Lời nói đầu, mình xin được thông báo cho các bạn biết là chuyện này đã sáng tỏ. Admin bên đó đã chỉnh sửa lại và cũng xin lỗi mình. Nên mình cũng cho qua và vụ này chính thức khép lại.
Cám ơn các bạn đã quan tâm và ủng hộ mình! Hy vọng sau này các bạn sẽ tiếp tục ủng hộ mình. Có điều mình viết chap mới hơi lâu, mong các bạn thông cảm.
Thân!
~~~~~~~~
Ở Nhật, hiện giờ đang là mùa đông. Thời tiết lạnh giá, tuyết bắt đầu rơi, tuy nhiên các học sinh vẫn đi học bình thường, ít nhất là đối với Vocaloid này.
Các học sinh bước vào trường với những bộ trang phục giữ ấm như là khăn choàng, áo khoác, găng tay. Nhưng có duy nhất một người là không cần.
Người đó đương nhiên là Kagamine Len.
Len có S.C là lửa nên cậu có thể dùng nó để sưởi ấm cho mình. Tuy nhiên việc làm này rất tiêu hao sức lực, vì vậy mà các S.C lửa khác không dám làm.
Trái ngược với Len, Rin trùm kín toàn thân, chỉ chừa đôi mắt. Rin là một người có nhiệt độ cơ thể cao nên cô rất sợ lạnh.
Khi chưa đến Vocaloid, cứ cảm thấy lạnh Rin lại nghỉ học. Bất kể ai nói gì cũng không được. Cô rất ghét bị lạnh.
Giờ ra chơi,
Rin, Yuuma, IA, Kaito đều xuống căn tin. Còn Len thì ngủ mất đất. Nếu Len thức thì còn lâu Rin mới được đi.
Xuống căn tin, Rin và IA ngồi vào bàn. Còn Yuuma và Kaito đi mua thức ăn. Với vẻ đẹp trai ngoài sức tưởng tượng của hai ảnh thì việc mua đồ ăn cũng trở nên dễ dàng hơn. Chỉ cần cười một cái là tập thể những người đang đứng xếp hàng tự động nhường chỗ cho họ.
Yuuma và Kaito quay lại với một đống đồ ăn trên tay. Đưa cái bánh trước mặt Rin,
_Nhóc con, vẫn còn có sở thích ăn bánh cam chứ? – Yuuma cười tươi
_Đương nhiên rồi. – Rin vừa lấy vừa nói, sau đó thì cười tươi
_Vậy còn uống nước ép cam? – Yuuma lắc ly nước cam trong tay
Thấy vậy, Rin liền chụp lấy ly nước ép cam trong tay Yuuma, cười tươi nói,
_Chỉ cần là cam, em sẽ thích hết.
_Choa, hai người có phải là anh em không vậy? – Kaito dò hỏi
Ngay lập tức, Yuuma quay sang nhìn Rin, ánh mắt tha thiết, chứa đầy tình yêu. Anh muốn Rin trả lời là không. Nhưng sao nó xa vời quá, bởi vì ngay cả anh cũng không dám phủ định.
Vô tình IA thấy được ánh mắt đó của Yuuma, làm cô có chút nghi ngờ về tình cảm anh em này. Rin lại không biết gì, ngây thơ đáp,
_Đương nhiên là anh em rồi.
Cây muỗng trong tay Yuuma liền rớt xuống khi nghe Rin nói. Anh biết điều đó sẽ không xảy ra, nhưng cái cách Rin nói làm anh cảm thấy đau lòng quá. Không lẽ, ngoại trừ tình cảm anh em ra, Rin chẳng có bất cứ tình cảm nào khác đối với anh?
Nghe tiếng muỗng rớt, ba người liền quay lại nhìn Yuuma. Thấy vậy, Yuuma lúng túng một chút, cười trừ rồi nói
_Xin lỗi, anh vô ý quá. Để anh đi lấy cây khác. – Yuuma đứng lên và bước đi
Thật ra Yuuma lớn hơn Rin một tuổi, nhưng nhờ đặt cách của hiệu trưởng nên anh được học ở lớp A.
Thấy vậy, bọn họ cũng không nói gì rồi tiếp tục nói chuyện trên trời, dưới đất.
~~
Lớp A,
Giật mình tỉnh dậy, Len thấy lớp trống không, ngay cả trực nhật cũng không có. Len vương vai, rồi ngáp mấy cái.
Tự nhiên cậu cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó. Bất giác, Len quay sang bên cạnh,
“Rin đâu?”
Nhìn xung quanh lớp một lần nữa, Len vẫn không thấy Rin. Cậu khẽ nhăn mặt,
“Đã nói là lúc nào cũng phải ở bên cạnh mình rồi mà!”
