Thanh Sắc - Hiểu Bạo

chương 15: thất thân (h)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương : Thất thân (H)

"Cô muốn làm cái gì" thân thể bổng nhiên xảy ra cảm giác vô sức để Lâm Tố Bạch nhanh chóng xụi lơ xuống, cô ngồi ở trên sàn nhà, cơ thể vốn thì bị nước lạnh xối lạnh chạm phải gạch càng lạnh, để toàn thân cô đều nổi lên một tầng da gà. Mộc Tư Linh sờ lấy gò má của cô, sợ Lâm Tố Bạch sẽ không thích ứng, từng chút từng chút đem nước từ từ chỉnh ấm, cho đến cơ thể trong lòng không phát run nữa, nàng mới cười lên

"Em muốn làm cái gì, Khanh Khanh nên biết chứ? chị không muốn em, vậy thì chỉ có thể em đến muốn chị. Đừng sợ, thuốc này chỉ là một chút thuốc tê, không phải thuốc giục tình, em muốn để Khanh Khanh cam tâm tình nguyện đem lần đầu tiên giao cho em, em sẽ để chị biết, em có thể để chị rất vui vẻ" Mộc Tư Linh nói xong, cuối đầu nhìn chằm chằm cơ thể không một mảnh vải che thân của Lâm Tố Bạch

Nàng sớm biết cổ thân thể này rất đẹp, thấy từ lâu trong webcam, ở trong kính viễn vọng, nàng thì đã thấy đến rất rõ rõ ràng ràng. Tóc dài màu đen xử lý chỉnh tề, nhu thuận giống như tơ lụa thượng đẳng, trơn mà không trượt. Tuy bộ ngực không phải rất đầy đặn, lại mượt mà kiều đĩnh, màu sắc trắng mịn nõn nà, Mộc Tư Linh từng mơ thấy được cảnh rất nhiều lần cùng Lâm Tố Bạch thủy nhũ giao hoan, mà lần này, lại là lần đầu tiên nàng thân mật chạm đến cô như thế

Dục vọng của cơ thể kể từ sau khi cùng Lâm Tố Bạch sống chung với nhau thì chưa từng biến mất, Mộc Tư Linh rất thất vọng Lâm Tố Bạch không muốn chạm mình, nhưng nàng cũng không để ý, vì nàng cũng muốn Khanh Khanh, cũng muốn để Khanh Khanh vui vẻ. Nghĩ tới cổ thân thể này lập tức thì sẽ thuộc về mình, sẽ nở rộ dưới ngón tay và lưỡi của mình, Mộc Tư Linh hứng thú run rẫy lên, hô hấp của nàng nặng mà hỗn loạn, dáng vẻ dồn dập không giống, nắm lấy vòi sen gân mạch mu bàn tay nhô lên, hiển nhiên là không cách áp chế khát vọng trong lòng nữa

"Khanh Khanh...em yêu chị... em yêu chị...nhìn thấy thân thể của chị em thì ướt rồi, em muốn để Khanh Khanh thoải mái" Mộc Tư Linh sinh mê sờ lấy gương mặt của Lâm Tố Bạch, ở trên trán của cô rơi xuống từng cái từng cái nụ hôn nhẹ nhàng, giống như đối đãi một vật phẩm trân quý dễ bị vỡ. Cảm thấy hô hấp nóng rực của nàng phả lên trên mặt mình, Lâm Tố Bạch chán ghét cau chặt chân mày, cô động rồi động cơ thể cứng ngắc muốn tránh khỏi, không biết sao hiệu quả của thuốc tê này quá mạnh, cô cảm thấy toàn thân đều mất đi khống chế, chỗ nào cũng không phải của mình

"Khanh Khanh, phải làm sao đây? em rất yêu chị, em rất thích chị như vậy ở trong lòng em" Mộc Tư Linh vừa nói, dùng khăn lông lao khô cơ thể của Lâm Tố Bạch, đem cô đỡ lấy từ từ trở lại lên trên giường. Khi thân thể khảm vào trong chiếc giường lớn mềm mại, Lâm Tố Bạch nhìn Mộc Tư Linh đè ở trên người mình, nhắm chặt mắt lại

Lần đầu trãi qua loại chuyện này, nếu như nói cô không sợ là giả, ánh mắt của Mộc Tư Linh mang theo dục vọng chiếm hữu không cách nào sao lãng, thì giống như khát vọng thức ăn của mãnh thú, để Lâm Tố Bạch cảm thấy trong lòng run sợ. Cô hy vọng dường nào lúc này có người nào đó có thể đến giúp đỡ cô, coi như thấy được dáng vẻ chật vật cô lúc này thì sao cũng được, đáng tiếc, ở đây là nhà của Mộc Tư Linh, cô không tìm được bất cứ hy vọng nào, càng không trông cậy vào mấy người biết hành vi tác quai tác quái của Mộc Tư Linh sẽ đến giúp mình

