Chỉ trong nháy mắt như vậy, Kê Thanh Bách đã nghĩ Đàn Chương không uống canh Mạnh Bà trong điện Diêm Vương.
Hắn ngây người trong chốc lát, lại cúi đầu nhìn tiểu lang quân trong ngực. Đối phương nửa dựa trong ngực hắn, mặt cách hắn thật gần. Đôi môi kia vừa chạm vào dái tai hắn, nhìn nhiều thêm một cái đều không nhịn được suy nghĩ lệch lạc.
Khóe mắt Đàn Chương hơi hồng, ánh mắt nhìn hắn giống một hồ nước xuân.
Kê Thanh Bách lại cảm thấy là do hắn nghĩ quá nhiều. Trong điện Diêm Vương chúng sinh bình đẳng, ai cũng không thể trốn khỏi chén canh Mạnh Bà kia.
Hơn nữa đời trước Đàn Chương đã vì hắn chịu nhiều khổ cực như vậy, đời này vốn không biết có thể gặp mặt hay không. Nay chỉ vì một giấc mơ hão huyền, Đàn Chương tội gì phải nhớ hắn hai đời?
Ngoài lỗ xỏ khuyên tai ở dái tai trái, trên ngực Kê Thanh Bách còn có vết sẹo để lại do đời trước bị Đàn Chương bắn trúng. Thỉnh thoảng Kê Thanh Bách cũng nghĩ, xuống điện Diêm Vương xin chén canh, không biết thần tiên uống nó có tác dụng hay không.
Tiểu lang quân thấy phương trượng không nói lời nào bèn ăn vạ trong lồng ngực hắn không ngồi thẳng dậy.
Tuy chân y có tật nhưng vóc người không hề gầy yếu, thiếu niên sống lưng thẳng tắp, thon gầy nhưng rắn chắc. Kê Thanh Bách bị y tóm cổ tay, nhất thời cũng không tránh thoát được.
“Tiểu lang quân…” Chóp mũi Kê Thanh Bách đã rỉ ra mồ hôi, hắn miễn cưỡng nói: “Chuyện này không hợp quy củ…”
Đàn Chương không nói lời nào, y đột nhiên dùng một tay ôm eo Kê Thanh Bách, một tay vươn tới sờ gáy hắn.
Nơi này luôn là điểm yếu hại của Kê Thanh Bách, hắn run tay, chén trà rơi xuống đất vỡ tan.
Nửa người Kê Thanh Bách bị đè trên đùi Đàn Chương, tư thế như cả hai ngồi chung một chiếc xe lăn, nhưng Kê Thanh Bách nào dám ngồi thật.
Áo cà sa của phương trượng cũng xốc xếch, vành tai đỏ như nhỏ máu, bàn tay Đàn Chương chậm rãi vuốt ve cái gáy mảnh khảnh kia. Kê Thanh Bách vừa yêu vừa hận cái chiêu này của y, bao nhiêu lần rồi, dù có đổi người thì lần nào y cũng có thể niết chuẩn như vậy.
“Tiểu lang quân.” Kê Thanh Bách vội kêu lên “Bần tăng là người xuất gia…”
Lòng bàn tay Đàn Chương rất nóng, mà y lại như nghe được điều gì buồn cười lắm, giọng nói khàn khàn: “Phương trượng, ta chưa từng kính thần phật.”
Kê Thanh Bách cứng đờ người, thầm nghĩ hắn hồ đồ quá, Đàn Chương chính là Vô Lượng, nào sợ gì nhân gian này. Chỉ là Kê Thanh Bách không hiểu lắm, vì sao đời này hai người lại dính dáng cùng nhau ở nơi khó hiểu như thế này. Không lẽ là do hắn cứu y vừa đúng lúc…
“Hôm nay tiểu lang quân đã uống thuốc giải độc trường tình chưa?” Kê Thanh Bách đột nhiên nghĩ tới điều này. Hắn tính ngày, đúng là đến lúc nên uống viên thuốc giải thứ hai. Chẳng trách nay Đàn Chương lại mập mờ và nhiệt tình với hắn, có lẽ là do độc trường tình phát tác mà bản thân y không phát hiện ra.
