Thanh Phong Tu Tiên Lục

chương 10: ngũ hành linh căn biến dị

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Nhậm Thanh Phong sở dĩ có ý nghĩ kỳ quái như vậy cũng có là vì linh thạch hoặc linh mạch thường chứa đựng linh khí ngũ hành hỗn hợp lại. Mà phần lớn, chúng đều không có thuộc tính rõ ràng.

Bởi vậy, những viên linh thạch hoặc là linh mạch có thuộc tính rõ ràng càng được những tu chân giả hoan nghênh. Bởi vì trừ linh căn biến di phong thuộc tính có thể hấp thu hai loại thiên địa linh khí ra thì những loại còn lại chỉ có thể hấp thu một loại thiên địa linh khí duy nhất mà thôi.

Đối với linh thạch, tuy trong đó có năm loại linh khí, nhưng năm loại linh khí này lại nằm trong một chỉnh thể, một căn nguyên, không thể tách chúng ra.

Cho nên, người tu chân lợi dụng linh thạch hoặc linh mạch để tu luyện thì lãng phí đại bộ phận những thuộc tính linh khí khác.

Vì vậy, khi Nhậm Thanh Phong nghe xong lời của Lâm Kiếm thì cũng cười cho qua chuyện. Sau đó hai người cùng nhau xếp hàng chuẩn bị kiểm tra.

Mặc dù những đội ngũ này tương đối dài, nhưng quá trình trắc thí lại khá đơn giản, những đệ tử làm việc cũng khá nhanh nhẹn, được thì ở lại, không được thì bị đuổi về nhà.

Ước chừng qua hơn nửa ngày, những hàng dài đều đã xong việc, những thiếu niên đủ tư cách đều bị những đệ tử Trúc Cơ Kỳ mang đi, ly khai sơn môn đến nội môn.

Những thiếu niên không hợp cách đều bị đưa về nhà, tuy cũng có những trường hợp khóc lóc không chịu về nhưng khóc cũng không giải quyết được vấn đề, nếu muốn tu tiên, phỏng chừng hài tử của bọn hắn sau này mới có cơ hội.

Cuối cùng, những đệ tử phụ trách nơi này sắp xếp mấy chục tán tu lại thành một đội mới, mà những chiếc bàn cũng được những đệ tử này thu lại.

Bây giờ, trên quảng trường cũng khá trống trải, ngoại trừ ba tên tự nguyện ở lại thì cũng không có đệ tử nào khác của Huyền Dương môn. Ba người này hiển nhiên là quen biết lẫn nhau. Họ cũng không nói nhiều. Sau khi dùng Thủy Long Thuật rửa sạch sân bãi, họ lại tiếp tục chủ trì trắc thí.

Từ nét mặt của ba gã đệ tử, bọn họ lưu lại hiển nhiên là có mục đích của chính mình. Lúc này, tất cả đã không kiên nhẫn rồi.

Nhưng khi chứng kiến trắc thí thạch tỏa ra ánh sáng sặc sỡ thì tâm tình của họ mới dần tốt lên.

Nhậm Thanh Phong đến muộn nên sắp xếp ở bị trí sau cùng, nhìn đội ngũ phía trước càng ngày càng ngắn cùng với những người vừa trắc thí xong đang cao hứng hay thất vọng thì trong lòng thấp thỏm.

Đến lúc hắn trắc thí thì trên mặt ba tên đệ tử đều hiện lên nụ cười quái dị khiến người phải lạnh gáy.

Lúc này, chỉ còn một mình Nhậm Thanh Phong là chưa trắc thí, áp chế sự bất an trong lòng, vẻ mặt bình tĩnh đưa tay ra, đặt lên trên trắc linh thạch đang phát ra ánh sáng bạc nhàn nhạt.

Giờ khắc này, những đệ tử làm việc đều hiện lên vẻ mặt vui sướng khi kẻ khác gặp họa. Những tán tu đứng xung quanh chưa rời đi cũng suy tính hơn thiệt, biểu cảm tất cũng khác nhau. Lâm Kiếm đứng một bên cũng tràn ngập chờ mong nhưng lại bất đồng với những đệ tử kia.

Lâm Kiếm hi vọng Nhậm Thanh Phong là thuần tương chi thể, nếu không được cũng phải là thượng đẳng linh căn.

Đối với điểm này, Lâm Kiếm cũng có chút nắm chắc, từ khi quen biết đến giờ, tốc độ tu luyện của Nhậm Thanh Phong rất nhanh, không phải là tu sĩ có linh căn bình thường có thể so sánh được.

