Từ Tử Chính vẫn chưa tỉnh lại, hô hấp và nhịp tim của hắn cũng rất bình thường, chỉ là ý thức vẫn trong trạng thái hôn mê, trông qua không khác gì đang ngủ thiếp đi. Chờ bệnh tình của hắn rốt cuộc ổn định, Từ Thiếu Khiêm lúc này mới đưa hắn về nước, sắp xếp hắn vào một bệnh viện tư nhân có điều kiện tốt tiếp tục quan sát trị liệu.
Giờ đã là trung tuần tháng hai, thời gian lạnh nhất của mùa đông giá rét vừa mới qua, lớp tuyết thật dày đọng lại trên đường phố đã sớm tan đi, trong không khí lưu lại hơi lạnh đặc trưng của những ngày cuối đông. Tứ Thiếu Khiêm lấy mẫu tóc của bốn người trong Từ gia đưa đến trung tâm pháp y của Tiếu Nhượng, để Tiếu Nhiệm đích thân giám định, còn mình kiên nhẫn chờ đợi bên ngoài.
Quá trình chờ đợi, là một loại đau khổ không thể nghi ngờ.
Từ Thiếu Khiêm cho tới giờ đều chưa từng hoài nghi thân thế của mình, trong khái niệm của hắn, tứ thúc là bậc trưởng bối mà hắn kính yêu nhất, là một tồn tại trân quý không khác gì cha ruột, Từ Thiếu Bạch và Từ Uyển là hai đứa em mà hắn muốn bảo vệ nhất, người một nhà dù thời gian được ở cạnh nhau mỗi năm không nhiều lắm, nhưng khó được là tình cảm vẫn luôn rất tốt.
Hắn chưa từng nghĩ tới, quan hệ như vậy sẽ có gì thay đổi.
Vậy mà, giây phút Tiếu Nhượng đưa ra kết quả xét nghiệm con ruột kia, nhìn chữ viết rõ ràng trên tờ giấy, Từ Thiếu Khiêm lại không nén được thần sắc cứng đờ hung hăng siết chặt ngón tay.
Từ Tử Chính, Từ Thiếu Khiêm, quan hệ cha con tương xứng.
Từ Tử Chính, Từ Thiếu Bạch, quan hệ cha con không tương xứng.
Tỷ lệ chính xác khi xét nghiệm con ruột bằng ADN gần như là ,%, theo như kết quả xét nghiệm này, Từ Thiếu Khiêm hắn mới chính xác là con trai ruột của Từ Tử Chính! Mà Từ Thiếu Bạch căn bản là không có bất kỳ quan hệ máu mủ nào với Từ Tử Chính cả!
—— Tại sao phải như vậy?
Nhiều năm như vậy, Từ Thiếu Khiêm đã sớm quen với việc mình là cô nhi không cha không mẹ được gửi cho người ta chăm sóc, đã sớm quen vào tiết thanh minh hằng năm đến mộ viên tảo mộ cho cha, cũng đã sớm quen với xưng hô “tứ thúc” này, đã quen tràn đầy cảm kích và kính trọng đối với Từ Tử Chính đã nuôi lớn mình.
Vậy mà hôm nay, sự thật buồn cười lại trần trụi bày ra trước mặt —— Người mà hắn gọi là tứ thúc suốt hơn hai mươi năm kia, cư nhiên chính là cha ruột hắn?! Hắn căn bản không phải cô nhi không cha không mẹ gì, càng không phải là đứa cháu mà tứ thúc được người nhờ vả nhận nuôi, thì ra hắn vẫn luôn lớn lên bên cạnh cha ruột mình?!
Chuyện này rốt chuộc có bao nhiêu người biết? Từ Thử Chính lại vì sao phải có tình giấu giếm?
Thời thơ ấu khi Từ Thiếu Khiêm bởi vì cha mẹ qua đời mà thương tâm khổ sở, khi mỗi lần nhìn thấy bạn học khác bạn học khác đều có cha mẹ chơi cùng còn mình cũng chỉ có một người chú mà khó chịu... Từ Tử Chính chú ấy làm sao có thể nhẫn tâm... Chú ấy làm sao có thể mặt bình tĩnh để Từ Thiếu Khiêm còn tấm bé gọi chú là... tứ thúc?
Nhìn mấy chữ đơn giản “quan hệ cha con tương xứng” thật to trên kết quả xét nghiệm kia, Từ Thiếu Khiêm chỉ cảm thấy ngực từng đợt từng đợt nhói đau. Hắn hoàn toàn không ngờ được, người thân mà hắn tôn kính nhất, cư nhiên vẫn luôn gạt hắn!
