Chương : Đối bạch
"Em luôn đều là người tôi thích nhất, trong đầu của tôi, tim của tôi, ngay cả linh hồn cũng khắc lấy tình yêu đối với em. Phần tình cảm khắc cốt này, để người ta nhớ kĩ. Cho dù tất cả người đều kháng cự, tôi cũng muốn có được em, em...khụ...khụ khụ..." lời nói thâm tình đọc đến một nữa, thì bị tiếng ho khan của Lâm Tố Bạch cắt đứt như vậy
Cô che lấy dạ dày phát đau, trong tay cầm lấy bản thảo thật dày, chữ đen in lên trên giấy trắng kia, chính là chỗ câu chữ cô mới chưa đọc xong. Mộc Tư Linh ở một bên nhìn thấy bộ dạng của cô, thì giống như nhắm mắt làm ngơ, chẳng qua là gắt gao nhìn chằm chằm bản thảo trong tay cô, không tiếng động ra lệnh cô, tiếp tục đem phân lượng hôm nay đọc xong. Bất đắc dĩ, Lâm Tố Bạch chỉ có thể miễn cưỡng uống một hớp nước, mặc cho nước lạnh kia xẹt qua cổ họng, miễn cưỡng đọc câu chữ trên đó
Kể từ đêm đó sau khi bản thân làm hư tượng sáp của Mộc Tư Linh làm, trạng thái tinh thần của con người này rõ ràng trở nên càng điên cuồng. Tuy mỗi ngày vẫn là theo lẽ thường làm cơm cho mình, lại sẽ không giống lúc trước mỗi đêm dính lấy mình nữa, mà là ngoại trừ làm cơm ra, cơ hồ đều trốn ở trong căn phòng dưới đất mà mình không biết kia, không biết đang làm cái gì
Mấy ngày gần đây, mỗi lúc khi Lâm Tố Bạch ngủ thì sẽ bị nàng làm thức tỉnh, Mộc Tư Linh để mình đọc một số bản thảo cô từng đọc qua, hoặc là một ít lời nói của kịch truyền thanh trên internet. Lúc đầu Lâm Tố Bạch còn không đem chuyện này coi ra gì, nhưng yêu cầu của Mộc Tư Linh càng ngày càng nhiều, càng ngày càng quá đáng, đến sau này, thậm chí mỗi ngày đều muốn mình đọc bản thảo mấy tiếng đồng hồ cho nàng
Tình trạng cơ thể của Lâm Tố Bạch càng ngày càng kém, cô vẫn không muốn chết, chỉ có thể miễn cưỡng ăn mấy thứ duy trì nhu cầu cơ bản nhất, nhưng thời gian dài không cách nghỉ ngơi để phía dưới mắt của cô nhiều thêm một tầng quầng thâm dày cộm, tóc cũng trở nên khô héo không có sáng bóng, mấy ngày kế tiếp, Lâm Tố Bạch gầy một vòng lớn, xương trên mu bàn tay lộ rõ ra, sống giống như xương khô
Mấy ngày làm việc quá độ liên tục để cổ họng của cô bị nhiễm trùng hư hại, mỗi một câu nói đều đau đớn giống như con dao thắt lấy, nhưng mà cô không thể không đọc tiếp, chỉ có hoàn thành nhiệm vụ mà Mộc Tư Linh mỗi ngày yêu cầu, cô mới có thể có được thời gian ngủ nghỉ, nếu không con người này thì sẽ luôn ở bên cạnh cô đánh thức cô, sự giày vò này, để Lâm Tố Bạch cảm thấy còn không bằng để nàng dứt khoác giết mình
"Khanh Khanh, sao chị không đọc chứ? tiếp tục đi, em muốn nghe chị đọc cho em nghe, lúc trước mỗi ngày buổi tối em phải nghe giọng nói của chị mới có thể ngủ, chị đừng dừng lại được không?" thấy Lâm Tố Bạch không đọc rất lâu lại dừng lại, Mộc Tư Linh nhìn cô, thấp giọng nói. Lâm Tố Bạch ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt nàng, lúc này mới phát hiện trạng thái tinh thần của Mộc Tư Linh cũng không có tốt hơn mình bao nhiêu, sắc mặt của nàng còn tái nhợt hơn mình, rất nhiều vết bầm trên tay trắng nõn lúc trước vẫn còn, giống như đụng phải chỗ gì, Lâm Tố Bạch thấy nàng đến gần lại, dùng sức đẩy nàng ra, lại chưa từng nghĩ ngược lại tổn hại bản thân
Nơi cổ họng dâng lên một trận mùi vị ngọt gắt, Lâm Tố Bạch che lấy cái cổ, chỉ cảm thấy giống như có người bóp lấy cổ họng mình một loại khó chịu, cô vội vã uống một hớp nước, nước lạnh như băng vào cổ họng, lại để cô ấy kịch liệt ho khan. Cô đau khổ che lấy miệng, phần đỏ tanh kia thuận theo khóe miệng trào ra, đau đến cô không dám nói một câu nữa
