Những hạt mưa nhỏ đang bắt đầu to dần lên.
Trong phút chốc thì cơn mưa đã lớn hơn.
Lăng Viên vẫn cứ đứng mãi một chỗ.
Quần áo trên người cô đã nhanh chóng ướt sũng, nhưng nước mưa cứ thấm mãi vào từng chỗ trên cơ thể cô, chính cô cũng chẳng thể thấy được rằng là mình đang khóc.
Để nước mắt hoà tan vào những giọt mưa, để cho cô sẽ không thấy rằng những giọt nước mắt ấy là sự đau đớn.
...
Ngày hôm sau.
giờ sáng, chiếc điện thoại của Lăng Viên đang vang lên trong căn phòng tĩnh lặng không ngừng nghỉ.
Cô từ từ thò tay ra để lấy điện thoại, bấm vào nút nghe và đặt điện thoại lên tai.
“Lăng Viên! Sao giờ này cậu chưa đến nữa?” Giọng của Tô Trân Y hét lên từ trong điện thoại vọng ra.
Mặc dù là hét nhưng Tô Trân Y không phải đang tức giận.
“Tớ...!hình như bị cảm mất rồi...” Giọng nói thều thào cứ như sắp không phát ra được tiếng của Lăng Viên càng lúc càng nhỏ hơn.
“Hả? Tự nhiên sao lại thế chứ? Cậu chờ tớ, tớ sẽ đến chỗ cậu ngay.” Nói xong Tô Trân Y lập tức dập máy.
Bàn tay đang cầm điện thoại của Lăng Viên cũng trượt xuống, điện thoại cô rơi xuống bên cạnh.
Mắt thì đã nhắm nghiền lại.
Hơn mười phút sau, Tô Trân Y đã đến.
Lần trước may là Lăng Viên có gửi cho cô số phòng, tuy là cô chưa đến lần nào.
Tô Trân Y nhanh chóng chạy đến phòng Lăng Viên, nhưng khi đã đứng trước cửa phòng rồi thì Tô Trân Y lại không có thẻ phòng nên chẳng thể mở cửa được, cô đưa tay lên gõ vài cái lên cửa nhưng trôi qua một lúc cũng không thấy Lăng Viên ra mở.
Cô liền lấy điện thoại ra gọi cho Lăng Viên, khi gọi đến cuộc thứ bảy mà Lăng Viên vẫn mãi không bắt máy thì trong lòng Tô Trân Y lúc này lại dấy lên sự lo lắng tột độ.
“Ahhh! Không biết cậu ấy bị làm sao ở trong đấy rồi nữa...”
Tô Trân Y đứng đó thêm một lúc nữa rồi chạy xuống bàn tiếp tân.
“Cho tôi hỏi là cô có thẻ dự phòng của phòng xxx không ạ?”
“Vâng, tôi có nhưng mà...” Ánh mắt của cô gái tiếp tân nhìn Tô Trân Y với vẻ nghi hoặc.
“Tôi không phải người xấu đâu, thật đấy.
Tôi là bạn của cô gái trong phòng đấy.
Lúc nãy cô ấy gọi cho tôi và nói là bị bệnh, tôi đến và gọi cho cô ấy mấy lần rồi cô ấy không bắt máy, bây giờ tôi đang lo lắm nên xin cô hãy giúp tôi, được không?”
“Vâng, được rồi.
Vậy hãy đi theo tôi.”
Tô Trân Y cùng cô tiếp tân lên lại phòng.
Khi cánh cửa được mở ra thì Tô Trân Y liền chạy nhanh vào bên trong.
Đèn ngủ màu vàng được chiếu sáng ở một góc giường của Lăng Viên.
Cô nằm ở trên giường, chăn kéo lên đến ngực.
Không biết là đang ngủ rồi hay đã bất tỉnh?
Tô Trân Y chạy đến kéo rèm cửa ra, ánh sáng nhanh chóng lọt vào căn phòng.
“Lăng Viên à! Cậu có sao không vậy hả?” Tô Trân Y ngồi bên giường, nhẹ lay người Lăng Viên vừa gọi cô.
“Người cậu đổ nhiều mồ hôi quá này.