Thấy Từ Thiếu Khiêm sắc mặt khó coi, Tiếu Nhượng không nhịn được đi tới, vỗ nhẹ lên vai Từ Thiếu Khiêm, “Thiếu Khiêm, tiếp theo cậu định thế nào?”
Từ Thiếu Khiêm hít sau một cái, bắt mình nhanh chóng tỉnh táo lại, từ trên ghế salon đứng lên, thấp giọng nói: “Chú ấy bây giờ còn hôn mê chưa tỉnh, tôi cũng không có cách nào tìm chú ấy xác nhận. Muốn biết chân tướng năm đó, xem ra không thể làm gì khác hơn là đến nhà cậu một chuyến.”
Tiếu Nhượng hỏi: “Cậu muốn tìm mẹ tôi hỏi sự thật?”
Từ Thiếu Khiêm gật đầu một cái, “Bác chắc biết hai mươi năm trước từng xảy ra cái gì.”
Tiếu Nhượng suy nghĩ một chút rồi nói: “Được, tôi vừa lúc tan tầm, cùng đi với cậu luôn.”Khi hai người về đến nhà, Từ Gia Huệ đang ở trong thư phòng đọc sách, Tiếu Nhượng gõ mở cửa phòng bà, nói: “Mẹ à, Thiếu Khiêm có chuyện muốn hỏi mẹ.”
Từ Gia Huệ kinh ngạc ngẩng đầu lên nói: “Thiếu Khiêm? Sao cháu lại tới đây?”
Từ Thiếu Khiêm đi vào trong phòng, không hề vòng vo, trực tiếp đưa kết quả xét nghiệm con ruột tới trước mặt bà, thấp giọng nói: “Bác, Thiếu Bạch cũng không phải là con trai tứ thúc, cháu mới là con ruột, chuyện này bác có biết không?”
Từ Gia Huệ trước mặt đã từng là Cảnh sát trưởng cục cảnh sát thành phố Tây Lâm, cảnh sát thành phố Tây Lâm dưới sự lãnh đạo của bà trong suốt nhiều năm nắm giữ toàn bộ trị an của thành phố, bảo vệ an toàn cho tất cả người dân trong thành phố. Hôm nay bà mặc dù đã về hưu, nhưng tên người bà vẫn giữ lại khí chất kiên nghị của một người cảnh sát.
Ánh mắt Từ Gia Huệ lạnh lùng nhìn lướt qua con trai mình, trầm giọng nói: “Tiếu Nhượng, là con làm xét nghiệm con ruột cho Từ Thiếu Khiêm đúng không? Con tự ý làm xét nghiệm con ruột như vậy là phạm pháp luật chẳng lẽ con không biết?!”
Tiếu Nhượng nhíu mày một cái, nói: “Mẹ mọi người cho rằng chuyện như vậy có thể giấu giếm cả đời sao?”
Từ Gia Huệ trầm mặc, sắc mặt có chút khó coi.
Từ Thiếu Khiêm bình tĩnh nói: “Bác, chấu bây giờ đã là người lớn, bất kể năm đó đã từng xảy ra chuyện gì, cháu muốn biết và cũng có quyền lợi được biết tất cả chân tướng.”
Âm thanh của hắn bình tĩnh mà trầm thấp, thậm chí khiến người ta không thể cự tuyệt.
Từ Gia Huệ trầm mặc hồi lâu, rốt cục đứng lên, gật đầu một cái nói, “Bác có thể nói cho cháu biết hết thảy, dù sao lấy bản lĩnh của cháu, muốn tra ra tất cả chân tướng cũng chẳng qua là chuyện sớm hay muộn.” Dừng một lúc, lại ngẩng đầu lên nhìn Từ Thiếu Khiêm nói, “Thiếu Khiêm, bác chỉ sợ, cháu sau khi biết chân tướng, tình cảm của cháu đối với tứ thúc cháu... không, là với cha cháu... sẽ không còn kính trọng như trước nữa.”
Từ Gia Huệ từ trong ngăn kéo lấy ra một quyển album, đưa tới trước mặt Từ Thiếu Khiêm.
“Đây là ảnh chụp chung của tất cả mọi người rất nhiều năm trước, khi đại thọ sáu mươi tuổi của ông nội cháu. Hàng thứ hai từ trái sang, theo thứ tự là bác, Gia Dĩnh, Tử Minh và Tử Chính.”
Từ Gia Huệ chỉ chỉ đứa trẻ con được lão gia tử ôm vào trong ngực, “Đây là cháu, cháu lúc đó, vừa tròn một tuổi.”
