Chương : Tà hoặc
Lâm Tố Bạch tuy biết làm cơm, lại không thường xuyên làm đồ ăn. Sống lâu cuộc sống của một người, thì ngay cả tính cách cũng lơ đãng xuống, cô cảm thấy loại chuyện ăn cơm này tùy tiện mua bên ngoài thì được rồi, hoàn toàn sẽ không tốn công đi mua thức ăn nấu cơm, chỉ vì một mình ăn một bữa cơm. Cầm lên dụng cụ làm bếp rất lâu không có dùng qua, trong não Lâm Tố Bạch lại bắt đầu vọng lại lời nói của Hạ Lộ
Cô ấy nói không sai, nếu như bản thân muốn từ trong đây trốn ra ngoài, thì nhất định phải để Mộc Tư Linh buông lỏng cảnh giác. Bây giờ bản thân lúc này bị cô ấy nhốt, đừng nói chạy trốn, chỉ sợ cả cơ hội ra ngoài đi phơi nắng cũng không có. Nghĩ đến đây, Lâm Tố Bạch chuẩn bị mấy món sở trường của mình, cũng dốc lòng chuẩn bị đồ gia vị. Cô không biết Mộc Tư Linh thích ăn cái gì, cho nên thịt và rau đều chọn hai dạng, lại làm thêm một nồi canh, nhìn món ăn bên trong nồi đang dần dần nóng lên, Lâm Tố Bạch sờ lấy lọ thuốc trong tay, lại do dự
Tuy Hạ Lộ nói đây là thuốc độc mạn tính, uống rồi cũng sẽ không chết liền, nhưng đây rốt cuộc là hành vi giết người. Lâm Tố Bạch xác thực từng động qua ý niệm muốn Mộc Tư Linh chết, vì một khi cô ấy chết đi, tất cả của tất cả chuyện này đều sẽ kết thúc. Bản thân cũng không cần phải bị người phụ nữ này nhốt ở trong phòng, cơ thể của mình cũng không phải bị cô ấy xâm phạm nữa
Nghĩ đến lần đầu tiên của người con gái thì cứ như vậy cho Mộc Tư Linh, Lâm Tố Bạch có chút rung động đem lọ thuốc mở ra, đổ ra hai viên thuốc màu trắng, nhưng mà trước khi cho vào trong nồi, cô lại do dự thu tay trở lại, không biết có nên bỏ vào không. Cũng chính là phần do dự này, cuối cùng để Lâm Tố Bạch thu tay lại, cô đem thuốc lần nữa bỏ lại vào trong lọ, đem nồi canh không có bất cứ vấn đề nào bưng ra ngoài, bày lên trên bàn
Trước bàn ăn, Mộc Tư Linh sớm đã tắm rửa xong ngồi ở đó, nàng tóc dài màu đen còn ướt, hiển nhiên là chưa có sấy khô thì chạy ra ngoài, trên người nàng không có nhiều quần áo, chỉ là một cái váy màu đen mỏng manh, bờ vai của nàng rất hẹp, mượt mà và tinh tế, hai viên đầy đặn nữa lộ ở bên ngoài, chẳng qua là nhìn qua váy ngủ kia lồi lên rõ ràng, liền biết nàng không có mặc áo lót, có lẽ cả quần lót cũng không có mặc
Trang sức như vậy phơi bày ra, hợp với ánh mắt của nàng nhìn mình, không thiếu đi lộ ra dục vọng nồng hậu và tính chiếm hữu trắng trợn. Lâm Tố Bạch ghét nhất chính là loại cảm giác này, ánh mắt của Mộc Tư Linh mỗi lần nhìn mình đều giống như muốn đem mình ăn sạch, để Lâm Tố Bạch phản ứng từ trong đáy lòng. Nhưng mà cô biết bản thân không thể biểu hiện đến quá rõ ràng, nếu đã làm xong dự định nghênh hợp, cô thì không thể đem sự chán ghét trong lòng phơi bày ra ngoài
