Mặc dù cái chân tướng ô long này đã làm cho Vũ Văn Tuần phải nín thở, nhưng Thanh Ti thẳng thắn với hắn hết thảy vẫn khiến hắn rất cao hứng, ấy vậy mà sau khi nghe được Thanh Ti ở một bên nói nhỏ cái gì ngoại thất, cái gì rời đi, lửa giận vốn đang được đè nén của Vũ Văn Tuần lại có dịp bùng lên.
Nói đến là đến, nói đi là đi, ở trong lòng cậu ấy, bản thân mình không có gì quan trọng hay sao? Vẫn là người đàn ông độc ác trước kia quan trọng hơn ư?
Mặc kệ sắc mặt cùng hành vi hiện tại của mình có dọa đến Thanh Ti hay không, Vũ Văn Tuần chính là nhìn chằm chằm vào đôi con ngươi trong vắt kia, truy vấn: “Anh hỏi em, em có yêu anh không? Hay vẫn là yêu thích người đàn ông trước kia tổn thương em?”
Không rõ ý tứ câu hỏi của Vũ Văn Tuần, Thanh Ti lập tức nói: “Đương nhiên là anh, người kia em cả đời này cũng không muốn gặp lại y”.
“Vậy không phải em thích anh là vì bộ dạng anh và y tương tự nhau chứ?”
“Hai người bộ dáng thực giống nhau, nhưng kì thật sau khi tiếp xúc, chỉ biết các anh căn bản là hai người hoàn toàn khác nhau.”
“Ha ha, sau khi tiếp xúc chỉ biết anh và y bất đồng? Chúng ta trước kia chẳng lẽ tiếp xúc còn ít sao? Từ dưới giường tiếp xúc đến lên giường, chúng ta có gì chưa từng làm qua? Vì cái gì em vẫn đem anh biến thành y? Em nói, có phải anh thực oan uổng không?”
“Phải…. là do sự…. ngu ngốc… của em…. Em để tâm chuyện vụn vặt…. không nghĩ tới….”
Nhìn thấy sắc mặt ngày càng thâm trầm của người trước mặt, Thanh Ti lại bắt đầu nói lắp.
Hình như cái mà Vũ Văn Tuần cần quan tâm hiện tại hẳn là không phải những điều này đi, hắn nghe không hiểu những lời mình vừa nói hay sao?
Nghe xong câu trả lời của Thanh Ti, sắc mặt Vũ Văn Tuần dịu đi đôi chút, bất quá vẫn thực khí thế mà quát: “Nói! Em yêu anh!”
“Anh… yêu em….”
Thanh Ti nói như vẹt làm cho Vũ Văn Tuần kích động muốn ngất đi, hắn trở mình một cái, nhìn lại người vẫn còn ngây ngốc chưa hiểu ra chuyện, bắt đầu cười khổ.
“Thanh Ti, anh bảo em nói em yêu anh.”
Rốt cuộc cũng hiểu được, Thanh Ti đỏ mặt, nhỏ giọng nói: “Em…. yêu anh…”
“Nói thật miễn cưỡng, bất quá tạm thời tha thứ cho em.”
Vũ Văn Tuần vừa lầm bầm vừa mở hộp nhẫn ban nãy tặng cho Thanh Ti, lấy ra chiếc nhẫn đặc biệt tinh xảo, sau đó nắm tay Thanh Ti, không nhiều lời liền đeo nó vào ngón tay áp út của cậu.
Xem ra có đôi khi phải cưỡng ép Thanh Ti một chút, nếu không chỉ sợ hắn dù có đợi đến tóc bạc trắng, cũng chưa chắc nghe được lời thổ lộ của đối phương.