Hôm nay cô thì giống như một con chim bị nhốt trong cái lồng, tứ chi của cô không cách hoạt động, ngay cả giương cánh cơ bản nhất cũng làm không được, nói gì muốn trốn khỏi cái nhà tù đáng sợ này

"Mộc Tư Linh, đừng để tôi hận cô, cô thật sự để người ta rất ghê tởm" thấy Mộc Tư Linh đem cơ thể từ từ dán xuống, Lâm Tố Bạch có chút vô lực mắng, cũng là đang làm giãy giụa cuối cùng. Thấy đối phương nghe được lời mình cơ thể khựng lại, sau đó lại tiếp tục lăn xuống, khi ngón chân bị khoang miệng ấm áp của nàng ngậm lấy, cảm giác nóng rực ướt át mang cho cơ thể con người, cảm giác này mang cho người ta sự thoải mái sinh lý, nhưng tâm lý của cô lại không cách nào không bài xích. Nếu như có thể, cô thật sự rất muốn dùng sức đá văng Mộc Tư Linh ra, nhưng cô lại sử dụng không được một nữa điểm sức lực, chỉ có thể nhìn Mộc Tư Linh điên cuồng liếm láp lấy chân của mình

"Khanh Khanh, em muốn làm như vậy từ lâu rồi, toàn thân của chị đối với em mà nói đều là bảo vật, em rất thích. Ngô...chân của chị rất nhỏ, rất mềm, liếm chị như vậy, em cũng rất có cảm giác" Mộc Tư Linh khom lấy cơ thể, bộ ngực đầy đặn trương đĩnh của nàng, nhẹ nhàng cọ lấy chân của Lâm Tố Bạch, nàng mở miệng ra, đem từng ngón chân mượt mà tinh xảo ngậm vào trong miệng, trong đó còn mang theo mùi vị của sữa tắm, thanh thanh ngọt ngọt, Mộc Tư Linh có chút động tình dùng bộ ngực kẹp lấy chân của Lâm Tố Bạch, mặc khác bàn tay khác trượt đến bên dưới cơ thể, có kĩ xảo vuốt ve lấy nàng sớm đã ướt đẫm một vũng bích tuyền

"Kẻ điên, cô là kẻ điên" cảm giác được hành động của Mộc Tư Linh, Lâm Tố Bạch xấu hổ mặt đỏ lên, cô nhắm mắt lại, không đi xem cảnh tượng dâm mỹ kia nữa, dần dần, cô cảm thấy Mộc Tư Linh thở dốc càng ngày càng nặng, trong căn phòng yên tĩnh hẳn là vang vọng tiếng nước, có lẽ là biết nàng đang muốn làm gì, Lâm Tố Bạch trong lòng cầu xin sau khi nàng làm xong thì không còn hơi sức chạm mình nữa

Vậy mà, trên ngón chân bổng nhiên truyền đến một trận đau đớn? là cảm giác hàm răng và da thịt cọ sát nhau. Cảm giác bộ ngực của Mộc Tư Linh kẹp lấy chân của mình kịch liệt run rẫy, Lâm Tố Bạch tính toán thời gian, chỉ là mấy phút mà thôi, con người này hẳn là...lại đến thêm một lần.

"Khanh Khanh, chị ướt rồi chưa? xin lỗi, vừa rồi em không thể nhịn được, bây giờ em thì để chị cũng thoải mái, có được không? " Mộc Tư Linh có chút khẩn trương nói, giống như sợ Lâm Tố Bạch tức giận vội vàng đè trên người cô, cảm nhận được phía dưới của nàng vừa ướt vừa mềm dán lên đầu gối của mình, trong chớp mắt đem chân của mình làm ẩm ướt không dứt, Lâm Tố Bạch từ trước đến giờ không nghĩ đến nữ nhân cũng có thể phóng đảng vô sỉ như vậy

Trong lúc Lâm Tố Bạch đang suy nghĩ lung tung, Mộc Tư Linh đã tách chân của cô ra, nhìn chăm chăm nơi tư mật của cô, ở đây cũng chưa từng bị bất cứ người nào nhìn trộm qua, ngay cả Lâm Tố Bạch cũng chưa xem qua nơi này của bản thân, lúc bình thường ngoại trừ tắm rửa càng sẽ không đi chạm vào. Cảm thấy Mộc Tư Linh dùng tay sờ chỗ đó của mình, rõ ràng là động tác rất nhẹ nhàng, nhưng hốc mắt của Lâm Tố Bạch đỏ lại khó chịu

"Khanh Khanh ở đây, một chút cũng không ướt, em sợ sẽ làm đau chị" Mộc Tư Linh nhẹ giọng nói, mà lời nói của nàng để Lâm Tố Bạch thấy được chút hy vọng