Sao đột nhiên lại bị cảm thế chứ?” Tô Trân Y cau mày nhìn Lăng Viên.
“Tr..ân Y...!Cậu đến...!rồi à?” Lăng Viên bỗng thì thào nói nhưng mắt cô vẫn nhắm chặt, bàn tay cô đưa lên, Tô Trân Y nhanh chóng nắm lấy tay của cô.
“Tớ đưa cậu đến bệnh viện nha?”
“Không...!Tớ không sao đâu mà...!Chắc là do...!hôm qua tớ bị dính mưa nhiều quá nên nay mới cảm rồi...!Cậu đừng lo, tớ không sao đâu mà...” Giọng nói Lăng Viên càng lúc càng nhỏ và chậm rãi hơn, mồ hôi trên trán cô vẫn không ngừng thi nhau mà chảy xuống.
“Dính mưa ư? Tại sao lại thế? Nếu tớ nhớ lại thì hôm qua khi trời mưa thì đáng lẽ giờ đó cậu phải ở nhà rồi chứ? Không phải cậu nói là muốn về sao?”
Lăng Viên không đáp nữa, chân mày cô cau chặt lại, hơi thở cũng trở nên nặng nhọc.
Tô Trân Y sau đó lấy điện thoại ra, cô nhắn mấy tin cho Từ Huân.
- Hôm qua anh đuổi theo Lăng Viên đúng không? Anh đã làm gì cô ấy rồi sao? Vì sao cô ấy lại dính mưa thế hả? Giờ cô ấy đang bị cảm rồi đây này! Biết điều thì mau mua thuốc rồi mang qua đây.
-
Tô Trân Y gửi kèm theo địa chỉ khách sạn và số phòng.
“Lăng Viên à, cậu chờ tớ một tí nha.
Tớ đi tìm khăn rồi lau người cho cậu.”
Vài hôm trước, Từ Huân đột nhiên tìm đến cửa hàng của Tô Trân Y.
Lúc đó Lăng Viên đang đi ra ngoài.
Tô Trân Y lúc đầu khi nhìn thấy Từ Huân thì rất bất ngờ vì cô trước đó chẳng hề biết gì về Từ Huân và thậm chí chẳng biết anh ta là ai.
Sau khi nói chuyện được một lúc thì Tô Trân Y mới biết Từ Huân là anh trai của Từ Luân, chuyện này Từ Luân chưa từng nói với Tô Trân Y nên lúc Từ Huân nói ra thì Tô Trân Y đã bất ngờ kêu lên một tiếng.
Từ Huân biết Tô Trân Y là bạn thân của Lăng Viên thông qua Từ Luân đã nói.
Sau đó anh nói với Tô Trân Y việc anh thích Lăng Viên, Tô Trân Y lúc đó chăm chú lắng nghe những lời của Từ Huân nói mà cô quên mất, đáng lí ra khi cô nghe điều đó thì chắc sẽ bất ngờ mà cười toe mất.
Nhưng Từ Huân nói rằng muốn Tô Trân Y giúp anh ta một việc, anh muốn gặp lại Lăng Viên.
Vì không thể nào tình cờ gặp cô như lần trước được nên anh phải nhờ vào Tô Trân Y.
Anh muốn gặp cô để xin lỗi về chuyện lần trước, dù hôm qua đã nói ra được nhưng anh không ngờ là Lăng Viên lại nói với anh mấy câu có lực sát thương vào trái tim anh đến như thế!
Mặc dù Tô Trân Y không biết hôm qua hai người họ có cãi nhau hay không nhưng giờ Lăng Viên bị cảm đến mức này thì khiến cô lo lắng hơn bao giờ hết.
Tô Trân Y sau khi lau khắp người của Lăng Viên thì nghe có tiếng gõ cửa.
Cô đi đến cửa và mở ra.
Là Từ Huân và anh đang cầm bịch thuốc trên tay.
Trên người vẫn là bộ Âu Phục, anh ta đang trong giờ làm việc sao? Tô Trân Y đột nhiên cảm thấy có lỗi vì gấp gáp gọi anh ta đến đây.
“Anh vào đi.”.