Chỉ thấy trắc linh thạch bỗng nhiên tối sầm lại, sau đó dừng lại trong chốc lát, sau đó bạch quang đại thịnh rất đột nhiên, không hề có chút dấu hiệu nào cả.

Những tán tu đứng xung quanh cũng vì hiện tượng dị thường này mà càng thêm im lặng, im lặng đến mức quỷ dị. Những đệ tử phụ trách ở đây càng thêm ngẩn người, sau đó lại nhìn nhau cười ha ha. Ngay sau đó, cả những tán tu ở xung quanh dường như phát hiện điều gì cũng bật cười theo những đệ tử kia. Có cảm tưởng giống như họ cướp được vợ của người khác. Đương nhiên, tu chân giả bình thường đều độc thân. Lúc này, trên mặt Lâm Kiếm là một mảnh thất vọng, sau đó lại lóe ra một tia thương cảm cùng kiên định.

Chỉ nghe hừ lạnh một tiếng, trận trận tiếng cười bỗng nhiên dừng lại. Hai bóng người lóe lên, thần sắc Lâm Kiếm xanh mét, nhanh chóng kéo Nhậm Thanh Phong rời đi, bởi vì hắn sợ Nhậm Thanh Phong không chịu nổi đả kích này.

Mấy người tán tu kia cũng đỏ cả mặt lên, trong mắt hiện lên một tia áy náy, sau đó cũng mau chóng rời đi. Nhưng ba tên đệ tử lưu lại kia thì lại không hề áy náy chút nào, ngược lại còn thêm hưng phấn.

Trong đó một tên đệ tử vừa béo vừa lùn có tu vi ước chừng tại Trúc Cơ Hậu Kỳ dường như đã phát hiện ra chuyện gì đáng khoe, vừa cười vừa lớn tiếng nói: "Ha ha, thấy không, tên tiểu tử đó đi với tên phế tài đệ tử Lâm Kiếm của Lâm trưởng lão, ta đã thấy hắn, phế vật đi chung với phế vật, quả là huynh đệ trời sinh nha!"

Hai gã đệ tử khác cũng tỉnh ngộ, càng cười vui vẻ hơn. Nhưng bọn hắn cũng không có lo lắng châm biếm người khác có mang lại hậu quả gì cho chúng hay không.

Bình thường, lúc ở với nhau cũng hay nói đến Lâm Kiếm, chỉ trừ tên mập trong đó, hai người kia chưa từng thấy mặt Lâm Kiếm cho nên mới không nhận biết hắn.

Dù sao Trúc Cơ Kỳ đệ tử của Huyền Dương môn nhiều lắm, mà sư phó của Lâm Kiếm lại ở trong động phủ của trưởng lão, thường không đi ra ngoài. Mà đệ tử bình thường như bọn hắn lại không dám tùy tiện chạy đến động phủ của trưởng lão để xem mặt.

Lâm Kiếm bình thường rất ít khi tranh chấp với những đệ tử khác, cho dù có người nói xấu sau lưng hắn thì hắn cũng xem như là không nghe thấy. Chủ yếu là do hắn không muốn sư phụ của mình ra mặt trách móc những đệ tử cấp thấp. Mà hắn lại không phải hạng ác nhân, hắn là người rất tuân thủ quy tắc, nhất là quy định đệ tử trong tông môn không được tư đấu.

Sư phụ của Lâm Kiếm là Lâm trưởng lão cũng là một lão nhân khá tốt, tuy rằng tu vi trong đám trưởng lão là thấp nhất, nhưng lại là người nóng nảy nhất! Đi qua đi lại thành ra tình trạng như thế này, đại đa số đệ tử đều nghe qua tên của hắn, tuy không có mấy người gặp được hắn nhưng đều ghen tị với hắn khi có một sư phụ tốt, lại khinh bỉ hắn không có tư chất tốt.

Dù sao, không có thực lực mà có vận khí tốt thì sẽ bị mọi người ghen tị, mà mọi người vì châm chọc hắn vài câu mà chưa gặp phiền toái gì cho nên càng ngày càng lấn lướt, được đàng chân lân đàng đầu.

Lúc này Lâm Kiếm đã lôi Nhậm Thanh Phong ra xa hơn một trăm trượng, nhưng là tu tiên giả, hai người vẫn nghe được tiếng cười đùa, khinh miệt của ba tên đệ tử Trúc Cơ Kỳ kia ở sau lưng. Lâm Kiếm lắc đầu thở dài, coi như không nghe thấy những lời nhục mạ ấy, nhưng trong mắt của Nhậm Thanh Phong lại hiện lên một đạo sát khí.