Len nhăn nhó đi xuống căn tin. Vừa bước xuống đã thấy Rin ngồi chung với tên tóc hồng đó, cười nói vui vẻ với hắn làm Len cảm thấy sôi máu hơn. Vì Rin chưa nói với Len là Yuuma là anh cô.
Hùng hổ bước tới, nắm lấy tay Rin kéo đi. Nhưng chưa được mấy bước thì có một bàn tay nào đó chen ngang và giữ tay Len lại. Len nhăn mặt quay lại,
_Cậu lấy quyền gì mà đưa Rin đi? – Yuuma như muốn ăn tươi nuốt sống Len, khi cậu đụng vào Rin
Cả căn tin im bặt. Mọi người đều quay sang nhìn cảnh tượng hiếm có trong Vocaloid. Thật ra, khi thấy Len thì mọi người đều trầm trồ, và hướng mắt nhìn Len. Nhưng không ngờ lại được coi phim chuyện tình tay ba.
Len nhếch mép,
_Người yêu. Như vậy đã đủ chưa?
Vừa nghe xong, không hiểu vì sao Rin lại thoáng đỏ mặt. Thấy vậy, Yuuma càng tức hơn. Anh cười nửa miệng,
_Rin đã thừa nhận sao?
Yuuma khá tự tin khi hỏi Len, vì anh nhớ có lần Rin đã kể với anh là có một người con trai tóc vàng, có khuôn mặt giống cô nhưng tên đó rất đáng ghét.
Rin thì không biết làm gì. Cô bối rối nhìn hai người họ. Len nắm tay Rin chặt hơn,
_Phải, Rin đã thừa nhận. – Len nhếch mép
_Không phải đó là điều kiện vớ vẩn gì đó của cậu thôi sao? Chứ Rin hoàn toàn KHÔNG có bất cứ tình cảm nào đối với cậu. – Yuuma nhấn mạnh
Nghe xong, Len nhìn Yuuma bằng cặp mắt nảy lửa. Phải, Yuuma nói rất đúng. Chỉ là điều kiện vớ vẩn mà Len đặt ra để được ở gần Rin. Hoàn toàn không có bất kì tình cảm nào.
Tự nhiên Rin cảm thấy nóng tột độ. Nhìn xuống bàn tay Len đang nắm tay cô thì cô đã hiểu. Len đang rất tức giận. Chỉ là hơi nóng từ bàn tay Len nhưng làm Rin cảm thấy như mình đang ngồi rất gần lò sưởi. Nóng đến độ mà cô muốn bỏ ngay cái áo khoác và cái khăn choàng của mình ra.
Không thể đứng nhìn được nữa, tay còn lại Rin nắm tay Yuuma, cười mỉm
_Anh Yuu à, không sao đâu. Em đi một tí là về ngay. Anh đừng lo.
_Nhưng——
Không để Yuuma kịp trả lời, Rin liền kéo Len đi. Lúc quay đi, Len nở nụ cười chiến thắng, mặt đầy mãn nguyện. Nhưng thật ra vẫn còn rất bực, vì Rin lúc nào cũng anh Yuu, anh Yuu, còn xưng em này em nọ nữa.
Yuuma ở lại đầy ấm ức. Thay vì kéo tay Len, Rin có thể kéo tay anh đi mà?! Tại sao Rin lại chọn Len? Mắt hướng theo hướng họ đi, anh nắm chặt tay tức tối, sau đó bỏ đi.
Mọi người trong căn tin, kể cả IA và Kaito đều thở thào nhẹ nhõm.
~
Đằng sau sân trường,
Vừa đến nơi, Rin liền quay sang nói với Len bằng giọng bực tức,
_Tại sao cậu lại nói chuyện với anh Yuu như vậy?
_Vậy tại sao lại không được? – Len thách thức
_Đương nhiên không được. Bởi vì anh ấy là anh trai của tôi. – Rin khẳng định
Len ngạc nhiên nhìn Rin,
“Không phải cậu là con một sao?”
Bởi vì vào năm tuổi, Len nhớ có lần cậu đã hỏi Rin là cô có anh em gì không. Nhưng Rin đã trả lời là không. Rất nhanh chóng và rõ ràng.
Nhưng giờ lại lọt đâu ra một ông anh đẹp trai, cáo ráo lại thương Rin đến vậy, nhưng điều kì lạ là hai người chẳng giống nhau một chút nào. Thật khó hiểu. Những chuyện liên quan đến Rin thật bí ẩn. Quả nhiên, Rin vẫn còn rất nhiều chuyện mà cậu chưa biết.
Thấy Len cứ đơ ra mà không trả lời thì Rin liền đứng trước mắt, xua tay,
_Nè, không sao chứ?