"Khanh Khanh, chị sao vậy Khanh Khanh? là em làm tổn thương chị sao? thật xin lỗi, Khanh Khanh thật xin lỗi" thấy Lâm Tố Bạch ói máu, thần sắc của Mộc Tư Linh càng thêm khẩn trương, nàng ôm lấy Lâm Tố Bạch, không ngừng xoa lấy cái lưng uốn cong của cô, cảm thấy bàn tay lạnh như băng của nàng đang ở trên người mình, sự tiếp xúc này để Lâm Tố Bạch nghĩ đến hai người từng làm mấy chuyện hoan ái kia, cô giãy giụa từ trong ngực của Mộc Tư Linh ra, dùng hết một chút sức lực cuối cùng của cơ thể đem nàng đẩy ra
Mộc Tư Linh hiển nhiên không ngờ đến Lâm Tố Bạch còn có hơi sức, vừa sơ ý thì ngã ở trên đất, đụng lên góc bàn ở một bên, góc của mảnh thủy tinh bén nhọn xé rách da thịt phía sau tai của Mộc Tư Linh, rất nhanh thì chảy ra máu tươi, cảm thấy phần này đau, Mộc Tư Linh bổng nhiên cười lên, thấy nàng lại chạy đi căn phòng dưới đất, Lâm Tố Bạch chật vật chống lấy thân thể leo lên giường, cô không biết bản thân bây giờ nên làm gì mới có thể trốn thoát khỏi nơi này, nhiều ngày trôi qua như vậy không có bất cứ người nào có tin tức, mà tinh thần của cô cũng sắp đến cực hạn rồi, Lâm Tố Bạch nhìn chăm chăm trần nhà, nước mắt lặng yên không tiếng động rơi xuống
"Thân thể này...rốt cuộc còn có thể chống chọi bao lâu, phần giày vò này lại còn phải duy trì bao lâu"
Lâm Tố Bạch mơ mơ hồ hồ ngủ mê man giấc ngủ này hẳn là trực tiếp từ buổi chiều đến buổi tối, đến nữa đêm, cô bị cổ họng đau nhói thức tỉnh, cô muốn rót ly nước ấm uống một chút, chỉ là vừa mới mở mắt ra, thì phát hiện trong góc tối của căn phòng có một bóng người ngồi ở đó. Căn phòng không có mở đèn, Lâm Tố Bạch không cách nào nhìn rõ bóng đen kia rốt cuộc có phải Mộc Tư Linh, cô thì chỉ có thể thận trọng xuống giường, từ từ nhìn hướng đến bóng đen đó
Nàng mặc váy ngủ màu đỏ mỏng manh, trên mặt trắng nõn treo lên nụ cười, lại để người ta cảm thấy sau lưng phát rét. Lâm Tố Bạch nhìn Mộc Tư Linh giờ phút này không giống nhau, trong tay nàng ôm lấy một vật thể, vì quá đen, Lâm Tố Bạch nhìn không rõ đó là cái gì, thì chỉ có thể nghe thấy Mộc Tư Linh luôn đang nói không ngừng
"Khanh Khanh, hôm nay chị ho ra máu, thật xin lỗi. Nhưng mà, em không nghe giọng nói của chị, em thì không cách lắng xuống, em sợ chị sẽ rời xa em, thật sự rất rất sợ. Chị có một chút thích em không? qua mấy ngày nữa, chính là ngày kỉ niệm chúng ta sống chung một tháng rồi. Em rất hy vọng chị có thể vui vẻ, có thể thỉnh thoảng cười với em một cái"
"Khanh Khanh, em rất lâu không cùng chị làm qua rồi, khi nào chị mới sẽ muốn em, ân...em...em thật nhớ muốn chị, giống như điên cuồng khát vọng lấy chị, chị hôn em một cái, sờ em có được không?" Lâm Tố Bạch nghe thấy Mộc Tư Linh lầm bầm lầu bầu, trong mắt lóe qua một tia thương hại rất nhỏ, nếu như không phải nghe thấy lời nói của nàng, cô cũng không biết bản thân đã bị giam lâu đến một tháng
Cẩn thận nghĩ lại, thực ra Mộc Tư Linh cũng không có làm chuyện gì quá đáng, ngoại trừ bất chấp sự phản đối của mình muốn cơ thể của mình ra, nàng không làm ra hành động giống những tên biến thái cuồng giết người trong mấy phim điện ảnh kia. Lâm Tố Bạch cảm thấy nàng sở dĩ có loại hành động này, hoàn toàn là tinh thần không bình thường chế ngự. Cô cũng không biết bản thân rốt cuộc là xui xẻo thế nào, mới bị người thế này nhìn tới
Mắt thấy Mộc Tư Linh ôm lấy bóng đen kia từ từ ngã ở trên đất, mượn ánh đến yếu ớt ngoài biệt thự, lúc này cô mới nhìn rõ ràng, Mộc Tư Linh ôm, chính là tượng sáp ngày đó bị bản thân làm hư, cũng chỉ là một cái đầu. Cảm giác thế này rất kỳ diệu, mắt thấy Mộc Tư Linh ôm cái đầu mặt mũi cùng với bản thân hết sức giống nhau, hết sức nghiêm túc hôn
