“Thập Cửu!” Thanh âm khàn khàn cũng mang đầy những phẫn nộ và sát ý như đang khổ sở gào ra từ cuống họng vang lên.
Thập Cửu quay đầu nhìn lại, cô nhướng mày.
Ai yo! Thập Lôi đã tỉnh lại rồi sao?
“Tiểu Ngũ.”
“Meo! Giao cho em!”
Tiểu Ngũ lập tức xông tới, chú đưa hàng móng vuốt sắc lẽm của mình ra rồi bắt đầu điên cuồng cào vào mặt của Thập Lôi.
Thập Lôi gào lên thảm thiết, hắn muốn giãy giụa, muốn chống cự nhưng cơ thể hắn lại không còn chút sức lực nào cả, hắn ta thậm chí còn quỳ rạp dưới đất không cách nào bò dậy được nên chỉ có thể đành nhẫn nhịn để cho Tiểu Ngũ tùy ý cào nát mặt mình.
Sau vài cái chớp mắt, Tiểu Ngũ cũng hài lòng nhảy xuống đất, để lại Thập Lôi với một khuôn mặt đầy rẫy những vết cào rỉ máu, rên rỉ thảm thiết không ngừng.
Thập Uyển: “Thập Cửu, sao cô lại làm vậy được! Thập Lôi suy cho cùng cũng là Linh sư bậc hai, sao hắn có thể để mặc cô tùy ý...”
Giọng nói đột ngột dừng lại, sắc mặt Thập Uyển ngay lập tức thay đổi dữ dội, cô ta vô cùng sợ hãi, vô cùng kinh ngạc, vô cùng hoảng loạn.
Sao lại vậy được chứ?
Những phản ứng của Thập Uyển đều bị Thập Cửu thu hết vào tầm mắt, khóe môi cô khẽ nhếch lên: “Sao? Có phải cảm thấy mình không còn chút sức nào nữa không, ngay cả linh lực của mình cũng không sử dụng được?”
“Cô! Là cô làm!” Thập Uyển tức khắc chấn kinh.
Thập Thanh Thiên nghe thấy vậy, sắc mặt ông ta cũng lập tức trắng bệch như giấy, hai chân ông ta thì không ngừng run rẩy, lúc này ông ta hoàn toàn sợ hãi tột cùng.
Thập Cửu đã hạ thuốc cho bọn họ rồi!
“Không thể nào, Bích La luôn giám sát cô kia mà, sao cô lại có thể hạ thuốc bọn ta được?” Thập Uyển gào lên.
Sao Thập Cửu lại có cơ hội hạ thuốc bọn họ được chứ?
Thập Uyển không tin.
Thập Cửu ung dung tận hưởng những phản ứng của cô ta, sau đó cô cất giọng một cách hờ hững: “Các người sai Bích La giám sát tôi, nhưng lại không biết Bích La là người của tôi, không lẽ các người không phát hiện bên ngoài có sương mù sao?”
Sương mù?
Lúc này, Thập Uyển và Thập Thanh Thiên mới phát hiện, phía bên ngoài kia, cả một Thập phủ đều bị nhấn chìm trong một lớp sương mờ, nhưng bây giờ đang là mùa hè sao lại có sương chứ? Sau đó hai người bọn họ tức tốc phản ứng rất nhanh, trong sương này có độc sao? Nhưng sao Thập Cửu lại làm được chuyện này!
“Tôi đã kêu Bích La hạ độc trong nước, loại độc này bình thường thì không sao, nhưng trên người Tiểu Ngũ lại có bột của cà độc dược lùn, cho nên chất độc mới có thể phát ra độc tính và tạo ra sương mù.
Khi bị bao trùm bởi làn sương này, thì tất cả mọi người sẽ bị tê liệt toàn thân, không cử động được.”
“Meo meo meo!” Tiểu Ngũ vênh mặt lên, lúc nãy chú đã cố ý đi khắp một vòng Thập phủ trước, chính là để kích thích phát ra độc tính này.
Chủ nhân là tuyệt nhất! Mấy tên tiểu lâu la này sao có đủ tư cách làm kẻ địch của chủ nhân chứ.
Sắc mặt Thập Uyển tràn đầy vẻ không tin, bọn họ đã bày bố sẵn để giết Thập Cửu, nhưng kết quả lại bị Thập Cửu đào lại cho một hố, còn khiến bọn họ chủ động nhảy vào nữa chứ.
Thập Cửu nói không sai, bây giờ cả người Thập Uyển đều không còn chút sức nào cả, cô ta không thể vận linh khí ở ngay đan điền được, thậm chí chỉ cần động đậy một chút thôi là đã thở không ra hơi rồi, chứ đừng nói là tấn công Thập Cửu hay là chạy trốn.
Sau đó cô ta ngẩng đầu lên nhìn Thập Thanh Thiên, sắc mặt ông ta lúc này chở đầy những sự kinh hãi và tuyệt vọng, căn bản là không trông chờ gì được nữa rồi.
Đáy lòng Thập Uyển thầm nguyền rủa, cô ta trừng đôi mắt căm hận nhìn Thập Cửu: “Cô muốn gì? Giết bọn ta sao? Thập Cửu, nếu như cô giết bọn ta thì dòng chính sẽ không tha cho cô đâu!”
“Cô lấy dòng chính uy hiếp tôi sao?” Thập Cửu cười lạnh.
Nhìn thấy Thập Cửu đang nhạo báng mình, Thập Uyển thật không cam tâm, nhưng cô ta chỉ có thể lấy dòng chính ra để uy hiếp Thập Cửu mà thôi, nếu không Thập Cửu nhất định sẽ giết bọn họ mất.
Thập Uyển không muốn chết, cô ta thừa nhận hôm nay chính mình đã bại trong tay Thập Cửu.
Cô ta đảo một vòng mắt, nhanh chóng nghĩ ra cách để cứu vãn rồi nói: “Thập Cửu, bọn ta cũng là vì bất đắc dĩ nên mới phái người đi giết cô thôi, chính là dòng chính đã uy hiếp bọn ta, nếu không giết được cô thì họ sẽ giết bọn ta!”
“Thập Cửu, nếu như cô muốn báo thù thì nên đi tìm dòng chính đi, còn bọn ta vô tội mà!”
“Vô tội?” Thập Cửu nhướng mày: “Thập Thi Thi năm lần bảy lượt xúi bậy Bích La hạ thuốc vào đồ ăn thức uống của tôi, khấu trừ đồ ăn và áo mặc của tôi, còn một mình nuốt hết số ngân lượng mà tôi đem từ dòng chính tới.
Đây đều là vô tội sao?”
….…….