Thánh Thủ Thiên Hạ

chương 6: ánh sáng của ta chính là cô

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Khó mà tin được, Thập Thanh Thiên khi nãy còn muốn giết Thập Cửu, nhưng trong nháy mắt lại thấy sợ hãi.

Thập Cửu cười cười, có vẻ cũng không ngạc nhiên, cô mở miệng: “Nhà của ta đã bị Thập Thi Thi thiêu rụi rồi.

Ta muốn có một cái nhà mới, Thập Thanh Thiên, ông biết nên làm như thế nào rồi đúng không?”

“Được.

Tôi lập tức cho người đi chuẩn bị Đông Hồ Uyển cho cô, thế nào?.”

Đông Hồ Uyển?

Thập Cửu lục lại ký ức của mình, phát hiện cũng không có vấn đề gì nên gật đầu đồng ý.

Lau sạch sẽ máu trên dao găm, Thập Cửu lạnh lùng liếc nhìn hai cha con Thập Thanh Thiên: “Các người có thể cút đi rồi, nếu như còn có lần sau thì các người cũng sẽ giống như bọn họ.”

Sắc mặt của Thập Thanh Thiên cứng đờ.

Uy hiếp! Thập Cửu dám uy hiếp ông ta!

Nhưng bây giờ Thập Cửu thật sự có thực lực này.

Thập Thanh Thiên âm thầm nghiến răng nghiến lợi, gật đầu biểu thị đã hiểu, kéo Thập Thi Thi bị dọa cho run rẩy từ dưới đất lên.

Thập Cửu gọi bọn họ lại: “Khoan đã.”

“Cô còn có chuyện gì!”

“Một gia chủ vai vế nhỏ gặp tiểu thư dòng chính của gia tộc thì phải làm thế nào?” Thập Cửu nâng cằm trêu tức Thập Thanh Thiên.

Gương mặt của Thập Thanh Thiên vặn vẹo, không cam lòng mà hạ thấp đầu hành lễ: “Thập Thanh Thiên gặp Quân tiểu thư, xin cô cho chúng tôi cáo lui.”

“Cút đi.”

Thập Thanh Thiên tức muốn nôn ra máu, ngày xưa chỉ là một kẻ phế vật, bây giờ vậy mà lại có thể leo lên đầu của ông ta, bắt ông ta hành lễ, đây chẳng khác gì ném mặt ông ta xuống đất mà chà đạp?

Thập Thanh Thiên lửa giận hừng hực rời khỏi, nhưng không chú ý có một cây ngân châm bay vào cơ thể Thập Thi Thi, cơ thể của Thập Thi Thi run lên, đau đớn vặn vẹo trừng lớn mắt, thế nhưng cô ta hé miệng cũng không phát ra được tiếng nào.

Khóe miệng Thập Cửu hiện lên một độ cong, cô đã nói sẽ cắt lưỡi của Thập Thi Thi, đương nhiên sẽ không nuốt lời.

Đời này của Thập Thi Thi rốt cuộc cũng không nói được nữa, hơn nữa ngày ngày cũng phải cố gắng chịu đựng nội tạng như bị đốt cháy kịch liệt, đau đớn, coi như lần này là Thập Cửu thuận tay báo thù giúp chủ thân thể này.

Lúc này, giọng nói trong vòng tay hỏi Thập Cửu: “Chủ nhân, sao người lại bỏ qua cho bọn họ?”

“Thân thể này cũng quá mệt mỏi rồi, sức lực cũng đã cạn kiệt khi đối phó với mấy tên lâu la kia, thực lực của Thập Thanh Thiên cao một chút, đối phó với ông ta cũng không có kết quả mà còn tiêu hao thể lực, hơn nữa ta giữ ông ta lại cũng có tác dụng khác.”

Thập Cửu vừa nói vừa bóp cánh tay.

Ây dô, đau quá.

Thân thể này chỉ mới vừa sử dụng sức một chút liền mất hết sức lực.

Xem ra cô phải nghỉ ngơi cho tốt, thay gân đổi máu mới có thể khôi phục lại sức mạnh ở kiếp trước, nhưng trong thế giới tâm linh này thì nó là cái gì?

Một đôi tay đột nhiên khoác lên bờ vai của Thập Cửu, lực đạo vừa phải mà xoa bóp.

Vòng tay kêu to: “Chủ nhân, nam nhân kia đã tới!”

Xoa bóp làm cho Thập Cửu dễ chịu hơn rất nhiều, cô liếc xéo nam nhân một cái, không nặng không nhẹ hỏi một câu: “Sao ngươi còn chưa đi?”

“Tiểu nha đầu cô gạt ta, cô tên là Thập Cửu, không phải Cửu Nguyệt.”

...Tại sao phải nói tên thật cho người mà mình không quen biết, cô cũng không có ngu ngốc.

Nhìn thấu được suy nghĩ của Thập Cửu, nam nhân nâng cằm của Thập Cửu, đôi mắt vàng sâu thẳm, hắn nói: “Ta là Mạc Thiên Diệc, bây giờ chúng ta quen nhau rồi.”

“Ồ, hân hạnh.”

“Nhưng mà cái tên Cửu Nguyệt này cũng không tệ, trong ta có cô, trong cô có ta.

Nếu trong tương lai, chúng ta có con gái thì cứ đặt cái tên này đi.”

Thập Cửu: “??”

Vòng tay: “Chủ nhân, cao cấp ghê! Người này muốn sinh em bé với người!”

Nếu như đổi là người khác, Thập Cửu sẽ chỉ cần một đao mà đâm vào hạ bộ của hắn, nhưng nhìn về nhan sắc của Mạc Thiên Diệc thì...!Thập Cửu cô sẽ nhân từ mà tha cho hắn một mạng.

Đẩy tay của Mạc Thiên Diệc ra, Thập Cửu lùi ra phía sau hai bước: “Chúng ta không quen nhau, ngươi đi theo ánh mặt trời của ngươi, ta đi theo cầu độc mộc của mình.”

“Nhưng ánh sáng của ta chính là cô.”

Mạc Thiên Diệc câu môi, nở một nụ cười hại nước hại dân: “Cô ở đâu thì ta ở đó, dù sao cô cũng không thoát khỏi ta được.”.

Truyện Chữ Hay