Nhẫn kiểu dáng đơn giản, không hề điêu khắc hoa văn, chỉ khảm ở phần hông một viên kim cương nho nhỏ, lúc ấy Vũ Văn Tuần liếc mắc một cái thì liền ngắm trúng nó, chỉ có trang sức phong cách cổ xưa thanh lịch như vậy mới thích hợp với Thanh Ti, Thanh Ti của hắn không cần phục sức hoa lệ, bởi vì trong mắt Vũ Văn Tuần, cả người Thanh Ti chính là khối bảo thạch rực rỡ nhất.
Hắn nâng tay Thanh Ti lên nói: “Nhớ kĩ, em đeo nhẫn của anh, chính là đồng ý cùng anh kết hôn, anh đã báo với cha mẹ, chờ bọn họ trở về chúng ta ngay lập tức cử hành hôn lễ, sau đó đi Hà Lan kết hôn theo kiểu lữ hành, rồi ở đó đăng kí, trở thành một đôi vợ chồng chân chính.”
Mặt ngoài nhẫn bạch kim ánh lên quang lượng như có như không, tia sáng nhu hòa kia khiến cho Thanh Ti trong mắt liền có chút ươn ướt, cậu lẳng lặng nhìn Vũ Văn Tuần.
“Anh không quan tâm đến xuất thân của em sao? Không quan tâm căn bản em không thể giúp anh có con nối dõi sao? Anh là con trai lớn của ba mẹ….”
“Mấy vấn đề này để cho anh lo được không?!”
Vũ Văn Tuần hung hăng ngắt lời Thanh Ti.
“Món nợ này phải tính lại với em, tránh cho em lại cảm thấy anh cùng người đàn ông vô sỉ kia lớn lên tương tự, nhân tiện ngộ nhận anh và y là cùng một người, anh nói cho em biết, Thanh Ti, em đời này cũng đừng nghĩ rời xa anh, mặc kệ em có đồng ý hay không, anh cũng phải trói buộc em cả đời! Về việc con nối dõi, không phải vẫn còn A Tranh, A Tú sao? A Tranh nhất quán phong lưu đã thành tính, tại sao em lại sợ tương lai nó không có nổi con? Cùng lắm chúng ta nhận một đứa con nuôi là được rồi.”
“Chính là anh cùng Cung chủ quả thật rất giống nhau a, ngay cả tính cách cũng có điểm giống, cho nên em mới nghĩ đến…. Nghĩ đem hai người….”
Thấy gương mặt Vũ Văn Tuần đột nhiên biến sắc, Thanh Ti liền không dám nói tiếp nữa.
“Phó Thanh Ti, em muốn làm anh tức chết cũng không cần chọn cách trực tiếp như thế! Sau này không được nhắc đến tên đàn ông vô sỉ kia nữa, xem ra bình thường anh vẫn chưa yêu thương em đủ, cho nên em cứ mãi suy nghĩ lung tung đúng không?”
Nhìn thấy bộ dáng tức giận của Vũ Văn Tuần, Thanh Ti nhanh trí tiến lên, ôn nhu đặt một nụ hôn lên môi Vũ Văn Tuần.
“Thực xin lỗi…”
“Hừ!”
“Là do em ngu ngốc, tha thứ cho em một lần được không?….”
Thanh Ti trưng ra bộ dáng lấy lòng khiến Vũ Văn Tuần dù muốn sinh khí cũng không thể, chỉ có thể ở trong lòng thở dài, xem ra là tại mình bình thường đã đem người yêu chiều đến hư, đột nhiên có chút hoài niệm trước đây mặc kệ hắn nói gì Thanh Ti đều là một bộ dạng ngoan ngoãn nghe lời.
“Muốn anh tha thứ cũng được, đêm nay phải hảo hảo hầu hạ anh!”
Vẫn còn bực tức chuyện trước kia, không bằng nhân cơ hội này chính mình tranh thủ một ít quyền lợi, Vũ Văn Tuần thông minh nói ra một yêu cầu cưỡng chế, nhưng khi nhìn đến Thanh Ti rất khoái trá liên tục gật đầu, hắn không khỏi bắt đầu có chút hoài nghi.
“Em hình như đối với quyết định này rất vui vẻ đi….”
