Thánh Thủ Thiên Hạ

chương 50: đúng là không biết xấu hổ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Đây là tàng hình sao? Thập Cửu và Tiểu Ngũ cùng hướng mắt nhìn qua Mạc Thiên Diệc, cả người cả mèo đều đang mang vẻ mặt hiếu kỳ.

Bọn họ nhìn đến nỗi Mạc Thiên Diệc không nhịn được nữa mà đưa tay xoa xoa đầu Thập Cửu.

Tóc mềm mượt quá đi~

Trước khi Thập Cửu phản ứng lại thì Mạc Thiên Diệc liền rút tay về, sau đó lên tiếng: “Đợi khi nào thực lực của nàng cường đại, thần thức được cách ẩn mình thì có thể làm được rồi.”

“Ồ.” Thập Cửu gật đầu, cô tự hứa với lòng mình sẽ làm được.

Nhưng cô lại không biết, muốn làm được điều này thì cần phải có một thực lực cực kì cường đại, linh sư chỉ có thể khao khát nhìn từ xa mà thôi.

Bọn họ bước vào trong Đan Các mà không cần hỏi đường.

Mọi người trong đây ai nấy cũng đều đang bàn tán xôn xao về Triệu Hạc và cả Noãn Tâm Ích Khí Hoàn.

Bởi vì Triệu Hạc đã ‘chế tạo’ ra Noãn Tâm Ích Khí Hoàn cho nên mới có vinh dự được vạn người ở Đan Các này làm chứng, hắn ta từ một đại phu bình thường đã trở thành một Luyện dược sư rồi!

Đúng là một bước lên trời mà!

Đám quần chúng vô cùng sùng bái và hâm mộ: “Tên Triệu Hạc này đúng là thiên tài! Vậy mà lại có thể một mình điều chế ra một bài thuốc mới, nghe nói Đan Các đã đánh giá loại thuốc này chính là siêu phẩm luôn đó!”

“Trời ơi! Siêu phẩm á, Thiên Tung Quốc còn chưa bao giờ có được một bài thuốc siêu phẩm nào hết?”

“Chứ còn gì nữa! Bây giờ thì ngươi biết đại sư Triệu Hạc lợi hại như thế nào rồi chứ? Ngay cả Thái tử điện hạ và cả Thiếu chủ Vân gia hôm nay cũng đích thân đến để mời cho bằng được vị đại sư Triệu Hạc này đó.”

Có thể lôi kéo được vị Luyện dược sư đã tạo ra một loại thuốc siêu phẩm này thì đây tuyệt đối là điều tuyệt vời nhất ở Thiên Tung Quốc.

Thập Cửu nghe vậy, thầm nở nụ cười trào phúng.

Tiểu Ngũ: Meo! Tên Triệu Hạc đó ăn cắp thuốc của chủ nhân, rồi còn giả vờ như là do mình tạo ra nữa chứ.

Đúng là không biết xấu hổ!

“Người không biết xấu hổ thì thiên hạ vô địch.” Thập Cửu cười khẩy.

Nếu như cô không đến Hoàng Thành thì cũng đâu biết Triệu Hạc ăn cắp bài thuốc của cô, rồi còn khua chiêng múa trống ra nông nỗi này nữa chứ.

Muốn lấy bài thuốc của cô, để nêu cao tên tuổi, để làm Luyện dược sư sao? Làm người đừng làm như vậy chứ Triệu Hạc.

“Ai không biết xấu hổ?” Thanh âm Mạc Thiên Diệc truyền đến bên tai.

“Tất nhiên đó là Triệu Hạc rồi.”

“Meo!” Tiểu Ngũ hùa theo.

Thập Cửu nhúc nhích ngón tay của mình, lúc này cô mới phát hiện ra bàn tay phải của mình vẫn đang bị Mạc Thiên Diệc nắm lấy, thế là cô liền theo bản năng rút tay lại, nhưng lại không rút được.

Thập Cửu sau đó cúi đầu nhìn xuống, thì nhìn thấy chiếc nhẫn hình rồng trên ngón tay của Mạc Thiên Diệc, chiếc nhẫn trông vô cùng đặc biệt, vô cùng hoa lệ.

Cô để ý thấy, thì dường như đôi mắt làm bằng bảo thạch đỏ của con rồng trên chiếc nhẫn như đang sống sờ sờ vậy.

Thập Cửu kinh ngạc, tiếp đó một bàn tay liền vươn đến che mắt cô lại.

Mạc Thiên Diệc cất giọng nhỏ nhẹ: “Đừng nhìn, nó sẽ nuốt linh hồn của nàng đó.”

Đôi đồng tử của Thập Cửu lập tức hung hăng co lại.