Chỉ nghe Lâm Kiếm ảm đạm nói: "A Phong, huynh đừng nghe bọn họ nói bậy. Tuy đã có kết quả khảo nghiệm rồi, không ngờ huynh lại là ngũ hành linh căn biến. Coi như trời sinh ngũ hành linh căn không thể tu chân, nhưng ngươi đã dựa vào cố gắng của mình mà đột phá đến Luyện Khí Kỳ, tiến nhập tu chân giới đấy thôi. Ngũ hành thuộc tính của huynh tương đối cân bằng cũng không phải là chuyện xấu, ngược lại, bởi vì nguyên nhân này ngươi lại có thể tùy tiện chọn một loại công pháp bất kỳ để tu luyện. Nếu sau này có thể trúc cơ thì cũng không có chuyện gì lớn, có Lâm Kiếm ta ở đây, không ai dám khi dễ ngươi, nếu sau này có người dám nói những câu xúc phạm đến ngươi Lâm Kiếm ta sẽ không khách khí với bọn họ."

Lâm Kiếm nói dứt lời, đột nhiên quay đầu lại nhìn ba tên đệ tử Trúc Cơ Kỳ đang đứng xa xa ở phía sau, nhìn tư thế của hắn dường như lúc nào cũng có thể xông qua giết chết bọn họ.

Ba gã đệ tử kia tựa hồ cũng phát hiện ra sát khí của Lâm Kiếm liền nhanh chóng thu dọn đồ vật vào túi trữ vật, nhanh chóng ngự khí bỏ chạy.

Kỳ thật với hai người có tu vi Trúc Cơ Trung Kỳ và một người Trúc Cơ Hậu Kỳ thì không phải sợ Lâm Kiếm một chút nào, nhưng vạn nhất Lâm Kiếm nổi điên, thật sự muốn liều mạng với bọn họ thì cũng không chiếm được tiện nghi gì cả. Dù sao, Hỗn Thiên Xích của Lâm Kiếm cũng là thượng phẩm pháp khí, mà phạm vào môn quy là tư đấu trong môn phái thì kết cục cũng chẳng hay ho gì.

Một cơn gió thổi qua mang theo vài chiếc lá vàng của mùa thu khiến người cảm thấy lãnh tịch nhưng trong lòng của Nhậm Thanh Phong lúc này lại cảm thấy cực kỳ ấm áp.

"A Phong? Cái tên này thật là hay! Ta nhớ khi ta còn nhỏ, cha mẹ ta, bạn bè ta đều gọi ta như vậy, ha ha, quả thực là có chút nhớ nhung a." Nhậm Thanh Phong thầm thì, ánh mắt miên man nhớ lại lúc còn bé.

Lâm Kiếm lúc này mới chú ý tới, Nhậm Thanh Phong dường như cũng chẳng có chuyện gì xảy ra, bộ dáng vẫn bình thường thì mới yên tâm mỉm cười:

"Tốt lắm, vậy sau này ta gọi huynh là A Phong đi, huynh cũng nên gọi ta là Tiểu Kiếm, sư phó của ta lúc nào cũng gọi ta bằng cái tên này."

Nhậm Thanh Phong cười to nói: "Được, Tiểu Kiếm, kêu thế này thì thân thiết hơn, nhưng mà xem lại tuổi của huynh thì lại không hợp tí nào! Ha ha, mặc kệ, từ giờ trở đi, ta cứ kêu như vậy."

Nhậm Thanh Phong cười xong lại ngừng lại một chút, hỏi Lâm Kiếm: "Mấy người vừa rồi là ai? Tên mập đó dường quen biết huynh thì phải?"

Lâm Kiếm thấy vẻ mặt Nhậm Thanh Phong vui vẻ, dường như không giống với những người trắc thí ra phế tài linh căn thì hơi buồn bực, đồng thời lại bội phục tính rộng rãi, thoải mái của người huynh đệ này.

Ngay cả Lâm Kiếm, lúc nhỏ biết được mình có đê giai linh căn thì cũng không thể làm được như Nhậm Thanh Phong, nhẹ nhàng bình thản, bộ dáng vô sự.

Hiện tại, Nhậm Thanh Phong khiến người ta cảm thấy giống như người khác trắc thí ra linh căn ngũ hành biến dị là người khác chứ không phải là hắn vậy.