Giật mình một chút, Len trả lời
_Hả? Cái gì? À, không sao.
_Ờ. – nói xong, Rin đưa tay cởi cái khăn choàng ra
Len ngạc nhiên, hỏi
_Làm gì vậy?
_Cởi khăn choàng. Thấy rồi còn hỏi?! – Rin nhăn mặt
Len cười thầm, cậu biết là nhiệt cở thể cậu cao hơn người bình thường, nên khi nắm tay Rin thì Rin cũng sẽ cảm thấy như vậy. Mà Rin lại trùm một đống quần áo lên người không nóng mới lạ.
Rin vừa cởi xong cái khăn choàng thì Len buông tay Rin ra. Ban đầu cô cảm thấy hụt hẫng đôi chút, sau đó cô có cảm giác lạnh tột độ.
“Không phải hồi nãy còn rất nóng sao? Sao bây giờ——”
_Hắt xì. – Rin choàng khăn lại
Nhưng chưa kịp choàng thì Len đã ôm cô lại. Cơ thể Rin cứng đờ. Cảm giác ấm áp lan toả khắp cở thể. Ngay lúc này đây, cô có thể nghe thấy nhịp tim của Len.
Rin đỏ mặt, đẩy Len ra. Nhưng càng đẩy Len càng ôm chặt cô hơn, giọng nhỏ nhẹ, đầy yêu thương nói
_Yên nào. Nếu cậu đẩy tớ ra, cậu sẽ bị lạnh đó.
Có lẽ, Len đã yêu Rin mất rồi.
Ngay từ lúc Rin bị bắt cóc cậu đã bắt đầu có cảm giác này. Cảm giác lo sợ, cô đơn, và buồn bã khi không thấy Rin. Khi đứng trước mặt Rin thì có cảm giác bồi hồi, vui vẻ. Và cảm giác này càng rõ ràng hơn khi thấy Rin thân mật với người con trai khác. Có thể, Len ích kỉ nhưng Len chỉ muốn Rin là của mình.
Nghe vậy Rin càng đỏ mặt hơn. Tim đập nhanh, nhất thời không biết nói gì. Cứ để cho Len ôm. Len cười tươi khi thấy Rin chịu đứng yên.
Được một lúc, Len buông Rin ra, chìa tay ra trước mặt Rin, cười tươi, nói
_Nắm lấy tay tớ, cả thế giới của cậu sẽ trở nên ấm áp hơn.
Nghe xong mặt Rin đỏ như trái giấc luôn. Cô chần chừ một chút, sau đó lại nhìn Len. Thấy cô nhìn, Len lại nở nụ cười ấm áp, nụ cười mà Rin cho là đẹp nhất.
Bàn tay Rin rụt rè đưa lên. Lúc đầu, nó cứ ngắt quãng, chập chờn nhưng sau đó nó đã mạnh dạn tiến tới.
Nắm lấy bàn tay của Len.
Quả thật, Len chưa bao giờ nói dối cô điều gì. Bàn tay của Len – nó rất ấm.
Họ nhìn xuống đôi tay đang nắm chặt, mỉm cười. Siếc chặt tay nhau hơn. Rồi lại nhìn nhau. Không hiểu sao, ánh mắt vừa chạm nhau thì đôi môi của hai người liền cong lên cùng một lúc.
Một trang vở mới đã được mở ra để chào đón hai người họ. Có lẽ trang vở này mang tên tình yêu?
~~~~~~
Phòng hiệu trưởng,
Những ngón tay thon, dài đang liên tục chuyển động trên bàn phím. Khuôn mặt hiệu trưởng có chút căng thẳng, bà chỉnh gọng kính một chút.
Hiệu trưởng khẽ thở dài. Ngồi nghỉ một chút, hiệu trưởng nâng ly trà bên cạnh lên, nhấp môi. Bà quay sang nhìn bức hình.
Vẫn là người phụ nữ với mái tóc vàng đó, vẫn là nụ cười đó, vẫn khuôn mặt đó, vẫn ánh mắt đó, rất xinh đẹp. Người phụ nữ đó sở hửu đẹp hồn nhiên, trong sáng, pha chút yếu đuối, nhu mì.
Mà sau này, người được hưởng trọn vẹn vẻ đẹp đó, chính là Kagamine Rin.
“Tất cả những gì cậu tiên đoán về tương lai con gái cậu, nó đã và đang diễn ra một cách chính xác nhất.”
Hiệu trưởng cầm bức hình lên, bà trầm ngâm, ánh mắt buồn,
“Vậy, vào năm tuổi, Rin……?”
~~~~~
Lớp A,
Bây giờ là tiết tự học nhưng bọn họ đang bàn luận về buổi diễn cho trường sắp tới.