Thế hệ này của Từ gia có bốn đứa con, Từ ân huệ, Từ gia dĩnh, Từ Tử Minh và Từ Tử Chính. Từ Tử Chính đứng hàng nhỏ nhất, cá tính lại giống cha hắn nhất, thân là tứ thiếu gia Từ gia, tuổi còn trẻ đã thể hiện ra tài năng buôn bán cực kỳ xuất chúng, bởi vậy rất được từ lão gia tử ưu ái.
Từ Thiếu Khiêm sinh ra là một hồi ngoài ý muốn.
Năm đó Từ Tử Chính mới chỉ hai mươi tuổi, còn chưa tốt nghiệp đại học, hắn và một thiên kim nhà giàu nhất kiến chung tình. Khổ nỗi đối phương lại là Giang Hoa con gái của Giang gia, đối thủ một mất một còn của Từ gia, hai người chịu trăm vàn áp lực Từ gia đình, chỉ có thể vụng trộm ở bên nhau.
Gia tộc đôi bên tranh đấu không ngừng không nghỉ khiến cho cảm tình giữa hai người giống như sinh tồn giữa vách đá càng thêm mặn nồng, người trẻ tuổi trong tình huống như thế rất dễ làm ra chuyện xúc động, hai người ngoài ý muốn sinh ra Từ Thiếu Khiêm, bên nhà gái sau khi biết chuyện phi thường phẫn nộ, trực tiếp bức bách tống Giang Hoa ra nước ngoài, Giang Vũ Thành cho rằng con gái làm ra loại chuyện này là hành vi cực kỳ mất mặt, Giang gia căn bản không muốn đứa nhỏ này, liền tực tiếp ném Thiếu Khiêm nho nhỏ vẫn còn trong tã lót lên đầu Từ Tử Chính.
Từ Tử Chính đang độ tuổi trẻ, hắn không dám mang đứa con riêng Thiếu Khiêm này về nhà làm phụ thân đang bệnh nặng của mình tức chết, Từ Tử Minh liền chủ động đề nghị, tạm thời cho Từ Thiếu Khiêm lấy thân phận con mình đưa về Từ gia nuôi nấng. Vợ của Từ Tử Minh luôn ở nước ngoài, nói Thiếu Khiêm là con trai gã, thực dễ dàng lừa dối qua cửa, chờ thêm vài năm nữa thân thể từ lão gia tử khỏe lại, Giang gia bên kia nguôi giận, mới nói ra chân tướng sau, đón mẹ Từ Thiếu Khiêm về.
Từ Tử Chính rơi vào đường cùng đành phải gật đầu đồng ý đề nghị của anh trai, cứ như vậy, Từ Thiếu Khiêm lấy thân phận con trai Từ Tử Minh được đưa về Từ gia, tên cha trên sổ hộ khẩu cũng tạm thời ghi tên Từ Tử Minh.
“Sau đó lại xảy ra rất nhiều chuyện, mẹ ruột của cháu Giang Hoa sau khi xuất ngoại bị bắtlập gia đình, mãi cho đến năm cháu bảy tuổi ấy mới trở về, cha mẹ cháu rốt cục có thể chính thức kết hôn, vốn định nói chân tướng cho cháu, không ngờ tới, ngay vào năm ấy, ông cháu bệnh nặng qua đời, giao quyền thừa kế phỉ thúy thế gia cho cha cháu Từ Tử Chính, bác trai cháu Từ Tử Minh dưới cơn giận dữ trực tiếp cướp đi tuyệt bút tài chính của phỉ thúy thế gia, hơn nữa còn trả thù dựng nên một vụ tai nạn xe cộ, mẹ cháu cũng là chết trong vụ tai nạn giao thông ấy.”
“Khi đó, cháu đã được bảy tuổi, cháu vẫn nghĩ rằng ba mình là Từ Tử Minh, cháu cũng đã quen gọi Từ Tử Chính là tứ thúc. Mà trên thực tế, người vợ mới cưới Giang Hoa của tứ thúc mà cháu mới chỉ gặp mặt một lần kia, người phụ nữ khi xảy ra tai nạn giao thông dùng thân mình để bảo vệ cháu, mới là mẹ ruột của cháu.”
“Từ Tử Chính không dám nói cho cháu, nó sợ cháu sẽ hận nó, vì thế đành đâm lao phải theo lao, lấy thân phận tứ thúc đưa cháu về bên mình. Thời gian trôi qua càng lâu, cháu càng quen gọi nó là tứ thúc, nó lại càng khó nói ra chân tướng năm đó.”