Đàn Chương nhíu mày, vẻ mặt trở nên u ám. Y cắn răng, cứng giọng nói: “Ta không mang thuốc giải bên người.”
“Độc này dược tính rất mạnh, một khi phát tác tiểu lang quân phải ngủ với nam nhân mới có thể giải quyết.” Kê Thanh Bách vô cùng nôn nóng, nhỏ giọng oán trách “Tiểu lang quân không nên sơ sẩy.”
Đàn Chương siết chặt tay hắn, véo nhẹ, khóe môi khóe mắt đều chứa tình dục, vừa dỗ vừa cầu hắn nói: “Vậy phương trượng phải giúp ta…”
Kê Thanh Bách nhoẻn miệng cười, gật đầu: “Tiểu lang quân yên tâm, lúc nào ta cũng mang thuốc giải bên người!”
Đàn Chương: “……”
Kê Thanh Bách lại bắt đầu bận rộn, giúp Đàn Chương uống thuốc giải. Có lẽ là do độc phát tác nên tiểu lang quân cảm thấy khó chịu, vẻ mặt xanh trắng đan xen, ngay cả vành mắt cũng đỏ lên. Y nhìn chằm chằm Kê Thanh Bách, buồn bực không nói tiếng nào.
Kê Thanh Bách xót y lắm, cho rằng y phải chịu nỗi khổ nhục dục này, cảm thấy nhục nhã nên chỉ đành ngồi xổm xuống, quỳ bên cạnh xe lăn của y, thấp giọng khuyên nhủ: “Tiểu lang quân yên tâm, bần tăng là người xuất gia, sẽ không khinh nhờn ngươi.”
Đàn Chương nhắm mắt lại, giận tới nỗi không muốn nhìn thấy hắn.
Kê Thanh Bách không biết bản thân lại nói sai chỗ nào, hắn ngẫm nghĩ trong chốc lát rồi nói: “Hơn nữa bần tăng đã ngần này tuổi rồi…” Hắn cười tự giễu, ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt trẻ tuổi tuấn tú của Đàn Chương, cảm thấy rất đắng lòng, nói nhỏ “Nhất định không dám có bất cứ suy nghĩ xằng bậy nào với tiểu lang quân, không thể làm bẩn thanh danh trong sạch đàng hoàng của ngươi.”
Đàn Chương càng nghe càng thấy không ra gì, y tức đến nỗi bật cười. Tức giận cực độ ngược lại lại khiến người khác trở nên bình tĩnh, y nhìn Kê Thanh Bách, lạnh lùng nói: “Phương trượng đúng là người đứng đắn ngay thẳng, nhưng ngươi nên biết, ta không phải người tốt lành gì.”
Kê Thanh Bách sửng sốt, không hiểu ý y.
Đàn Chương: “Ngày nào ngươi còn thuốc giải độc trường tình, ngày đó ta còn phải phụ thuộc vào ngươi, sao ngươi biết ta có yên tâm hay không?”
Kê Thanh Bách đổ mồ hôi tay, kinh ngạc phát hiện thế mà hắn đã quên mất, Vô Lượng độ kiếp nào còn cái gì linh đài thiện căn, không cần phải áp chế ác niệm đã tích tụ vạn năm trong lục giới.
Giống với đời trước, hiện giờ Đàn Chương vẫn là ma quỷ!
Tiểu lang quân thấy vẻ mặt Kê Thanh Bách bỗng dưng trở nên tái nhợt và sợ hãi thì lại cảm thấy sung sướng và ngọt ngào. Y liếm môi, cúi đầu dán sát mặt phương trượng, cọ nhẹ chóp mũi hắn, như thì thầm lời âu yếm: “Ngươi nói xem, có phải hiện giờ ta nên giết ngươi không?”
Kê Thanh Bách: “……”
Đàn Chương ngồi thẳng dậy, y ngồi trên xe lăn, hai tay đặt rất nghiêm chỉnh. Y rũ mắt nhìn Kê Thanh Bách từ trên cao, cười nhạt: “Phương trượng, quyển kinh này, ngày mai chúng ta lại giảng tiếp.”