Thanh Sơn Khán Ngã Ứng Như Thị

quyển 3 chương 63

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Mãnh báo to hơn heo rất nhiều, Kê Thanh Bách vác xác nó về chỉ có thể chôn xác trong vườn sau, còn lập cả bia mộ cho nó.

Dù sao cũng cùng một gốc rễ, hắn thấy những tổ tông của mình sống không dễ dàng gì, chết quả thảm thương.

Ai ngờ rằng ngày hôm sau A Tiều lại cho hắn thêm một con.

Kê Thanh Bách: “……”

Hắn nhìn tử trạng đáng sợ của đồng bào, rốt cuộc không nhịn được nói bóng nói gió: “Trên núi không có con mồi khác sao?”

Vẻ mặt của A Tiều vô cùng ngây thơ, hắn ta thành thật nói: “Mãnh báo vừa ngu vừa dễ lừa, giết không tốn sức.”

Kê Thanh Bách: “……”

A Tiều còn tiếp: “Lắm thịt, còn ngon.”

Kê Thanh Bách thực sự không phân rõ rốt cuộc đối phương đang chửi hắn hay khen hắn.

Thời viễn cổ hồng hoang, yêu ma tinh quái có mặt khắp nơi. Thôn làng của bộ tộc A Tiều sống đã được coi là nơi có người phàm tụ tập khá đông. Lúc Kê Thanh Bách mới tới còn không dám tin tưởng, bấm tay tính mấy lần mới chắc chắn Phật Tôn đời này hẳn mới chỉ là một con rồng hỗn độn.

Nếu Đàn Chương còn chưa thành phật, Kê Thanh Bách cũng không gấp gáp làm gì.

Bên ngoài thôn làng là núi xanh kéo dài, mỗi ngày A Tiều đều lên núi săn bắn đốn củi, và trở về trước chiều tối. Ngày hôm sau Kê Thanh Bách lên núi cùng hắn ta, lúc sắp lên đến đỉnh núi thì phát hiện trên đó có một cái hồ tự nhiên.

A Tiều thì lại rất quen thuộc: “Nơi này có quái vật.” Hắn ta cẩn thận nói.

Kê Thanh Bách: “Quái vật gì?”

A Tiều nghĩ nghĩ: “Trông hơi giống rắn, rất to, từng ăn người.”

Nghe thấy trông giống rắn, lòng Kê Thanh Bách run nhẹ, hỏi tiếp: “Ngươi trông thấy lần nào chưa?”

A Tiều lắc đầu: “Người từng thấy đều chết cả rồi, không phải yêu quái tốt.”

Thời hồng hoang, sau khi linh vật có ý thức cũng chia thiện ác. Lúc Kê Thanh Bách tới đây từng hỏi đường một con chim Tinh Vệ, nó là thần bảo vệ một phương, ăn uống bằng đồ cúng tế ở nhân gian, tu vi không thấp.

Nhưng dẫu sao yêu vật như vậy cũng thuộc số ít.

Lúc trời đất hình thành sớm nhất, Thiên Tôn đã sớm suy yếu, Vô Lượng mất cân bằng. Mà khi Phật Tôn chưa độ thiên kiếp thì lục giới đang trong hỗn loạn. Kê Thanh Bách tính đi tính lại, đời này là lúc rồng hỗn độn gặp cơ duyên hóa thành phật, nhưng vì sao tới giờ vẫn không có động tĩnh gì, nhất thời hắn cũng không nghĩ ra.

Hình như A Tiều còn muốn săn một con mãnh báo nữa, Kê Thanh Bách ngăn cản hắn ta mãi, sau đổi thành một con lợn rừng.

Chỉ là hắn ta không ngờ Kê Thanh Bách lại giỏi như vậy.

A Tiều trố mắt nghẹn họng nhìn Kê Thanh Bách tay không xử gọn một con lợn rừng, sau khi xuống núi thì bình thản chia thịt với hắn.

“Sau này ăn lợn rừng đi.” Kê Thanh Bách lên tiếng khuyên nhủ: “Mãnh báo đáng yêu như vậy, đừng giết bọn chúng.”