“Thiếu Bạch và Tiểu Uyển, là em trai em gái cùng mẹ khác cha của cháu. Giang Hoa sau khi lập gia đình ở nước ngoài sinh hạ chúng, sau đó cha bọn chúng lại ngoài ý muốn qua đời, Giang Hoa mới mang theo con trở về nước. Sau khi cô ấy qua đời, Từ Tử Chính vì thấy mắc nợ cô ấy, liền đưa bọn chúng đến Từ gia nuôi nấng.”
“Toàn bộ Từ gia... Chỉ có cháu, mới là con trai ruột của Từ Tử Chính.”
Từ Thiếu Khiêm không biết mình mang theo tâm tình gì rời khỏi nhà bác, hắn vô mục đính lái xe rẽ loạn trong thành phố, bất tri bất giác đã chạy đến mộ viên.
Trong mộ viên có một ngôi mộ quen thuộc, bên trên là di ảnh của Từ Tử Minh. Rất nhiều năm qua, Từ Thiếu Khiêm dù có bận như thế nào, tiết thanh minh hàng năm, hắn đều mua một bó hoa đến viếng cái người gọi là “phụ thân” này.
Nhưng trên thực tế, Từ Tử Minh căn bản không chết, hắn dựng nên cái chết trong vụ tai nạn xe cộ đó, ở trong nước lưu lại một ngôi mộ không biết chôn tro cốt của ai, sau đó thay tên đổi họ cươóp đgiần hết tài sản Từ gia, một mình đi sang nước ngoài.
Cách bia mộ Từ Tử Minh không xa, còn có một ngôi mộ khác, bên trên là một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, có khắc chữ “Ái thê Giang Hoa chi mộ”. Từ Thiếu Khiêm vẫn nhớ rõ, năm đó khi xảy ra vụ tai nạn giao thông, chính là “người cô” mới chỉ gặp mặt một lần này dùng thân thể bảo vệ hắn, bởi vậy, hắn đối với tứ thúc ngoại trừ kính trọng còn có cả áy náy.
Hắn cho tới bây giờ đều chưa từng nghĩ tới,người này lại là mẹ ruột của hắn. càng thật không ngờ, mẹ ruột của hắn, là do Từ Tử Minh, người cha mà hắn vẫn nhận định từ trước tới nay, hàng năm còn đúng hạn tảo mộ, tự tai dựng lên vụ tai nạn giao thông tươi sống đâm chết.
Cái gọi là chân tướng, quả thực buồn cười đến làm người thống hận.
Mà Từ Thiếu Khiêm đứng trước mộ bia này, lại căn bản là cười không nổi.
Sinh mệnh hơn hai mươi năm của hắn, cư nhiên là sống trong một hồi âm mưu.
Tứ thúc mà mình kính trọng nhất là cha ruột của mình, người mình tự cho là cha lại là hung thủ giết chết mẹ ruột mình. Ân oán Từ gia cùng giang gia nắm đó, cuộc chiến đoạt quyền nội bộ Từ gia, tạo thành một hồi tai nạn buồn cười, vị bác trai kia mang theo tiền tài xuất ngoại, phỉ thúy thế gia thiếu chút nữa phá sản, mẹ ruột tai nạn bỏ mình... Những câu chuyện đầy tính phim ảnh này, cư nhiên lạiphát sinh trên người mình, quả thực khiến người khác khó bề tin nổi.
Từ Thiếu Khiêm không biết nên nói cái gì, chỉ có thể trầm mặc.
Đối với Từ Tử Chính vẫn hôn mê như cũ kia, lại càng không biết nên đối đãi như thế nào.
Từ Tử Minh năm đó giả chết, thay tên đổi họ lấy đi gần hết tiền tài Từ gia, Từ gia bị vét sạch toàn bộ mắc nợ khắp nơi cơ hồ đến bên bờ vực phá sản, Từ Tử Chính ngay tại tình huống như vậy một mình ngăn cơn sóng dữ vì Từ gia chống lên một khoảng trời, thủ đoạn tàn nhẫn trên thương trường của nam nhân này quả thực làm người ta không thể không bội phục.
Nhưng mà, hắn đối với vợ và con trai mình... hoàn toàn không có một chút trách nhiệm trọn vẹn.
Hắn từ nhỏ đã nói với Từ Thiếu Khiêm, nếu tương lai con thích một người, nhất định phải chiều người đó lên tận trời, người đàn ông thông minh phải biết làm thế nào để bảo vệ người mình yêu, chỉ có người đàn ông ngu xuẩn nhất mới có thể để cho người mình yêu khổ sở.
