“Lăng Viên à, tuy tớ không rõ chuyện của hai người.
Nhưng dù thế nào thì tớ hy vọng cậu hạnh phúc.
Tớ không muốn cậu bị tổn thương dù chỉ là một chuyện rất nhỏ.”
“Cậu đừng lo, tớ biết mình phải làm gì mà.”
...
Sau khi cửa hàng đóng cửa.
Trời cũng sắp tối nhưng Lăng Viên vẫn quyết định đến nhà của Từ Huân.
Cô không biết là anh ta đã tan làm về chưa nhưng cô vẫn sẽ đến thử.
Từ lần cuối đến nhà của Từ Huân cũng là chuyện khá lâu rồi.
Cô không nhớ rõ đường đi cho lắm nhưng cô sẽ cố hết sức để nhớ lại.
Sau khi đi nhầm vài hướng thì cuối cùng cũng đến nơi.
Bác lái xe có vẻ khá khó chịu với Lăng Viên nên cô đã trả thêm tiền cho bác ấy.
Thật là, cũng tại cô chẳng nhớ nổi đường đi gì cả.
Lăng Viên bước nhanh đến cửa rồi bấm chuông.
Sau vài phút thì cánh cửa mở ra, Từ Huân trên người vẫn là bộ Âu Phục thường ngày.
Có vẻ như anh ta chỉ vừa về đến nhà.
Từ Huân kinh ngạc đứng nhìn Lăng Viên.
Có nằm mơ anh cũng chẳng dám mơ là Lăng Viên lần nữa lại tìm đến nhà anh.
“Bất ngờ đấy.” Từ Huân mỉm cười, anh tựa người vào cánh cửa rồi nhìn Lăng Viên không chớp mắt.
“Tôi đến đây chỉ muốn nói vài câu thôi.”
Không phải là cô ít nhìn thấy nụ cười của Từ Huân, có thể nói nhiều là đằng khác.
Nhưng sao bây giờ mỗi khi cô nhìn thấy anh ta chỉ mỉm cười nhẹ thôi là trái tim cô lại rung rinh không yên phận rồi.
“Tôi đang nghe đây.”
“Hôm nay Vu Kỳ Khuê đến cửa hàng của Trân Y làm loạn.
Cô ta nói tôi là kẻ phá hủy hôn lễ của anh và cô ta.
Anh biết đấy, tôi không làm thế đúng không? Anh thân thiết với cô ta như vậy, hai người cũng đã định kết hôn, vậy thì xin anh hãy quản cô ta cho tốt vào.
Đừng để cho cô ta chạy lung tung muốn cắn ai thì cắn.
Một lần thì được nhưng sẽ không lần thứ hai đâu, dù cô ta là ai đi nữa thì cũng đừng trách tôi!”
Nói xong, Lăng Viên cắn cắn môi.
Cô dứt khoát quay người rời đi.
Nếu càng nhìn anh ta thì cô sẽ không thể chịu nổi nữa mất.
“Vậy thì, Lăng Viên.
Kết hôn với tôi đi.”
Bất giác phía sau lưng cô vang lên giọng nói trầm ổn của Từ Huân.
Lăng Viên dừng bước, không tin vào tai những gì mình vừa nghe thấy.
Anh ta nói rằng hãy kết hôn với anh ta sao? Cô chắc chắn là nghe lầm rồi!
Cô quay người lại rồi nói: “Từ thiếu gia, anh vừa nói gì vậy?”
“Em nghe thấy mà.” Từ Huân vẫn đứng đó, anh ta cười đến híp mắt.
Như thể là một chuyện rất vui.
“Này! Tôi đã nói rồi.
Hai chúng ta là không thể nào đâu.
Không phải anh sẽ kết hôn với Vu Kỳ Khuê sao? Cô ta mới là người phù hợp với anh hơn tôi đấy.”
Từ Huân chầm chậm bước đến gần Lăng Viên.
