giang Tùy."
"Ừm." Cô nghẹn giọng ừ một tiếng.
"Đừng khóc nữa được không?"
Đầu Giang Tùy hơi ngẩng lên, vẫn còn dựa vào người Châu Trì.
Châu Trì nhẹ nhàng đưa tay lau nước mắt trên mặt cô, lòng bàn tay ẩm ướt.
Cũng không biết qua bao lâu, cậu đưa tay xoay người Giang Tùy qua, khuôn mặt cô vẫn còn đỏ, khóe mắt cũng vẫn còn ướt, liền cảm thấy có chút lúng túng, không biết phải làm sao.
Cứ như vậy phát tiết ra một chút, cô tựa hồ đã ổn hơn nhiều, nhỏ giọng nói: "Làm bẩn áo của cậu rồi."
"Không sao."
Giang Tùy nhìn cậu: "Sao cậu lại đến đây?"
Châu Trì nói: "Cậu không quay về."
Giang Tùy cúi mặt: "Tôi xin lỗi."
"Không trách cậu." Châu Trì cúi đầu nhìn cô: "Đói không, đưa cậu đi ăn nhé? Tôi nói với dì Đào rồi, chúng ta muộn chút quay về cũng được."
Giang Tùy gật gật đầu.
Châu Trì nói: "Đưa balo tôi đeo cho."
Giang Tùy ngừng một chút.
"Vác cả ngày rồi, không mệt sao?" Cậu giơ tay lên tháo balo của cô xuống: "Để tôi đeo giúp cậu một chút."
Đi thêm một đoạn nữa mới nhìn thấy một quán ăn.
Châu Trì bước tới trước, đẩy cửa ra chờ Giang Tùy đi vào. Chiếc balo được đeo một quai trên vai trái cậu, phía trước còn lủng lẳng con chim cánh cụt màu hồng mà cậu tặng cô, phong cách này có nhìn thế nào cũng có điểm không hợp lắm.
Phía sau có hai cô gái trẻ vừa mới tan làm đi tới, nhìn cậu một cái, liền không nhịn được mà buồn cười.
"Nhìn trông dễ thương quá."
"Phong cách của nam sinh bây giờ đều như này à? Là do chúng ta già rồi hay sao?"
"Đeo giúp bạn gái đó, kìa, cô gái đằng trước đó..."
Giang Tùy đi vào trong trước, quay đầu nhìn Châu Trì.
"Ngồi bên kia." Châu Trì chỉ chỉ vị trí bên cạnh bức tường.
Giang Tùy đi qua, phục vụ mang thực đơn đưa tới, Châu Trì bảo cô chọn, Giang Tùy lât lật một hồi, hỏi: "Cậu ăn pizza không?
Châu Trì nói: "Cậu muốn ăn gì thì ăn cái đó đi."
Giang Tùy gọi một cái pizza bò.
Châu Trì lại gọi thêm một phần mỳ và hai ly đồ uống nóng.
Giang Tùy ăn hai miếng pizza liền cảm thấy no. Cô uống một ngụm, ngẩng lên nhìn Châu Trì đang ngồi đối diện. Cậu đang ăn mỳ, đầu hơi cúi, Giang Tùy chỉ nhìn thấy đầu lông mày đen nhánh của cậu.
"Châu Trì." Cô gọi cậu.
"Hả?" Cậu vừa gắp một đũa bỏ vào miệng, ngẩng lên nhìn.
"Cậu cũng biết đấy, bố tôi và dì Đào ly hôn rồi."
Châu Trì ừ một tiếng, miếng mỳ trong miệng vẫn còn chưa nuốt hết, đợi cô nói tiếp.
Giang Tùy ngưng lại một lúc, nhẹ nhàng nói: "Tôi vẫn nghĩ rằng họ sẽ luôn ở bên nhau."
"Chuyện của bọn họ, cậu làm sao rõ ràng được."