Mà tay của nàng thuận thế đặt ở giữa chân của mình, không ngừng ma sát, thanh âm vô cùng mập mờ vang lên, để Lâm Tố Bạch nghe có chút ngại ngùng, cho đến Mộc Tư Linh thở dốc càng ngày càng gấp rút, đến cuối cùng thả ra, cô mới dám im lặng xê dịch cơ thể trở về. Lần nữa lên giường, Lâm Tố Bạch phát hiện Mộc Tư Linh lại ngồi trở lại bên góc tường, vì lúc trước không có phát hiện, cô mới có thể an ổn ngủ, nhưng bây giờ biết con người này thì ở gần như vậy, Lâm Tố Bạch lúc này đề cao cảnh giác, hoàn toàn không dám ngủ nữa
Qua một hồi, cô nghe thấy tiếng bước chân sau lưng, vội vàng đứng lên mở đèn, quay đầu thì thấy Mộc Tư Linh đang cầm một xấp bản thảo đứng bên mép giường mình, mắt tràn đầy khẩn cầu nhìn lấy mình
"Khanh Khanh, đọc cho em nghe có được không? em rất sợ, em muốn nghe giọng nói của chị" hai tròng mắt của Mộc Tư Linh có chút tản mạn, nghe nàng nói như vậy, Lâm Tố Bạch lắc đầu, cổ họng của cô cực kì đau rồi, căn bản nói không ra lời, ai biết cô vừa cự tuyệt, cơ thể bổng nhiên bị Mộc Tư Linh dùng sức đè ở trên giường, đối phương đem mấy bản thảo kia đè ở trên mặt cô, sức mạnh to lớn đau đến Lâm Tố Bạch rơi ra nước mắt, không ngừng đánh bốp lên lưng của Mộc Tư Linh để nàng đứng lên
"Khanh Khanh, tại sao...tại sao phải cự tuyệt em? tại sao cả yêu cầu đơn giản như vậy chị cũng không thỏa mãn em chứ? em chỉ là muốn nghe chị đọc một hai câu lời thoại mà thôi, như vậy chị cũng không nguyện ý sao? chị là của em, chị rốt cuộc có biết không, chị là của em! em muốn chị đọc cho em nghe, chị nói đi...chị nói đi! "Mộc Tư Linh dùng sức vỗ bốp lên thân thể của Lâm Tố Bạch, cuối cùng đổi thành bóp lấy cổ cô
Mấy ngày trước vết thương còn chưa hoàn toàn tốt, Lâm Tố Bạch mở miệng thở dốc, cô rất sợ Mộc Tư Linh hiện tại giống như mấy ngày trước, ánh mắt như thế, khí lực như vậy, thì dường như thật sự muốn giết mình
"Tôi...đọc...tôi đọc..." Lâm Tố Bạch chật vật nói, nghe thấy lời cô, Mộc Tư Linh mới chịu buông tay, đổi thành giống như tiểu học sinh đàng hoàng quỳ ở bên mép giường nhìn cô ấy. Lâm Tố Bạch tay run run cầm lấy mấy bản thảo kia, cố hết sức đọc. Cô có thể nghe thấy giọng nói của mình lúc này khàn khàn thì giống như người già, máu tanh sền sệch từ đầu đến cuối bao vây ở trong cổ họng, mỗi một câu nói, đều sẽ có một con dao rơi ở trên cổ họng của cô
"Nếu như...tình yêu không thể tiếp tục, vậy, thì để cái chết...biến thành một thứ vĩnh hằng khác" Lâm Tố Bạch đọc lấy, nước mắt âm thầm chảy xuống, cô nhắm mắt lại, miễn cưỡng chịu đau đớn đem lời thoại khắc vào lòng đọc ra. Bổng nhiên, một cái tay đặt lên mặt của cô, đem nước mắt của cô lau khô, đem bản thảo trong tay cô lấy đi
"Thật xin lỗi...Khanh Khanh...thật xin lỗi...em không biết bản thân mình là thế nào, em...em thì giống như một kẻ điên có phải không? em cảm thấy em điên rồi, là bởi vì em quá yêu chị, cho nên em trở nên cả bản thân em cũng không nhận ra rồi. Xin lỗi...không đọc nữa, sau này cũng không đọc nữa...em...em đi làm cơm cho chị được không? bây giờ đi, chị đừng khóc, sau này em cũng không ức hiếp chị nữa"
Nhìn thấy Mộc Tư Linh chạy đi phòng bếp làm cơm, Lâm Tố Bạch yên lặng nhìn đồng hồ chỉ hướng ba giờ sáng, đem bản thảo trên tay ném trên đất. Tờ giấy trắng lộn xộn bay ở trong căn phòng xám xịt, Lâm Tố Bạch nhớ đến bản thân câu nói cuối cùng lúc trước bản thân đọc qua, an tĩnh nhìn bóng dáng của Mộc Tư Linh
Kết cục của bản thân, có lẽ thật sự sẽ nhất ngữ thành châm
Nếu như, tình yêu không thể tiếp tục
Vậy, thì để cái chết biến thành một loại vĩnh hằng khác
Hết chương