Trĩnh vàng đập vào mặt Thập Uyển khiến cô ta kêu lên, dùng tay che mặt lại, viền mắt cũng đỏ hoe, ngẩng lên lần nữa, trước đâu đâu còn bóng dáng của Thập Cửu, Thập Uyển giậm chân tức giận.
Lại đối diện với vẻ mặt hoài nghi của Thập Lôi: “Uyển tiểu thư không nhận biết được vàng?”
“...” Thập Uyển tức giận đến mức muốn mắng người, tiện nha đầu đó rõ ràng là cố ý!
Không ngờ sỉ nhục nàng không thành, ngược lại còn bị vả mặt.
Gương mặt thanh tú của cô ta có chút vặn vẹo, Thập Uyển miễn cưỡng nở một nụ cười: “Thập Lôi đại nhân, chúng ta vẫn là đi vào Thưởng Thạch hội trước đã, chỉ là một tiện nha đầu mà thôi, không cần để ý.”
“Ừm.” Thập Lôi bày ra cái dáng vẻ kiêu ngạo cùng Thập Uyển bước vào Thưởng Thạch hội.
Để lại quản sự và thị vệ đang tranh đoạt nén vàng dưới đất, cuối cùng vẫn là quản sự ỷ vào thân phận của mình giành được nén vàng.
Còn Thập Cửu quay đầu bước vào Thưởng Thạch hội, Tiểu Ngũ được Thập Cửu ôm trong lòng mỉm cười mãn nguyện: “Chủ nhân ra tay thật đẹp! Thật đáng tiếc không được nhìn thêm một lúc cái sắc mặt của nữ nhân xấu đó.”
“Ngươi biết cô ta là ai không?” Thập Cửu vuốt vuốt lông của Tiểu Ngũ.
Tiểu Ngũ tò mò: “Chủ nhân cô ta là ai?”
“Thập Uyển.”
“Cái gì!” Tiểu Ngũ trợn cái mắt mèo lên.
Lông tơ toàn thân dựng đứng lên: “Thì ra là cô ta! Chủ nhân, Thập Uyển này thật xấu.”
Thập Cửu gật gật đầu.
Thập Uyển không có nhận ra nàng, giống như đối đãi với người bình thường cũng đều có loại sắc mặt này, càng khó tưởng tượng, Thập Uyển sau khi nhận ra thì sẽ có phản ứng gì?
Nghĩ đến cảnh vừa rồi nàng ném nén vàng vào mặt cô ta, Thập Cửu bắt đầu mong đợi Thập Uyển nhận ra nàng, biểu cảm khi đó nhất định rất đặc sắc!
Ôm lấy Tiểu Ngũ, Thập Cửu ngước mắt nhìn xung quanh: “Được rồi, trước cứ tham gia Thưởng Thạch hội đã.”
Nàng nhìn quang bốn phía...
Đình viện tráng lệ, nơi nơi đều là kỳ sơn dị thạch, có rất nhiều người thân phận tôn quý, ăn mặc hoa lệ đáng đi qua đi lại, thỉnh thoảng dừng trước một miếng thạch ngọc bình luận một chút.
Mục đích của Thưởng Thạch hội chính là bán các loại nguyên thạch thô chưa qua tinh luyện bóc tách.
Nguyên thạch có lớn có nhỏ, hình dạng cũng vô cùng kỳ quái.
Thập Cửu nhìn giá cả, quả thật giá của nguyên thạch không rẻ.
Nhưng bên trong nguyên thạch có Linh thạch hay không, vẫn còn là một ẩn số.
Cược thạch kiểu này cũng giống như Thập Cửu khi còn ở thế giới kia, hoàn toàn dựa vào vận may! Thập Cửu khóe miệng hơi cong lên.
Cược thạch, cô chưa bao giờ thua!
Tiểu Ngũ nheo mắt cũng cùng Thập Cửu đáng giá nguyên thạch: “Chủ nhân, người nhìn trúng được mảnh Linh thạch nào rồi?”
“Thập cô nương!” Giọng nói ôn hòa của thiếu niên vang lên cùng lúc với tiếng của Tiểu Ngũ.
Thập Cửu quay đầu thì nhìn thấy Vân Kiều đang vội vàng đi đến chỗ nàng.
Vân Kiều đứng trước mặt Thập Cửu, hơi họ nhẹ một tiếng rồi thu lại sự kích động: “Thập cô nương, không ngờ lại gặp được cô ở đây, chúng ta thật có duyên.”
“Ừm.” Thập Cửu nhướn mày.
Duyên phận? Nàng không tin cái gì gọi là duyện phận cả, chỉ cảm thấy có chút trùng hợp mà thôi.
Vân Kiều lại nói: “Thập cô nương cũng đến cược thạch sao? Vừa hay ta đối với cược thạch có vài phần hiểu biết, có cần ta giới thiệu một phen cho Thập cô nương không.”
“Được.” Thập Cửu thật đầu.
Vân Kiều có vẻ khá hiểu Thưởng Thạch hội, ngay cả đến lai lịch của Thưởng Thạch hội, cả kỹ năng chọn nguyên thạch thế nào, quá trình cược thạch hắn một năm một mười nói cho Thập Cửu.
Tốc độ nói chuyện của hắn không nhanh không chạm, rất ôn hòa khiến người nghe cực kỳ thoải mái.
“Đây chính là những điều lớn nhỏ cần phải biết khi tham gia Thưởng Thạch hội.
Thập cô nương nếu có thắc mắc khác thì đều có thể hỏi ta.” Vân Kiều nhìn Thập Cửu, mỉm cười nho nhã.
Hắn bây giờ vô cùng vui mừng khi bản thân đã ở lại tham gia Thưởng Thạch hội, nếu không đã bỏ lỡ Thập Cửu rồi!
Vân Kiều định nói thêm cái gì nữa thì đừng sau truyền đến một đạo âm thanh phẫn nỗ cắt ngang Vân Kiều: “Tiện nha đầu, thì ra ngươi ở đây.”.