Giang Tùy gật đầu: "Đúng vậy, tôi rất hiểu điều này, nhưng mà tại sao lại chia tay chứ, lẽ nào trước kia thích, bây giờ liền không thích nữa sao?"
Châu Trì nhíu mày, nói: "Chuyện như thế này không phải rất nhiều à, nếu không thì đã không có nhiều vụ li hôn như thế."
"Ừm, đúng là rất nhiều. Chỉ là tôi có chút khó chịu." Giang Tùy uống một ngụm nước, không biết nghĩ gì, cũng không nói chuyện nữa.
Châu Trì nhìn cô một lúc, cổ họng khẽ động: "Giang Tùy."
"Ừm?"
"Muốn chuyển đi thật sao?"
Giang Tùy gật đầu: "Sớm muộn gì cũng phải đi, tôi không thể sống mãi ở đó được."
Châu Trì nói: "Ly hôn hay không là chuyện của người lớn, không liên quan gì đến cậu."
Giang Tùy nói: "Làm sao mà không liên quan được. Bọn họ ly hôn rồi, thì làm sao có thể giống như trước, tôi cũng đâu thể cứ sống ở đó? Sau này, nếu như dì Châu có gia đình mới, thì nói với người ta thế nào đây?" Cô dừng lại một lúc, lại nói: "Tôi không nên gây phiền phức cho người khác."
Châu Trì không nói nữa, cúi đầu yên lặng lấy dĩa cắt mỳ, nửa ngày cũng không ăn một miếng. Sắc mặt vô cùng khó coi.
Giang Tùy chú ý tới: "Châu Trì?"
Cậu không ngẩng đầu, tựa hồ khẽ cười một tiếng, thanh âm nhàn nhạt: "Cậu có thể không cần phải lúc nào cũng hiểu chuyện như vậy có được không?"
"..." Giang Tùy lặng lẽ vài giây, không biết phải nói gì.
Trên đường trở về, cả hai đều im lặng.
Thẳng tới lúc lên taxi vẫn một mảnh an tĩnh, bác tài thấy không khí trong xe quá mức yên lặng, không nhịn được liền cố gắng gợi chuyện vài câu, đến khi không được đáp lại liền bỏ cuộc không nói nữa.
Cũng may trên đường khá thoáng, không bị kẹt xe. Lúc về đến nhà, dì Đào vẫn còn đang đợi, thằng nhóc Tri Tri vô tâm vô phế đã lên lầu rồi, không biết hãy còn đang chơi game hay đã đi ngủ, dù sao sự tình nó vẫn không mảy may hay biết.
Sáng hôm sau, Giang Phóng và Châu Mạn cùng tới.
Tri Tri không biết chuyện gì liền cảm thấy đặc biệt kỳ lạ, hai vị đại nhân này sao hôm nay lại đột nhiên tới đây vậy, nhưng cậu bé không kịp hỏi, Châu Mạn đã gọi Giang Tùy vào thư phòng, mà còn ở trong đó cả nửa ngày chưa ra.
"Xảy ra chuyện gì không biết?" Đầu óc thằng bé mù mịt, liền chạy lên lầu nghe ngóng từ chỗ Châu Trì: "Chị ấy phạm lỗi gì vậy cậu, mẹ cháu gọi chị ấy vào thư phòng nói chuyện nãy giờ rồi, không phải cùng với bác Giang hai người song kiếm hợp bích đấy chứ?"
Tâm trạng của Châu Trì vốn dĩ không tốt, Tri Tri liền nhanh chóng run rẩy, vừa vặn chọc phải tổ ong rồi, nhìn đến thái độ lạnh nhạt của cậu liền có chút xấu hổ: "Cậu sao thế, cháu đoán mò mãi cũng không được mới phải đi hỏi cậu mà cậu còn giương cái thái độ ý, cháu sẽ mách chị."
Châu Trì lườm nó một cái, không biết nên thể hiện thái độ gì, chỉ là trong lòng không thoải mái cho nên đối với người khác cũng tự nhiên không vui, nhàn nhạt nói một câu: "Không phải chị cháu nữa, cậu ấy sắp đi rồi."