"Mộc Tư Linh, dừng tay đi, tôi không thích cô chạm tôi, bất luận cô làm thế nào tôi cũng sẽ không tiếp nạp cô, hành động của cô để tôi cảm thấy ghê tởm" Lâm Tố Bạch cũng không phải không có thấy được sự mất mát trong mắt của Mộc Tư Linh, nhưng cô lựa chọn lờ đi. Loại người biến thái này, nàng chẳng qua là hưởng thụ sự vui vẻ cướp đi tự do của người khác, nàng căn bản không hiểu cái gì là tình yêu, có lẽ, nàng cả trái tim cũng đã không có rồi, bộ não càng là hư mất rồi

"Không được...em đợi rất lâu rồi, sao có thể dừng tay chứ? Khanh Khanh chịu một chút, chỉ cần chịu một chút thì không đau rồi. Lần đầu em cũng là như vậy, em nghĩ đến ngón tay này là chị, nghĩ đến chị tiến vào thân thể của em, cho dù là đau, em cũng cảm thấy là tình yêu của Khanh Khanh cho em". Mộc Tư Linh vừa nói, đem hai chân của Lâm Tố Bạch mở ra càng rộng, nàng đưa ra ngón tay, loanh hoanh ở trong động khẩu nhỏ, thấy Lâm Tố Bạch nhắm chặt mắt, nàng cắn lấy môi dưới, không lưu tình đem tay đẩy vào

"Ngô!" Lần đầu vốn là đau đớn, mà cơ thể của Lâm Tố Bạch khô héo như sa mạc, thì thêm phần cảm giác ma sát liên hồi này, phát giác ánh mắt của Mộc Tư Limh trở nên càng hoảng hốt mê ly, lại cảm thấy càng thêm ma sát chỗ này, nàng hưng phấn phát run, mồ hôi trên người rơi xuống trên bản thân, rõ ràng bị tiến vào là mình, nhưng nàng thở dốc càng ngày càng dồn dập, ngay cả Lâm Tố Bạch cũng có thể cảm giác được, nàng dán đầu gối mình ở địa phương đó, nóng hổi giống như sắp tan chảy mất

"Khanh Khanh...Khanh Khanh cuối cùng thuộc về em rồi...thật sự tốt...em...rất vui vẻ...Khanh Khanh, chị đừng gấp, bây giờ em thì để chị vui vẻ" Mộc Tư Linh nói xong, một khắc không ngừng bắt đầu rút ra ngón tay? nhưng rút ra đưa vào như vậy không có bất kì tình cảm nào, mang đến cuối cùng chỉ có đau đớn. Lâm Tố Bạch chỉ cảm thấy được cơ thể của mình đều giống như bị tê liệt, hết lần này đến lần khác Mộc Tư Linh dùng ngón tay làm kình đỉnh mình (chỗ này không hiểu nên để nguyên nghĩa gốc), cô cắn chặt hàm răng, nắm chặt lấy ga trãi giường ở dưới người, nước mắt thì trong hốc mắt đảo quanh, lại chính là nhịn không được chảy ra

"Mộc Tư Linh, tôi mãi mãi cũng sẽ không tha thứ cho cô, mãi mãi cũng sẽ không thích cô, cô chỉ là một kẻ điên, cô không xứng có được tình yêu của bất cứ người nào" Lâm Tố Bạch cắn răng nói, cô có thể cảm thấy được cơ thể của Mộc Tư Linh cứng ngắc, người đó không ngừng lắc đầu, thì thầm nói lời bản thân không hiểu

Lâm Tố Bạch phục hồi được một chút khí lực, muốn thử đẩy nàng ra, thì trong lúc này, Mộc Tư Linh đem tay đặt trong cơ thể mình rút ra, ngược lại cắm vào trong thân thể của bản thân nàng, tiến vào trong chớp mắt, Lâm Tố Bạch rõ ràng có thể nghe thấy tiếng nước ướt át vang lên, còn chưa đợi cô làm rõ ràng Mộc Tư Linh muốn làm gì, đối phương đã rút ra hai ngón tay ướt nhẹp, lại lần nữa đưa vào trong người của mình

Nghĩ đến dịch thể bên trong cơ thể của Mộc Tư Linh sẽ lẫn vào ngón tay của cô ấy cùng nhau tiến vào trong người của mình, Lâm Tố Bạch chỉ cảm thấy buồn nôn cực kì, thân thể của cô dơ bẩn rồi, triệt để dơ bẩn, thậm chí không cách rửa sạch. Lâm Tố Bạch dùng sức cắn lấy cổ tay, nước mắt cuối cùng khắc chế không được chảy xuống

"Mộc Tư Linh, tôi hận không được cô chết"

"Khanh Khanh, em yêu chị, chị là của em, tất cả của tất cả của chị đều là của em. Em biết chị rất đau, càng đau thì nói rõ em càng yêu chị. Chị muốn em chết? cũng là vì yêu em đó"

Hết chương

Truyện Chữ Hay