Anh vừa đi vừa nói: “Hôn lễ đúng ra là chưa hủy.
Nhưng tôi sẽ khiến nó hủy, Lăng Viên, chỉ với một câu đồng ý của em thôi.
Thì hôn lễ ấy sẽ biến thành là của chúng ta.”
Rất nhanh, Từ Huân đã đứng trước mặt Lăng Viên rồi.
Toàn thân cô bất giác không cử động nổi nữa.
Với những lời mà Từ Huân vừa nói lại càng khiến cho trái tim cô đập lên liên hồi.
Anh ta sao có thể nói được mấy câu đó kia chứ? Từ Huân dường như chẳng hề quan tâm đến việc mà cô nhắc đi nhắc lại nhiều lần đó chính là cả hai không thể nào bên nhau được.
“Tôi...” Giờ đây, cô không biết mình nên nói gì nữa.
“Lăng Viên, tôi biết em cũng thích tôi.
Nhưng em mãi lấy một lí do ra để ngăn cách tình cảm của cả hai.
Chỉ cần em gạt đi lí do đó thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn, phải không?”
Từ Huân nói không sai, nhưng cô vẫn không thể nào chấp nhận một cách dễ dàng như thế được! Nếu như là một Lăng Viên của trước đây thì cô ấy sẽ mạnh mẽ mà nói rằng: anh không xứng với tôi đâu!
Nhưng giờ đây, Lăng Viên của ngày hôm nay đã là một người hoàn toàn khác rồi.
“Lăng Viên, tôi biết em đang nghĩ gì mà.
Em nghe cho rõ đây, em không cần phải là một người hoàn hảo.
Càng không cần phải trở thành một thiên kim tiểu thư quyền quý mới có thể đứng bên cạnh tôi, điều tôi cần chỉ là em mà thôi.
Cả tình cảm của em nữa, đó là thứ mà cho dù tôi có đánh mất tất cả tôi cũng sẽ đổi lấy!”
Lăng Viên ngẩng cao đầu nhìn vào khuôn mặt lẫn đôi mắt của Từ Huân.
Trong ánh mắt ấy, cô rõ ràng hiểu được tình cảm chân thành của anh dành cho cô, nhưng suốt thời gian qua cô đều tránh né và chối bỏ nó.
Những lời của anh ta lúc này lại càng khiến trái tim cô lay động, không cách nào kiềm lại được.
“Từ...!Huân, tình cảm của tôi dành cho anh có lẽ là không đủ lớn...!Tôi của bây giờ không thể can đảm mà bày tỏ nó với anh.
Nếu như anh yêu tôi, xin anh hãy yêu một Tử Đằng!”
Từ Huân hơi bất ngờ khi nghe thấy một cái tên lạ.
Một cái tên mà anh chưa bao giờ nghe, càng không biết đó là ai...
“Tử Đằng?”
Lăng Viên từ từ đi đến bục chỗ cánh cửa rồi cô ngồi xuống.
Chất giọng nhẹ nhàng xen chút ngọt ngào bắt đầu kể về một câu chuyện xưa cũ.
Sâu trong đó, Từ Huân sẽ biết cái tên Tử Đằng ấy là ai.
“Tên thật của tôi là đó.
Lăng Viên là tên sau khi về Lăng gia thôi, việc mà tôi đến giờ vẫn sử dụng cái tên này là vì còn nhớ đến mẹ nuôi.
Và chắc bà sẽ vui nếu còn có một Viên Viên như thế này.”
Lăng Viên đứng lên, cô đi đến trước mặt của Từ Huân rồi mỉm cười.
Nụ cười của cô khiến anh vừa khó hiểu mà lại vừa cảm thấy ngọt ngào đến lạ.
“Được rồi, tôi không muốn nói nhiều nữa.
Kết hôn thì phải kết hôn với người mình yêu đúng không? Vậy nên vào ngày hôn lễ của Từ thiếu gia anh, tôi đây sẽ đến với tư cách là một cô dâu.”.