Thế này thì xem như trừng phạt cái gì?
“Chẳng lẽ anh không hi vọng em vui vẻ sao?”
Thanh Ti một câu hỏi liền đem tất cả lời của Vũ Văn Tuần định nói ra nuốt trở lại, cũng là nói, rõ ràng người thanh linh xuất trần này là khắc tinh của đời hắn, cho dù bị Thanh Ti đùa giỡn như thế, hắn vẫn không thể đối với Thanh Ti nói nặng nửa lời.
Lợi dụng lúc hắn vẫn còn mềm lòng, Thanh Ti tiến đến hôn lên trán Vũ Văn Tuần, lần này hờn dỗi của đối phương rốt cuộc cũng bắt đầu tiêu hỏa, hắn đem Thanh Ti kéo vào trong lòng ngực, đang muốn hôn một cái thật sâu, bỗng nhiên bên ngoài truyền đến một trận ồn ào, Thanh Ti vội vàng giãy ra khỏi cái ôm của Vũ Văn Tuần.
Cánh cửa đóng chặt bị hé ra một chút, từng cái đầu một theo thứ tự dò xét tiến vào, Vũ Văn Tú cười nói: “Hình như Thanh Ti đang mang nhẫn trên tay….”
Vũ Văn Tranh vội nói: “Em gái, nên đổi xưng hô thôi, phải gọi là chị dâu…”
Bị mọi người nhìn đến lúng túng, Thanh Ti vội vàng kéo kéo ống tay áo của Vũ Văn Tuần
“Bọn họ…. bọn họ có phải đều đã nghe thấy, cái kia….”
Bí mật về xuất thân của cậu, chỉ cần một mình Vũ Văn Tuần biết là tốt rồi, cậu không nghĩ lúc mọi người biết chuyện này còn muốn qua lại với cậu.
“Không sao, bọn họ chỉ vừa đến.”
Vũ Văn Tuần an ủi Thanh Ti một câu, lại hướng đến những người nhiều chuyện có liên quan kia quát: “Mấy người rảnh rỗi lắm sao? Còn không đi chuẩn bị tiệc tối?”
Đây mới là việc chính, kì thực tiệc tối từ sớm đều đã chuẩn bị thỏa đáng, chỉ chờ câu trở lời đồng ý của Thanh Ti, tuy rằng ở giữa phát sinh một vấn đề nho nhỏ nằm ngoài dự kiến của mọi người, nhưng cuối cùng vẫn là vũ quá thiên tình.
vũ quá thiên tình: sau cơn mưa, trời lại sáng trong.
“Thanh Ti, cuối tuần sau không cho em đến chỗ của ông nội nữa, thật vất vả mới chờ được đến cuối tuần, cho những người đó làm một trận ầm ĩ, thế giới hai người của chúng ta lại không có.”
Trên đường về nhà, Vũ Văn Tuần vừa lái xe, vừa ngồi bên cạnh Thanh Ti xả bực tức, mà đáp lại chỉ là những tiếng cười hì hì của cậu.
Sau khi Vũ Văn Tuần cầu hôn thành công, trước tiên ba mẹ hắn dùng một tốc độ chóng mặt để trở về, sau đó hai người cử hành lễ cưới thật long trọng, Thanh Ti chính thức trở thành thành viên của Vũ Văn gia.
Vũ Văn Tuần đã xem nhẹ mị lực của người yêu, nguyên tưởng rằng cha mẹ bọn họ sau lễ cưới rất nhanh sẽ rời đi, lại không đoán được mẹ hắn yêu thương Thanh Ti còn hơn ba đứa con trong nhà, thế là bỏ hết một loạt kế hoạch chu du, ở nhà trường kì, bám lấy Thanh Ti không tha, đến mức mà chiều nào sau khi tan ca Vũ Văn Tuần cũng phải chạy đến nhà ông nội để đón Thanh Ti về.