Thay vì chọn một trong hai cái là diễn và hát, thì lớp trưởng quyết định kết hợp cả hai cái lại với nhau. Trở thành nhạc kịch. Và vỡ nhạc kịch mà họ muốn diễn là “Story of evil”.
~
Rin và Len đang nắm tay nhau đi trên hành lang để trở về lớp học. Trên đường đi chẳng ai nói với ai câu nào. Chỉ đơn giản nắm tay, đôi lúc khẽ nhìn nhau. Đôi khi Rin lại thấy Len cười.
Mỗi lần thấy nụ cười ấy, tim Rin lại xuyến xao.
Mỗi lần thấy nụ cười ấy, Rin lại đỏ mặt.
Mỗi lần thấy nụ cười ấy, Rin không nói nên lời.
Có lẽ Rin chưa biết cảm giác cô dành cho Len là gì?!
Nhưng….
Rin khẳng định,
“Mình thích được ở bên cạnh LenLen như thế này. Cảm giác thật ấm áp!”
Vừa nghĩ tới đó, Rin lại đỏ mặt, lắc đầu lia lịa. Thấy vậy, Len cười thầm. Chắc hẳn là Rin đang suy nghĩ gì bậy bạ lắm đây.
Về tới lớp, Len mở cửa ra. Cánh cửa vừa mở ra, lớp trưởng liền ló mặt ra, chắp tay lại, ánh mắt long lanh,
_Ôi, cặp đôi hoàn cảnh đã về!
Lớp phó lắc đầu rồi chỉnh gọng kính nói,
_Sai rồi, sai rồi. Là cặp đôi hoàn hảo mới đúng.
_Phải, hoàn hảo. – lớp trưởng gật đầu lia lịa
_Um….a….có chuyện gì vậy mọi người? – Rin cảm thấy bất an
Không trả lời câu hỏi của Rin, lớp trưởng liền kéo tay Rin và Len vào lớp rồi khoá cửa lại. Đẩy Rin và Len ngồi xuống rồi bọn họ bắt đầu nói kế hoạch cho hai người họ biết.
_Đây, mọi chuyện là vậy…… – lớp trưởng nói nhỏ vào tai Rin và Len
phút trôi qua.
_CÁI GÌ? TỚ…LENLEN? CÔNG CHÚA…NGƯỜI HẦU? – Rin trợn mắt, hét
Lớp trưởng bịt miệng Rin lại,
_Suỵt. Nhỏ thôi. Lỡ lớp khác ăn cắp ý tưởng rồi sao? – lớp trưởng ngó quanh
Rin nhăn mặt. Thấy vậy, lớp trưởng cũng bỏ ra. Thở dài rồi nói,
_Mà hai cậu cũng đang quen nhau còn gì. – lớp trưởng nhìn xuống bàn tay của hai người
Thấy vậy, Rin cũng nhìn theo. Sau đó, cô đỏ mặt, lúng túng một chút,
_Không…không phải như cậu nghĩ đâu….tớ…..tớ với LenLen….
_Được rồi, được rồi. Không cần phải giải thích với tớ đâu. Tóm lại, hai cậu nhận vai diễn là tớ vui rồi. – lớp trưởng cười tươi
_Ơ…..nhưng——-
_ĐƯỢC. HAI CẬU ẤY ĐÃ ĐỒNG Ý. – lớp trưởng hô to
Rin như chết lặng. Từ nhỏ cô rất ghét đứng trước đám đông, có thể nói là sợ đám đông. Chưa kể lần này còn phải hát và diễn xuất nữa. Cô chết chắc.
Còn Len nãy giờ không nói gì nhưng cậu đã âm thầm nhận lời. Cậu cứ nhìn biểu hiện của Rin mà cười suốt. Có thể nói, Rin đã cho cậu lý do để tiếp tục sống, tiếp tục tin tưởng vào ngày mai tươi sáng hơn.
Yuuma ngồi sau quan sát Rin nãy giờ. Anh đang rất tức giận, đáng lẽ Rin phải thẳng thừng từ chối họ chứ. Đằng này, cô lại tỏ ra lúng túng và đỏ mặt. Không lẽ, Rin thích Len?
Không, không phải là sự thật. Yuuma lắc đầu để xua đi những suy nghĩ đó. Anh đứng lên và nói với lớp trưởng,
_Tại sao cứ nhất thiết là phải Rin với Len? Rin diễn với tôi cũng được vậy? – Yuuma nghiêm túc
Lớp trưởng chưa kịp trả lời thì Len đã đứng lên. Mà Len đứng lên thì Rin cũng đứng lên, vì Len vẫn còn nắm tay Rin. Len quay ra sau, nhìn thẳng vào mắt Yuuma,
_Không nghe họ nói sao? Chúng tôi là cặp đôi hoàn hảo – Kagamine!