Tuy A Tiều không hiểu vì sao đối phương lại nói vậy, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu.

Nửa đêm trăng tròn treo lơ lửng trên cao, Kê Thanh Bách biến về hình dáng thượng thần, bay lên trên núi.

Bóng cây loang lổ trên mặt đất, dưới ánh trăng, Thanh Mộng Băng Lăng như phủ một lớp ánh sáng bạc, phát sáng quấn quanh khuỷu tay Kê Thanh Bách, hắn ngẩng đầu lên nhìn về phía hồ tự nhiên trên đỉnh núi.

Không có bóng cây che, mặt trăng giống như một cái đĩa lớn, trên mặt hồ còn có sương mù bao phủ, không thể nhìn thấy quá rõ ràng. Kê Thanh Bách đứng trên đá ngầm ven hồ, quét mắt nhìn xung quanh, mơ hồ thấy được dưới đáy hồ có một cái cửa động.

Kê Thanh Bách cau mày, hắn không thích nước lắm. Hắn ngẫm nghĩ một lát, biến ra một miếng thịt lợn rừng to, dứt khoát ném vào trong ao.

Miếng thịt dần dần chìm vào trong hồ, qua một lúc lâu sau cũng không có tiếng động gì. Đang lúc Kê Thanh Bách chờ hơi sốt ruột thì đột nhiên có một luồng sáng bạc nhoáng lên ở đáy hồ. Kê Thanh Bách lập tức lên tinh thần, nhìn chằm chằm miếng thịt đó.

Luồng sáng bạc đó di chuyển vòng quanh miếng thịt một vòng nhưng không ăn. Có vẻ như quái vật trong ao không hài lòng, nó quất một đoạn đuôi bạc lên, hất miếng thịt ra khỏi hồ.

Kê Thanh Bách: “……”

Hắn nhăn nhó mặt mày, ngẫm nghĩ một lát rồi đổi thành một miếng thịt mãnh báo, ném vào hồ.

Lúc này con quái vật kia bơi tới gần ngửi, sau đó không do dự nuốt luôn vào bụng.

Kê Thanh Bách: “……”

Ăn xong thịt, hình như thứ trong hồ cảm thấy vui vẻ hơn không ít. Kê Thanh Bách híp mắt, niệm quyết.

Sương mù trên mặt hồ dần tan đi, con quái vật kia lộ đầu ra. Nó không phải linh xà bình thường, nhưng cũng không phải rồng, toàn thân trắng bạc, trên đầu có hai cái sừng, thân hình to hơn giao, cái đuôi rất to.

Kê Thanh Bách hơi thất vọng, đang lúc định thôi nhìn thì bỗng nhiên cứng đờ người ngay tại chỗ.

Ánh trăng phủ xuống giống như nước chảy xuống đầu đuôi vừa lộ ra mặt nước của nó, bên trên có một cái bớt hồng liên màu máu.

Kê Thanh Bách cũng không biết sau cùng hắn ngơ ngơ ngác ngác xuống núi kiểu gì, nửa đêm hắn ngồi đờ người trong phòng, nhất thời cảm thấy hơi tuyệt vọng.

Đàn Chương đời này nhìn thế nào cũng không thấy giống rồng hỗn độn. Tuy là đã mọc sừng nhưng nếu muốn biến thành rồng thì ít cũng phải tu luyện thêm mấy trăm năm nữa.

Kê Thanh Bách có thể chờ mấy trăm năm này, nhưng Vô Lượng trong lục giới không chờ được. Chuyện này hoàn toàn khác với những gì hắn nghe được trước đó ở Phật Cảnh, không lẽ Đàn Chương còn có cơ duyên gì chưa tới?

Nếu đã không nghĩ ra nhân quả, Kê Thanh Bách cũng không thể sa sút tinh thần được. Ngày hôm sau hắn lại lên núi với A Tiều, đốn củi săn thú. Lần này hắn không giết lợn rừng nữa, tự tay chém chết đồng loại của bản thân.

