Chia :, vẫn là Thập Cửu phần, hắn bán đấu giá sẽ được phần.
Loại chia phần như thế này chưa từng nghe qua!
Vân Trọng Cẩm bỏ cốc rượu xuống, khẽ nhíu mày nhìn Thập Cửu: “Thập Cửu cô nương, nhà họ Vân tôi bán đấu giá từ trước đến giờ chưa từng chi trả theo kiểu này.
Ta không nghi ngờ y thuật của cô, nhưng chia : thực sự khó có thể đồng ý được.”
“Thuốc thần của Thập Cửu ta, sau này chỉ bán ở nhà họ Vân của huynh.” Thập Cửu nhếch miệng: “Như vậy được rồi chứ?”
Chỉ bán ở nhà họ Vân!
Trong lòng Vân Trọng Cẩm có chút lung lay.
Từ lợi ích của viên thuốc, đủ để thấy y thuật của Quân Cửa rất cao siêu.
Ngay cả Đan Các trưởng lão cũng bị Thập Cửu bắt giữ, thành tựu của cô trong tương lai là vô hạn.
Nhưng chia : thực sự quá….
Vân Kiều đột nhiên lên tiếng cắt ngang suy nghĩ của Vân Trọng Cẩm.
Hắn nói: “Ca, đệ cảm thấy như vậy rất tốt.
Thuốc thần của Thập cô nương không cần nghi ngờ, nhất định sẽ không khiến chúng ta lỗ vốn! Ca, huynh mau đồng ý đi, có phải ký khế ước không? Đệ đi lấy.”
Khóe miệng Vân Trọng Cẩm giật giật, quay đầu nhìn Vân Kiều, đệ đệ này là nhặt được sao?
Nhưng Vân Trọng Cẩm không hề biết Vân Kiều nói đúng, hắn và Thập Cửu làm giao dịch tuyệt đối sẽ không lỗ vốn!
Sau này, hắn sẽ nhờ thuốc thần của Thập Cửu mà danh tiếng việc bán đấu giá của nhà họ Vân lan truyền đến mười đất nước, cuối cùng nổi tiếng cả thiên hạ!
Nhưng Vân Trọng Cẩm không có năng lực đoán trước mọi chuyện, hắn vẫn ngập ngừng: “Thập Cửu cô nương tại sao lại chọn nhà họ Vân ta?”
“Bởi vì ta quen Vân Kiều.
Bởi vì nhà họ Vân các người đối địch với nhà họ Thập.” Thập Cửu thờ ơ nói.
Câu thứ nhất khiến Vân Kiều rất vui, câu thứ hai lập tức khiến hai huynh đệ sững sờ.
Cái này có liên quan gì với chuyện họ đối địch với nhà họ Thập? Đợi chút! Thập Cửu họ Quân, còn có Thập Cửu! Đồ rác rưởi kia của nhà họ Thập cũng không phải là cái tên này sao? Hơn nữa đồ rác rưởi kia bị nhà họ Thập vứt bỏ tới Phong La thành.
Theo lời kể của Vân Kiều, Thập Cửu đã cứu Vân Kiều ở Phong La thành.
Vân Trọng Cẩm và Vân Kiều liếc nhìn nhau, dường như bọn họ đã biết được sự thật!
Lời nói kích thích bất ngờ này, hai người âm thầm nâng cốc.
Vân Trọng Cẩm uống rượu, sức khỏe Vân Kiều không tốt chỉ có thể uống trà.
Thập Cửu nói: “Quyết định rồi sao? Đồng ý, giao dịch này có thể bắt đầu ngay bây giờ.
Vân thiếu chủ có thể yên tâm, Thập Cửu ta tuyệt đối sẽ không để huynh lỗ vốn.”
“Meo meo….”
Tiểu Ngũ uống trộm một ngụm rượu, say bí tỉ nằm trong lòng Thập Cửu.
Nó nghe thấy lời nói của Thập Cửu, đầu óc choáng váng “meo meo” đồng ý.