Cuối tuần lại càng không cần nói, nếu không ở chơi đến tận đêm khuya, bên đó căn bản chẳng cho họ rời đi, Vũ Văn Tuần ngẫu nhiên nói vài câu oán hận, ngay lập tức gặp phải tứ diện sở ca (), tất cả mọi người sẽ nói, anh muốn về nhà cũng được, chúng tôi cũng không níu kéo anh, chính là Thanh Ti cả ngày đều ở chung với anh, thế mà đến cuối tuần, anh cũng không thả người, sao có thể keo kiệt như vậy?
Đây đâu phải vấn đề hẹp hòi hay không, người kia vốn là Thanh Ti của hắn, vì cái gì cả ngày bị trói buộc ở chỗ người khác, ban ngày làm ở công ty săn tin của Kiều Diễm, buổi tối lại ở nhà ông nội, thật vất vả trông mong đến cuối tuần, thế nhưng Thanh Ti còn bị mẹ kéo đi mua sắm khắp nơi, khiến hắn muốn tìm ra thời gian để ôm ấp người yêu cũng ko có.
“Được rồi, đừng giận nữa mà, ngày mai cả ngày chúng ta đều có thể ở cùng một chỗ nha, em vừa từ chối lời mời của tất cả mọi người.”
Thanh Ti tiến đến bên cạnh Vũ Văn Tuần, khẽ hôn hắn một cái coi như bồi thường, liên tiếp mấy tuần cậu đều ở bên chỗ ông nội, Vũ Văn Tuần sớm đã làm ra vẻ mặt oán phu, nếu còn không cự tuyệt, chỉ sợ hắn sẽ bùng nổ thật sự.
Quả thật sau khi nghe xong, sắc mặt Vũ Văn Tuần đã dịu đi phần nào, nhưng vẫn lầm bầm: “Hôn nhẹ như thế, cũng chưa có thành ý….”
“Trở về em làm chút thức ăn khuya bồi thường cho anh được không? Buổi tối chúng ta có thể ngủ trễ….”
Nghe được lời mời của Thanh Ti, rốt cuộc Vũ Văn Tuần cũng hớn hở
“Vậy một chút chúng ta thuận đường đến cửa hàng tiện lợi mua một chút rượu.”
“Trong nhà có a, không cần phải đặc biệt đi mua.”
“Không được, loại rượu độ thấp mà em thích ở nhà không có.”
Thanh Ti nghiêng đầu, nhìn thấy trên gương mặt của Vũ Văn Tuần dường như đang ẩn chứa nét cười.
Người này đang suy nghĩ điều gì? Cậu chỉ là muốn mời Vũ Văn Tuần cùng cậu xem kịch đêm khuya nha, chính là nét tươi cười kia chứng minh hắn hiện tại chắc chắn đang suy nghĩ lung tung cái gì đó.
() Tứ Diện Sở Ca (bị vây bốn phía) là điển cố Bá vương Hạng Vũ bị Hàn Tín, Trương Lương vây rất sát ở đất Cai Hạ. Lúc đó đang đêm Trương Lương lệnh cho quân Hán cả phía đều hát vang bài ca nước Sở. Hạng Vũ khi đó nghe vậy cứ tưởng quân Hán đã chiếm hết đất Sở rồi nên rất lo âu phiền muộn bèn truyền quân bày rượu trong doanh rồi ngồi uống cùng Ngu Cơ. Ông vừa uống vừa hát để nàng Ngu Cơ múa theo mà nước mắt đầm đìa thật là bi thảm. Ngu Cơ muốn Hạng Vũ phá vòng vây mà không phải quan tâm điều gì nên đã rút kiếm tự sát. Trong đêm đó Vũ dẫn theo tám trăm quân kị liều chết phá vây chạy về đến Ô Giang thì bên mình chỉ còn kị binh, ông cảm thấy mình không còn mặt mũi nào mà nhìn các bậc phụ lão Giang Đông nữa nên cũng rút kiếm tự sát