A Tiều không hiểu hỏi: “Không phải nói không ăn mãnh báo sao?”

Kê Thanh Bách cũng bất lực lắm, nhưng lại không biết giải thích sao, chỉ đành lọ đã nứt cho vỡ luôn thể nói: “Ta cũng cảm thấy mãnh báo vừa ngu ngốc vừa dễ lừa, thịt nhiều ăn ngon.”

A Tiều: “……”

Hai người chia xong thịt, nhưng Kê Thanh Bách không vội xuống núi.

A Tiều rất lo lắng: “Buổi tối ở đây rất nguy hiểm, quái vật trong ao sẽ xuất hiện, ngươi phải cẩn thận.”

Kê Thanh Bách hơi ngạc nhiên: “Nó sẽ ra ngoài?”

A Tiều gật đầu: “Lúc trước có người trong thôn lên núi lúc nửa đêm, gặp phải quái vật đó, bị ăn rồi.”

Kê Thanh Bách thầm nghĩ Đàn Chương kén ăn như vậy, sao có thể tùy tiện ăn người?

Trời còn chưa tối, Kê Thanh Bách đã vác thịt đồng bào chậm rãi đi lên đỉnh núi. Ban ngày trông nước ao cũng không nóng lắm, Kê Thanh Bách biến hình, làm phép đứng lơ lửng trên mặt nước.

Có rất nhiều thịt mãnh báo, Kê Thanh Bách cầm vài miếng ném vào trong hồ, để lại một ít ở bờ hồ, suy nghĩ xem nên dụ Đàn Chương ra kiểu gì.

Rõ ràng là hiện giờ đối phương cũng không đói lắm, nó chậm rãi bơi dưới đáy hồ, không hề lên trên.

Kê Thanh Bách chờ lâu hơi nôn nóng, hắn đáp xuống, niệm quyết, cặp giày xanh lam giẫm lên mặt nước.

Ai ngờ ngay sau đó, con giao lớn dưới đáy ao đột nhiên động đậy.

Kê Thanh Bách không ngờ tới lại xảy ra chuyện này, lúc hắn bị đuôi rắn quấn lấy mắt cá chân lòng đã nặng trĩu, vì chú thuật này không phải chú thuật mạnh gì, bị nó kéo xuống nước hắn chỉ có thể nín thở.

Thanh Mộng Băng Lăng quanh khuỷu tay hắn bay tới, lượn quanh đuôi rắn muốn giằng ra. Ai ngờ hình như con giao này cảm thấy thú vị, há miệng cắn cả dải lụa.

Kê Thanh Bách lại sợ làm Đàn Chương bị thương, đương nhiên không thể điều khiển dải lụa tấn công nó. Hắn vươn tay ra muốn giật lại dải lụa trong miệng nó, hai bên lôi lôi kéo kéo một lúc lâu, cuối cùng lại là Kê Thanh Bách không đủ sức.

Hắn không thể ở trong nước quá lâu, giãy giụa nổi lên mặt nước. Vừa mới hít thở không khí mới mẻ thì eo lại bị đuôi rắn quấn lấy. Hình dáng này của Đàn Chương không tính là đẹp, đầu giao quá to, sừng rồng thì vừa xấu vừa cứng. Kê Thanh Bách chỉ cảm thấy sau gáy hơi lạnh, đối phương tiến lại gần, còn thè lưỡi sau gáy hắn.

Kê Thanh Bách thật sự lo đối phương sẽ ngoạm một ngụm lên gáy hắn, chỉ đành gọi Thanh Mộng Băng Lăng ra, chắn giữa mặt giao.

Ai ngờ Đàn Chương lại kéo nó xuống nước.

Băng Lăng xông ra khỏi mặt nước, quấn lấy cổ giao, Kê Thanh Bách ôm cái đầu to của nó, cắn răng thầm niệm chú nhập mộng.

Hiện giờ trong đầu Kê Thanh Bách chỉ có duy nhất một chuyện.

Hôm nay dù thế nào hắn cũng phải mang Đàn Chương về nhà.

Truyện Chữ Hay