Người hợp tác với chủ nhân nhà nó, người nào mà không trở nên giàu có chứ, đi lên đỉnh cao của cuộc sống chứ? Hợp tác với chủ nhân nhà nó, rất đúng! Không hợp tác với chủ nhân nhà nó mới là tên ngốc.
Thập Cửu nghe thấy những lời nó nói, cong khóe miệng giơ tay lên gãi cằm của Tiểu Ngũ.
Tiểu Ngũ khò khè khò khè ngẩng đầu lên, con ngươi của con mèo đối diện với ánh mắt của Mạc Thiên Diệc.
Một con mèo khác đột nhiên cứng đờ.
Giống như tia lửa điện, Tiểu Ngũ ồn ào bò dậy, ngồi trên chiếc ghế đẩu bên cạnh Thập Cửu.
Phản ứng bất ngờ này khiến Thập Cửu rất ngạc nhiên nhìn về hướng Tiểu Ngũ, sao lại đột ngột rời đi?
Tiểu Ngũ: Nó cảm nhận được sát khí, run lẩy bẩy QAQ.
Lúc này, Vân Trọng Cẩm đã đưa ra quyết định, Vân Kiều đi lấy bút và mực, để Vân Trọng Cẩm viết hai bản khế ước giao dịch, Vân Trọng Cẩm và Thập Cửu mỗi người một bản.
Vân Trọng Cẩm nhìn hai chữ Thập Cửu trên giấy, nhấc bút một cách lưu loát, tùy tiện càn quấy, nét chữ nết người, quả nhiên là nói không sai.
Hắn không kiềm nổi nhìn Thập Cửu, trực tiếp hỏi những vướng mắc trong lòng: “Thập Cửu cô nương, cô có quan hệ gì với nhà họ Thập ở Đông thành?”
Nghe thấy vậy, Vân Kiều liền nín thở, vừa căng thẳng vừa lo lắng nhìn Thập Cửu.
Khóe miệng khẽ nhếch lên, Thập Cửu đứng dậy nhìn chằm chằm vào hai người, cô nở một nụ cười: “Không phải hai người đã sớm đoán ra sao?”
Vân Kiều sững sờ: “Thập cô nương cô thật sự là!”
“Không thay đổi tên họ, không có gì phải giấu giếm, hai chữ Thập Cửu này sẽ không bao giờ thay đổi.
Đây là giao dịch đầu tiên, tên và tác dụng của thuốc thần đều được viết bên trên, bán đấu giá thì giao cho hai người, lúc nào cần tôi sẽ liên lạc với hai người.” Để lại hai bình thuốc, Thập Cửu vẫy tay cùng với Mạc Thiên Diệc rời đi.
Điều Thập Cửu cảm thấy kỳ lạ là Tiểu Ngũ đột nhiên không còn dính người nữa, không còn bắt cô ôm nữa, mà tự mình đi.
Chà, lẽ nào con mèo trưởng thành, chín chắn rồi?
Thập Cửu đang nghĩ đến Tiểu Ngũ nhà cô, phía sau, Vân Trọng Cẩm và Vân Kiều rất lâu mới hoàn hồn, bọn họ liếc nhìn nhau sau đó thở dài.
Vân Trùng Cửu nói: “Thật không ngờ cô ấy là Thập Cửu.
Cô ấy vậy mà lại là đồ rác rưởi kia của nhà họ Thập?”
“Ca, Thập cô nương không phải là rác rưởi!” Vân Kiều lời lẽ đanh thép sửa lại lời nói của Vân Trung Cẩm.
Nếu như Thập Cửu là rác rưởi, sợ là trong thiên hạ không có thiên tài.
“nhà họ Thập truyền ra tin tức nói cô ấy bất trị, hơn nữa còn muốn bắt cô ấy quay về.
Ai mà biết được Thập Cửu lại quang minh chính đại xuất hiện ở Đan Các, mà Thập Như Tuyết đang ở đó cũng không nhận ra cô ấy, xem ra, lần này nhà họ Thập có kịch hay để xem rồi.”
“Ca, ý của huynh, Thập cô nương quay về tìm nhà họ Thập tính sổ?”
