Ra khỏi hiệu thuốc, quay lại con phố lớn náo nhiệt, Tiểu Ngũ hỏi nàng: “Chủ nhân, người muốn đi đâu?”
“Ân cơm, sau đó về Thập phủ.”
Thức ăn của thế giới này, làm Thập Cửu rất thỏa mãn, mặc dù không mỹ vị truyền thừa mấy ngàn năm như Đế Quốc, nhưng vị cũng không tệ.
Ăn no về Thập phủ, Thập Cửu vừa vào Đông Hồ uyển, đã từ từ dừng bước chân.
Cô nghiêng đầu nhìn căn phòng phía nam, đó là nơi ở của Mạc Thiên Diệc.
Híp mắt, Thập Cửu đi qua đẩy cửa phòng, trong trống không, chăn nệm và trà cụ đều chưa được động tới.
Xem ra không giống nơi có người từng ở.
Tiểu Ngũ: “Chủ nhân, người đàn ông đó hình như đi rồi.”
“Đi rồi? Đi rồi cũng tốt!” Thập Cửu vòng tay trước ngực, nhướn mày nói: “Hắn ta đi rồi, chúng ta cũng có thể tự tại hơn một chút.”
Không cần đề phòng Mạc Thiên Diệc thình lình hiện ra.
Nam nhân khó đối phó lại còn bá đạo như vậy, nàng đối phó không chiếm được chút ưu thế nào.
Thập Cửu bây giờ chỉ hy vọng, Mạc Thiên Diệc thật sự đi rồi, đừng một ngày nào đó đột nhiên xuất hiện quấn lấy nàng.
Xoay người về phòng, Thập Cửu khoanh chân ngồi trên tháp mỹ nhân, phất tay một cái, ánh sáng trước mặt lóe lên, trong phòng lập tức bày đầy các loại đồ vật.
“Chủ nhân, người lấy hết đồ ra làm gì?”
“Sắp xếp một chút toàn bộ gia sản của ta.
Thật đáng tiếc, váy hàng đặt trước, bản giới hạn của ta đều không thể mặc nữa rồi.” Thập Cửu buồn bực ôm lễ phục, váy ngắn xinh đep.
Tiểu Ngũ không hiểu: “Chủ nhân muốn mặc cũng có thể mặc a!”
“Kiểu dáng này ở thế giới này giống với yếm, không thể mặc ra ngoài, hơn nữa...” Thập Cửu sờ sở bộ ngực bằng phẳng của mình, thở dài.
Nàng vẫn là trưởng thành trước đã, có thân hình ngực nở mông cong, yêu kiều mê người của nàng kiếp trước rồi nói tiếp.
Dọn váy lại, Thập Cửu sờ cằm, thỏa mãn nhìn đống hoàng kim bảo thạch chất thành quả núi nhỏ giữa phòng.
Kiếp trước anh có thu tiền, chỉ / là tiền mặt, còn lại toàn bộ đều đổi sang hoàng kim bảo thạch.
Hiện tại xem ra nàng rất có mắt nhìn.
Nếu không đem đi một đống chi phiếu, vậy thì lỗ nặng rồi!
Mà đống hoàng kim bảo thạch này, đủ để nàng sống đời này.
Về phần tại sao còn muốn cướp của Thập Thanh Thiên? Đương nhiên là nhìn Thập Thanh Thiên đau đớn không muốn sống, nàng sẽ càng vui hơn.
Thu lại bảo vật, Thập Cửu nhìn dược liệu, noãn tâm ích khí hoàn cô luyện vừa rồi chất lượng còn tốt hơn cái cô luyện ở kiếp trước.
Bây giờ so sánh mới phát hiện, dược liệu của thế giới này chất lượng tốt hơn nhiều so với kiếp trước.
Thập Cửu đoán là vì thế giới này có linh khí cho nên dược liệu phát triển càng tốt hơn.
Cuối cùng mới là các loại đan dược, thuốc viên.
Tiểu Ngũ tò mò hỏi: “Chủ nhân, những thứ này còn có thể dùng được sao?”
“Đương nhiên có thể! Đối với người bình thường mà nói, hiệu quả không thay đổi, nhưng có tác dụng với linh sư hay không, tạm thời không rõ.” Kiếp trước không có linh sư, cho nên Thập Cửu cũng không xác định được đan dược nàng luyện có thể có tác dụng tương đồng với linh sư không.
Môi đỏ khẽ mìm, Thập Cửu thu lại toàn bộ đan dược, chỉ để lại một bình thuốc màu tím nhạt.
Đây là ngọc tương tôi luyện.
Thập Cửu kêu Bích La chuẩn bị một thùng nước nóng, cho ngọc tương tôi luyện vào, nước lập tức đổi sang màu nhạt hơn.
Hơi nước bốc lên cũng thêm chút sắc tím thần bí.
Thập Cửu thì thầm với Tiểu Ngũ: “Muốn đả thông kinh mạch của cơ thể này, cần luyện cốt tẩy tủy.
Nhưng thân thể này quá yếu ớt, không thể chịu nổi uy lực luyện cốt tẩy tủy.”
“Ngọc tương tôi luyện có thể gia tăng tố chất thân thể của chủ nhân.” Tiểu Ngũ trả lời câu nói của Thập Cửu.
“Không sai.” Thập Cửu cong môi.
Tôi cốt tẩy tủy không gấp, nàng có thể dùng ngọc tương tôi luyện trước, nâng cao tố chất của cơ thể này..