Lâm Tố Bạch, lúc trước chuyện ghê tởm như vậy cô cũng nhịn qua rồi, chẳng lẽ còn để ý chuyện này sao? ở trong lòng lập đi lập lại nói với bản thân như vậy, Lâm Tố Bạch nhẹ nhàng kéo Mộc Tư Linh qua, đem nàng dẫn đến trước bàn trang điểm, dưới ánh mắt kinh ngạc của nàng, cầm lên máy sấy tóc giúp nàng thổi tóc. Chuyện như vậy đã coi là phạm vi giữa người yêu mới sẽ làm, Mộc Tư Linh thế nào cũng không ngờ được có một ngày Lâm Tố Bạch sẽ sấy tóc cho mình
Nàng ngẩng đầu lên, khẽ híp mắt nhìn Lâm Tố Bạch, mà Lâm Tố Bạch cũng đang nhìn cô. Mộc Tư Linh lúc này mất đi chứng thần kinh và ngoan lệ, ngược lại có mấy phần đáng yêu và mê người. Từ góc độ của bản thân, có thể rõ rõ ràng ràng thấy được khe vực giữa hai núi của cô ấy, mắt phượng hẹp dài hơi híp, tăng thêm một tia lười biếng và câu người. Tuy mấy ngày qua ốm đi rất nhiều, nhưng sau khi tắm rửa da thịt hiện lên màu hồng nhạt, ngược lại cũng đem loại khí chất bị hủy hoại mất đi không ít
Cho dù chán ghét Mộc Tư Linh thế nào nữa, Lâm Tố Bạch cũng phải thừa nhận, dung mạo và ngũ quan của con người này thật sự rất đẹp, vóc dáng cũng là đủ để tất cả nữ nhân đố kị
"Khanh Khanh cuối cùng cũng có chút thích em rồi đó" cảm thấy sợi tóc bị Lâm Tố Bạch vuốt ve nhẹ nhàng, để Mộc Tư Linh cảm thấy trong lòng ấm áp. Nàng giật mình nhìn gương mặt phản chiếu của Lâm Tố Bạch, tuy có chút mơ hồ, nhưng gương mặt của cô sớm thì được bản thân nhớ ở trong lòng, Mộc Tư Linh có chút nhịn không được ôm lấy eo của Lâm Tố Bạch, mà đối phương hẳn là bất ngờ không có từ chối, trái lại còn ôm lại mình
Trong mũi tràn đầy mùi vị trên người của Lâm Tố Bạch, mà trong lòng là cô không giãy giụa trái lại còn thuận theo cơ thể, Mộc Tư Linh ngửi lấy có chút đắm chìm, cảm thấy khát vọng yên tĩnh của thân thể đang dần dần được khoấy động. Nàng cẩn thận tỉ mỉ ở trên bụng của Lâm Tố Bạch hạ xuống một nụ hôn, nụ hôn này nhẹ đến đối phương căn bản không cảm thấy được, lại qua rất lâu, cho đến tóc triệt để bị sấy khô, hai người mới lần nữa trở lại lên bàn ăn ăn cơm
Mộc Tư Linh luôn đều không phải người rất thích ăn đồ, lượng cơm cũng là ít đáng thương, và có liên quan đến nàng từng có chứng chán ăn rất lớn. Vậy mà nhìn trên bàn ăn đều là món Lâm Tố Bạch làm, nàng hẳn là hiếm khi có được cảm giác đói, ăn cơm và món ăn trong chén, vẻ mặt của Mộc Tư Linh đờ đẫn, cơ hồ không dám tin tất cả trước mắt là thật, nàng dùng sức nhéo cánh tay của mình, càng là đau, nàng thì cảm thấy càng vui vẻ
Khanh Khanh cuối cùng cũng thích mình rồi sao? nhất định là như vậy, Khanh Khanh nhất định cũng yêu mình rồi
Mộc Tư Linh hưng phấn suy nghĩ, cả khẩu vị cũng tốt lên rất nhiều, nàng trước nay chưa có ăn cả một chén cơm, sau khi ăn xong lại khui ra một chai rượu đỏ lấy được ở trong phòng. Tối nay là một đêm đặc biệt, Mộc Tư Linh tự nhiên không muốn lãng phí hết như vậy, nàng rất sợ Lâm Tố Bạch ngày mai thì lại sẽ trở thành bộ dạng phản ứng không yêu mình, càng sợ đêm nay căn bản là bản thân sinh ra ảo giác. Cho nên, Mộc Tư Linh không muốn đợi tiếp nữa, nàng muốn để Lâm Tố Bạch muốn mình chuyện này nàng suy nghĩ rất lâu, hôm nay có lẽ là cơ hội tốt nhất của nàng