Từ Tử Chính làm một người đàn ông ngu xuẩn nhất, hắn để cho người phụ nữ mình yêu nhất bị đưa ra nước ngoài, cuối cùng thậm chí vì hắn mà chết; hắn để cho con trai ruột hàng năm tảo mộ cho người khác, giữa cha con hai mươi mấy năm qua mỗi ngày đều gặp mà không cách nào nhận nhau.
Tứ thúc... Ba?
Về sau nên đối mặt hắn như thế nào... Lại nên xưng hộ hắn như thế nào?
Từ Thiếu Khiêm trước mộ bia hung hắn năm chặt nắm tay, móng tay đâm thật sâu vào lòng bàn tay, lại không hề cảm thấy đau đớn chút nào.
Không biết từ lúc nào trời đột nhiên đổ tuyết, trận tuyết cuối cùng của mùa đông năm nay, bông tuyết nhỏ vụn tùy ý bay nhảy bay lả tả đầy trời, lúc rơi xuống mặt đất lại bởi vì nhiệt độ trên mặt đất cao hơn không độ nên lấp tức hóa thành nước mưa, tựa như những bông tuyết bay nhảy trong không trung này chính là ảo giác sinh ra trong cơn thảng thốt.
Từ Thiếu Khiêm dưới màn tuyết đứng lặng rất lâu, rất lâu.
Áo khoác trên người hắn sớm đã bị ngấm ướt đẫm, hắn lại không chút nào phát giác, mãi cho đến khi đêm xuống, đèn đường xung quanh sáng lên toàn bộ, hắn mới từ trong hồi ức nặng nề tỉnh lại, nhìn thoáng qua từ tử mình trên bia mộ kia lần cuối, mặt không chút thay đổi xoay người rời khỏi mộ viên.
Thời điểm lái xe trở lại tiểu khu Nguyệt hồ đã là mười giờ tối, biệt thự cách vách đang sáng đèn, An Nham hiển nhiên ở nhà.
Xuyên qua tầng tầng mưa tuyết, một chút ánh sáng vàng nhạt ấm áp trong biệt thự kia trở nên mông mông lung lung, nhưng chỉ một chút ánh sáng mỏng manh như vậy, lại khiến cho đáy lòng lạnh lẽo của Từ Thiếu Khiêm, tựa hồ hiện lên một tia ấm áp.
An Nham ở nhà...
Từ Thiếu Khiêm cơ hồ không chút do dự lấy chìa khóa trực tiếp mở cửa nhà An Nham.
An Nham đang ở trong phòng khách xem truyền hình, đột nhiên nghe thấy cửa bị mở ra, sau khi thấy người tới lấp tức nổi giận đùng đùng nhảy dựng lên khỏi sô pha, đi đến trước mặt Từ Thiếu Khiêm hung tợn trừng mắt hắn: “Từ Thiếu Khiêm! Cậu tại sao lại có chìa khóa nhà tôi!? Cậu cái đồ điên này! Cậu như này là tự tiện xâm nhập nhà dân! Cậu %%... Ưm...”
An Nham còn chưa nói xong, môi đã đột nhiên bị chặn lại.
Khác với mấy lần cưỡng hôn bá đạo trước đó, lúc này đây, Từ Thiếu Khiêm cúi người xuống, nụ hôn dừng trên môi An Nham phi thường mềm nhẹ, nụ hôn mềm nhẹ như vậy, tựa như một sợ lông vũ nhẹ nhàng lướt qua môi, vừa chạm đã rời, giống như chỉ là ảo giác trong thảng thốt.
Nam nhân ở ngoài trời đã lâu, toàn thân trên dưới đều bị mưa ướt đẫm, ngay cả trên môi, cũng mang theo nhiệt độ lạnh lẽo của trận tuyết cuối cùng.
“Đừng nói...” Từ Thiếu Khiêm dùng nụ hôn dịu dàng ngăn chặn tiếng mắng phẫn nộ của An Nham, sau đó vươn cánh tay, nhẹ nhàng ôm lấy An Nham, thấp giọng nói bên tai hắn, “Để cho tôi ôm cậu một cái, một lúc là được rồi...”
Động tác của hắn mềm nhẹ đến khiến người đau lòng, âm thanh của hắn lộ ra khàn khàn mệt mỏi.
Nam nhân đột nhiên xông vào trong phòng, tựa như muốn xin chút ấm áp nhẹ nhàng buộc chặt vòng tay, từ trên người hắn truyền đến nhiệt độ lạnh lẽo đến đáng sợ, tựa như một tia hàn ý cuối cùng ngưng tụ trong mùa đông này.
An Nham ngây ngốc đứng tại chỗ, trong khoảng thời gian ngắn, cư nhiên quên cả giãy dụa.