Sau đó Mạc Thiên Diệc mới buông cô ta, Thập Cửu liền đưa mắt định nhìn về chiếc nhẫn một lần nữa nhưng Mạc Thiên Diệc lại chắp hai tay ra sau lưng mình rồi nói với cô: “Không phải tới xem tên Triệu Hạc đó sao?”

Thập Cửu đáp một tiếng rồi thu tầm mắt lại, đáy lòng cô vừa dấy lên nghi ngờ vừa cuộn trào cảnh giác, cô không nghĩ lời mà Mạc Thiên Diệc nói vừa nãy là dang hù doạ con nít ba tuổi thôi đâu, bởi vì bây giờ đầu óc của cô vẫn còn đang bị mê man, còn Tiểu Ngũ thì đã sợ đến nỗi không dám phát ra tiếng động gì nữa rồi.

Chiếc nhẫn đó rất là lợi hại!

Có thật là sẽ nuốt chửng linh hồn của cô không? Tại sao Mạc Thiên Diệc lại đeo chiếc nhẫn như vậy chứ?

Đột nhiên một thanh âm nhẹ nhàng hoạt bát vang lên, làm đứt mạch suy tư của Thập Cửu, cô ta nói với Thập Cửu: “Wow, tỷ cũng tới đây xem đại sư Triệu Hạc sao?”

Thập Cửu nghe thấy tiếng thì liền quay đầu lại, một gương mặt xinh đẹp rạng rỡ hiện ra trước mắt cô, đôi mắt cô ta thì to to tròn tròn, biểu tình thì trông rất kinh ngạc: “Thì ra nhìn chính diện còn đẹp hơn nhìn nghiêng nhiều! Tỷ đẹp thật đó!”

“Đẹp như thế nào?” Thập Cửu mỉm cười, nhất thời cô lại có hứng thú chọc cô ta.

Cô gái này trông cũng trạc tuổi cô.

Cô ta nghe Thập Cửu nói vậy thì liền sờ sờ cằm lộ vẻ suy tư, sau đó nhìn chằm chằm vào Thập Cửu: “Cực kì đẹp! Tỷ là người đẹp nhất mà ta từng gặp đó! Tỷ tỷ xinh đẹp, tỷ tên gì thế, ta có thể làm bạn với tỷ không?”

Thập Tiểu Ly vừa bước vào Đan Các thì liền bị Thập Cửu thu hút.

Tiểu tỷ tỷ xinh đẹp này còn ôm một con mèo trắng trong lòng nữa, tỷ ấy đứng ở đằng kia, đẹp rực rỡ hệt như tranh vẽ vậy.

Thập Tiểu Ly chỉ vội vã liếc nhìn người đàn ông bên cạnh Thập Cửu một cái, càng cảm thấy hắn ta còn đẹp hơn! Nhưng mà đẹp như thế nào, đẹp ở đâu thì cô không dám đưa mắt nhìn lần nữa, trực giác mách bảo cô rằng người đàn ông này rất là nguy hiểm, rất là mạnh mẽ! Lúc nãy hắn ta chỉ liếc cô một cái liền khiến cô sợ hãi, run như cầy sấy.

Sau khi ngập ngừng cả nửa ngày, Thập Tiểu Ly mới dám bẽn lẽn tiến đến bắt chuyện với Thập Cửu.

Thập Cửu nhìn Thập Tiểu Ly, càng cảm giác muốn chọc ghẹo hơn nữa, khoé môi cô khẽ cong lên: “Cô muốn làm bạn với tôi sao? Không sợ tôi là người xấu à, lỡ như bắt cô đem bán thì sao?”

“Tỷ sẽ không vậy đâu, ta còn không đáng giá bằng con mèo trên tay tỷ nữa, tỷ sẽ lỗ vốn đó.”

“Khụ khụ!” Thập Cửu bị sặc, cái cô gái dở hơi này từ đâu ra vậy trời?

Còn Tiểu Ngũ thì lại rất vui, chú kiêu ngạo ưỡn ngực mình lên, rồi nháy mắt với Thập Tiểu Ly, coi như cô cũng biết điều đó.

Thập Tiểu Ly thì trừng to mắt nhìn Tiểu Ngũ, con mèo trắng này giống như hiểu được lời cô nói vậy đó, thông minh thật a!

Nhìn thấy Thập Cửu cười, Mạc Thiên Diệc liền nở nụ cười tà mị.

Lúc này đột nhiên Thập Tiểu Ly cảm thấy, hình như khí tức áp bức lúc nãy khiến mình thở không ra hơi đã không còn nữa rồi.

Phù---có thể thở được rồi a!

Thập Cửu: “Tôi là Thập Cửu, còn cô tên gì?”