Lâm Tố Bạch tắm xong ngồi ở trên giường, từ thời khắc Mộc Tư Linh vào đến, cô thì đề cao cảnh giác, cô dùng dư quang nhìn thấy đối phương cầm lấy hai cái ly rượu và rượu đỏ bước qua, tất cả của tất cả dường như đều phơi bày ra ý đồ của Mộc Tư Linh, Lâm Tố Bạch quay cơ thể lai, gắt gao nhắm mắt, nhưng hai tay run rẫy vẫn là phơi bày ra sự khó chịu của cô
Cô biết Mộc Tư Linh muốn làm cái gì, bản thân hôm nay cả ngày đều đang tiếp nhận nàng dựa sát vào, không có bất cứ cự tuyệt nào, nghĩ đến nàng tối nay muốn làm loại chuyện đó cũng là nên làm, nếu như bản thân ở trong lúc này cự tuyệt, rất có thể sẽ để tất cả nổ lực đều lãng phí, càng huống hồ, cô sớm đã không có cách khác rồi, ngoại trừ lấy lòng Mộc Tư Linh, để nàng thả lỏng cảnh giác đối với mình ra, cô hết đường có thể đi
Nghĩ đến đây, Lâm Tố Bạch dứt khoát phá quan tử phá xuất (biết sai mà còn cố làm), cô không có cự tuyệt Mộc Tư Linh ở phía sau ôm mình, cũng không có từ chối đối phương dùng miệng đút rượu đỏ qua. Thân là chủ trì truyền thanh, Lâm Tố Bạch vì bảo vệ cổ họng rất ít uống rượu, nhưng hôm nay cổ họng của cô đã chịu tổn thương nghiêm trọng, so với tự do, cổ họng cũng căn bản không tính là cái gì
Nụ hôn của Mộc Tư Linh vội vã lại nhiệt tình, cô kích động hôn mình, thậm chí để rượu đều rỉ ra bên ngoài, cảm thấy tay của nàng không thành thật sờ bộ ngực của mình, Lâm Tố Bạch dứt khoác bắt lấy chai rượu ở một bên, rót cho bản thân một ly đầy tràn, cố gắng nổ lực uống xuống. Cô từ trước đến giờ không uống qua nhiều rượu như vậy, cũng không có thử qua uống rượu thô lỗ như vậy, nhưng trong lúc này, cô thà say rượu cùng Mộc Tư Linh làm loại chuyện đó, cũng tốt hơn tỉnh táo mà chịu đựng
"Khanh Khanh, chị sẽ uống say" thấy Lâm Tố Bạch cơ hồ đem cả chai rượu đỏ đều uống vào, Mộc Tư Linh vì không để cô uống nữa, liền đem chút rượu kia còn xót lại đều đổ vào trong ly của mình. Nàng khát vọng nhìn Lâm Tố Bạch, bàn tay nóng bỏng vuốt ve cơ thể của cô, nàng muốn Khanh Khanh, nhưng mà cũng muốn để Khanh Khanh muốn mình. Tối hôm nay mục đích chủ yếu của nàng là đem bản thân cho Khanh Khanh, sau đó nàng cũng sẽ để Khanh Khanh thoải mái
Nghĩ đến đây, Mộc Tư Linh kéo lấy tay của Lâm Tố Bạch, đưa vào trong váy ngủ của mình, chính xác không sai ấn ở trước ngực nàng
"Khanh Khanh, tối nay muốn em trước có được không? em đều luôn rất muốn chị muốn em, em...a..." lời của Mộc Tư Linh chưa nói xong, Lâm Tố Bạch đột nhiên đứng lên đem nàng đè ở trên giường, cơ thể bổng nhiên bị áp chế, thân thể Mộc Tư Linh không kịp nói cái gì, Lâm Tố Bạch đã dùng sức bắt lấy nơi mềm mại trước ngực của nàng
Hết chương