Tri Tri nghe không hiểu, trố mắt nhìn: "Cậu nói vớ vẩn cái gì đấy, chị cháu là chị cháu, chị ấy đi đâu mà đi?"
Châu Trì nhăn mày, sắc mặt không tốt, cũng chẳng thèm nói thêm gì nữa.
Tri Tri ngập ngừng: "Thần thần bí bí cái gì không biết?"
Sau đó cũng lười hỏi thêm, dù sao thì mỗi khi nói chuyện với cậu nhỏ đều: "ba câu muốn mắng, năm câu muốn đánh" rồi, hoàn toàn là tự đi tìm ngược mà.
Trong thư phòng.
Giang Phóng giải thích với Giang Tùy về lý do ly hôn, chẳng qua chỉ là: "tính cách, quan điểm không hợp, chỉ thích hợp làm bạn bè" đại khái như vậy.
Những lý do như thế này Giang Tùy đã nghe chán trong phim rồi, vì vậy không nói gì cả, chỉ im lặng gật đầu, bất kể lý do là gì, một đêm trôi qua, cô đã chấp nhận kết quả. Hoặc là nói, cô chỉ có thể chấp nhận kết quả mà thôi.
Thời thiếu niên mười mấy tuổi, cái gì cũng không phải, cái gì cũng không có, thì có thể quyết định được chuyện gì?
Nói một hồi, cuối cùng đến phần thương lượng chỗ ở của Giang Tùy.
Giang Phóng cùng Giang Tùy đều có suy nghĩ giống nhau, Châu Mạn vốn dĩ vẫn còn muốn tranh luận thêm, thế nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể tôn trọng ý kiến của Giang Tùy, liền hỏi Giang Phóng: "Anh chuẩn bị sắp xếp cho Giang Tùy thế nào? Thật sự để con bé sống một mình sao?"
Giang Phóng vẫn chưa nói gì, Giang Tùy liền nói trước: "Không sao đâu, dì Châu, con có thể ở kí túc xá."
Châu Mạn nhíu mày: "Điều kiện ở kí túc xá không tốt, bao nhiêu người sống với nhau, làm sao con có thể quen được?"
Giang Phóng mở miệng: "Chuyện này anh sẽ bàn bạc với Giang Tùy, từ giờ đến lúc rời trường vẫn còn chút thời gian."
Châu Mạn cũng không nói nhiều nữa, nhìn Giang Tùy: "Sau này sống ở đâu cũng được, muốn quay về thì cứ quay về, dù sao phòng đó cũng sẽ dành riêng cho con."
Giang Tùy nhỏ giọng: "Dạ."
Nói về chuyện này như vậy là được rồi.
Giang Tùy nói: "Vậy hôm nay con đi thu dọn đồ đạc."
Giang Phóng gật đầu: "Ừ, ngày mai bố đến đón con."
Giang Tùy về phòng một lúc thì Giang Phóng rời đi.
Tri Tri đầu óc mờ mịt bị Châu Mạn gọi vào thư phòng.
Là người cuối cùng biết chuyện, Tri Tri giống như bị sét đánh giữa trời quang, liền cảm thấy bản thân mình tại sao lại mệnh khổ như vậy, cô độc bao nhiêu năm vô cùng đáng thương, không dễ gì mới có một người chị, kết quả trong nháy mắt lại không còn gì.
Bình thường thằng bé luôn vô tâm vô phế, thế nhưng lúc này lại vừa buồn vừa tức giận, vành mắt cũng đỏ cả lên, giậm chân ở thư phòng cả nửa ngày, còn giận lẫy với mẹ, nằm lì ở trong phòng đến bữa cũng không thèm ra ăn.
Cuối cùng vẫn là Giang Tùy chạy qua an ủi thằng bé mới miễn cưỡng đồng ý, bảo cô mang một bát cơm lên lầu mới chịu.
KHw