“Thập Tiểu Ly.

Ai yo, chúng ta cùng mang họ Thập sao, nói không chừng là người một nhà đó nhỉ?” Thập Tiểu Ly ôm mặt và giương đôi mắt to tròn nhìn Thập Cửu.

Thập Cửu nhướng mày, cô chỉ cười nhạt mà không nói gì.

Người một nhà sao? Cái đống bùn nhà nhà họ Thập đó làm sao có thể sinh ra một cô gái đáng yêu, hài hước như Thập Tiểu Ly này chứ.

Nhưng mà, nếu như thật sự là người nhà họ Thập…

Thập Tiểu Ly nằm sấp lên lan can bên cạnh của Thập Cửu, sau đó cười hi hi và nói với cô: “Chúng ta đã nói tên của nhau rồi vậy thì tức là đã trở thành bạn bè rồi.

Ta gọi tỷ là Cửu tỷ tỷ nha, nhưng mà tỷ còn chưa nói với ta là tỷ cũng tới xem đại sư Triệu Hạc hả!”

“Phải, nhưng tôi sẽ nói với cô một bí mật.”

“Cái gì vậy?” Thập Tiểu Ly vô cùng tò mò, lập tức sáp tai tới.

Thập Cửu cong môi sau đó nhàn nhạt nói: “Triệu Hạc là tên lừa gạt, bài thuốc đó không phải của hắn.”

“Thật sao?” Đôi mắt Thập Tiểu Ly mở tròn to, sắc mặt kinh ngạc, không dám tin.

Ngay lập tức, cô liền kéo tay áo của Thập Cửu rồi nhỏ tiếng nhắc nhở: “Cửu tỷ tỷ, tỷ đừng có nói bậy nha! Tất cả mọi người ở đây đều tới xem đại sư Triệu Hạc đó, hắn ta lợi hại lắm! Ngay cả Thái tử, đại tiểu thư nhà họ Thập, còn có cả Thiếu chủ của Vân gia đều đến đây xem! Tỷ nói như vậy cẩn thận bị đuổi ra ngoài đó.”

Thập Tiểu Ly nói không sai, cô đứng ở đây đã được một lát, bên tai chỉ toàn nghe thấy những lời ca ngợi hắn, không cần châm lửa mà Triệu Hạc cũng có thể chạy tán loạn lên đến tận trời.

Thập Cửu cười lạnh, cô tiễn Triệu Hạc lên trời bầu bạn với mặt trời được không nhỉ.

“Đại sư Triệu Hạc đến rồi!” Không biết là ai đó đã hô vang lên.

Tất cả mọi người đều lũ lượt nhìn qua, ánh mắt bọn họ đều mang theo sự sùng bái và ngưỡng mộ.

Triệu Hạc vui sướng tận hưởng những ánh mắt tôn sùng này, hắn ta như lâng lâng bước ra từ đám đông chen chúc.

Hôm nay, hắn sẽ chính thức một bước lên mây! Noãn Tâm Ích Khí Hoàn này đã khiến cho Triệu Hạc hắn nếm được không ít lợi ích.

Ăn trộm bài thuốc này tuyệt đối là một quyết định đúng đắn nhất cuộc đời hắn!

Trên lầu hai.

Trong phòng bao của Vân gia.

Vân Trọng Cẩm đưa ánh mắt nhàn nhạt nhìn Triệu Hạc, còn Vân Kiều đứng phía sau thì phẫn nộ siết chặt bàn tay lại thành quyền: “Ca, hắn là kẻ lừa đảo!”

“Đừng vội.

Tự ta có chủ trương, Kiều Kiều đừng tức giận kẻo ảnh hưởng sức khoẻ.”

Vân Trọng Cẩm ngẩng đầu nhìn về đối diện.

Trong phòng bao nhà họ Thập, đôi trai tài gái sắc Thập Như Tuyết và Phong Thiên Khải đang đứng cùng nhau, bọn họ đưa mắt nhìn Triệu Hạc với bộ dạng trông như gấp gáp không đợi được nữa, sau đó họ lại nhìn hắn, ánh mắt lộ ra sự khiêu khích.

Vân Trọng Cẩm là một quân tử ôn nhu, hắn hạ tầm mắt xuống, trầm tư vài phút rồi mới quay đầu nhìn Vân Kiều: “Kiều Kiều, đệ xác định bài thuốc này là do hắn ăn trộm sao?”

“Đúng vậy! Ca, đệ có thể thề, Noãn Tâm Ích Khí Hoàn là của Thập cô nương, là Triệu Hạc đã trộm thành quả của cô ấy!”

“Được, ta hiểu rồi.”.

Truyện Chữ Hay