"Tên mập vừa nãy gọi là Mã Đằng, nghe nói hắn là hậu nhân của sư phụ Phí sư thúc. Trong một lần ta đi truyền tin ở bên Phí sư thúc thì có gặp hắn. Về phần hai người kia thì ta không rõ, nhưng mà bộ dáng lại khá quen thuộc, hẳn là bọn chúng ở một chỗ với nhau. Nhưng mà A Phong, đừng nói là ngươi muốn tìm ba tên kia gây chuyện đấy? Mã Đằng kia đã tới cảnh giới Trúc Cơ Hậu Kỳ rồi, hai tên còn lại cũng là Trúc Cơ Trung Kỳ, chúng ta không thể đối phó được với hai tên kia. Hơn nữa, trong môn phái cũng không cho phép đồng môn đánh nhau, vả lại tên mập kia lại là đệ tử của Phí sư thúc, bình thường rất láu cá, xảo quyệt, chẳng những quen biết khá rộng rãi trong môn phái mà ngay cả Phí sư thúc cũng cực kỳ che chở cho hắn. Nếu thực muốn đánh nhau thì ta sợ ngươi nhất định sẽ bị thua."

Nhậm Thanh Phong nhìn phương hướng mà bọn mập rời đi, khẽ cười: "Ta nói muốn tìm bọn họ gây phiền toái khi nào, ta chỉ hơi tò mò với mấy tên kia mà thôi."

Lâm Kiếm thấy nụ cười trên khuôn mặt của Nhậm Thanh Phong có hơi quái dị, đột nhiên cảm thấy lành lạnh, lôi kéo quần áo nói: Quái lạ! ta đường đường là một tu tiên giả Trúc Cơ Kỳ tại sao lại thấy khí trời có chút lạnh nhỉ?"

Vậy ngũ hành linh căn biến dị là như thế nào? Đối với cảm nhận ngũ hành linh khí trong thiên địa cân bằng như nhau thì chẳng phải dễ dàng đồng thời hấp thu toàn bộ thiên địa linh khí ư, tại sao lại còn cho nó là linh căn vô dụng?

Kỳ thật chuyện này lại liên quan đến công pháp tu luyện của tu chân giới.

Ở tu chân giới, toàn bộ công pháp đều có một tác dụng trọng yếu chính là phân chia để hấp thu từng loại linh khí ngũ hành một, bài trừ những linh khí khác không phù hợp với công pháp. Do đó, linh khí trong cơ thể người tu chân là cực kỳ tinh khiết, đương nhiên cũng có ngoại lệ là phong thuộc tính công pháp, nó hấp thu hai loại thiên địa linh khí là hỏa và mộc, bài trừ ba loại linh khí còn lại.

Điều này sẽ đưa đến một kết quả, tu sĩ có linh căn nhiều thuộc tính sẽ có sự cảm ứng linh khí bị phân tán ra mà chỉ chọn một loại linh khí để hấp thu khiến cho tốc độ tu luyện giảm xuống thật lớn, chỉ có đệ tử có linh căn đơn thuộc tính mới có ưu thế, bởi vậy, linh căn có càng nhiều thuộc tính thì tốc độ tu luyện của tu chân giả càng chậm.

Người có biến dị linh căn ngũ hành thuộc tính khá cân bằng như Nhậm Thanh Phong lại là người không có tiền đồ để tu tiên. So với tu sĩ sở hữu linh căn có bốn loại thuộc tính còn kém xa.

Trừ phi có công pháp với toàn bộ thuộc tính để Nhậm Thanh Phong tu luyện, mà nếu có công pháp như thế thì lúc Nhậm Thanh Phong hấp thu thiên địa linh khí để tu luyện còn nhanh hơn cả tu sĩ sở hữu thượng hạng linh căn. Đương nhiên tốc độ hấp thu linh khí chỉ là một phương diện. Nhưng mà đáng tiếc là chưa một người tu chân nào nghe nói tới một bộ công pháp như vậy cả.

Mặt khác, Nhậm Thanh Phong còn muốn hấp thu linh khí ngũ cùng cùng một lúc thì còn một biện pháp cuối cùng đó là sau khi trúc cơ thành công vẫn dùng công pháp của Luyện Khí Kỳ. Nhưng đã đạt tới Trúc Cơ Kỳ mà vẫn sử dụng công pháp của Luyện Khí Kỳ thì lại giống tu chân giả sử dụng nội công tâm pháp để tu luyện,cơ hồ không có hiệu quả nào cả.

-----o0o-----

Truyện Chữ Hay