“Đương nhiên, cô ấy không giống như một người bị người khác bôi nhọ, mà không đánh lại.
Kiều Kiều chả lẽ đệ quên rồi, phụ thân đã từng nhắc đến chuyện Thập Cửu và thái tử Phụng Thiên Khải có hôn ước.”
Người biết Thập Cửu và Phụng Thiên Khải có hôn ước rất ít, nhưng nhà họ Vân chắc chắn là biết rõ chuyện này!
Trước đây nói Thập Cửu là rác rưởi, bây giờ Thập Cửu trở về những tin vịt chưa đánh đã tan.
Hôn ước vẫn còn đó, Phụng Thiên Khải lại chiếu cố, thân thiết với Thập Như Tuyết, Thập Cửu sẽ là thế nào đây?
Nghĩ đến tác phong làm việc của Thập Cửu ở Đan Các, khóe miệng Vân Trọng Cẩm cong lên, để lộ ra một nụ cười giống như đang cười trên nỗi đau của người khác.
Hắn nói: “Sợ là cả nhà họ Thập đều không biết, bản thân mình đã chọc giận nhân vật như thế nào.”
…….
Ra khỏi phủ của Vân Trọng Cẩm, Thập Cửu nhìn hai bên trái phải để nhận biết phương hướng, sau đó cô giơ tay ra: “Đi bên này! Có lẽ Bích La đã tìm được một nhà trọ tốt, bây giờ chúng ta đi gặp cô ấy.”
“Sai rồi, phải đi bên này.” Mạc Thiên Diệc nắm tay Thập Cửu, đổi sang hướng khác.
Thập Cửu nhướng mày: “Bên này?”
“Đúng.
Tiểu Cửu đi theo ta là được rồi.”
Giọng nói của Mạc Thiên Diệc có chút lười biếng, lại mang theo sự bá đạo rất khó chống cự lại.
Hắn nắm chặt tay Thập Cửu, dắt cô đi.
Thập Cửu có chút nghi ngờ, nhưng vẫn đi theo Mạc Thiên Diệc.
Chỉ có Tiểu Ngũ nhe nanh múa vuốt, gắt gỏng chạy loạn khắp nơi.
Nắm tay rồi!
Người xấu này đang ăn đậu hũ của chủ nhân! Meo meo meo, nhưng không đánh lại được, không thể cứu được sự ngây thơ của chủ nhân mà, thật tức quá đi QAQ.
Mạc Thiên Diệc liếc nhìn Tiểu Ngũ, nở một nụ cười xấu xa.
Lúc hắn cúi đầu nhìn Thập Cửu, đôi mắt đen và sâu, Mạc Thiên Diệc lên tiếng: “Ta đã ra lệnh cho Lãnh Uyên mua một ngôi nhà ở kinh thành.
Sau này Tiểu Cửu sẽ sống ở đó.”
“Mua một ngôi nhà, ở đâu?”
“Tiểu Cửu muội ngẩng đầu lên đi…” Ngón tay của Mạc Thiên Diệc ở trong lòng bàn tay của Thập Cửu, lập tức giống như bị điện giựt cả người đều trở nên tê dại.
Thập Cửu cau mày không để ý đến loại cảm giác này, cô ngẩng đầu lên nhìn, phía trước có một ngôi nhà, trên biển hiệu đề hai chữ “Mặc phủ”.
Lãnh Uyên đang đứng trước cửa, đưa tay ra đẩy cửa lớn: “Mời.”
Bây giờ đang là tháng ba, lúc mở đẩy cửa ra, một trận gió thổi qua, những cánh hoa đào đang nở bay ra, mùi hương của hoa đào len lỏi vào tận đáy lòng của Thập Cửu, khiến lòng cô gợn sóng.
Thập Cửu không đi vào, mà ngẩng đầu lên nhìn Mạc Thiên Diệc: “Ta ở cùng huynh?”
“Nếu không, tiểu Cửu muốn quay về nhà họ Thập, ngày ngày đối mặt với đống giun dế kia sao?” Một câu nói của Mạc Thiên Diệc đã nói đúng trọng điểm khiến cô không có cách nào phản bác..