Lên lớp , áp lực học hành dường như chẳng ảnh hưởng gì đến sinh hoạt của lớp A.
Đối với bộ giáo dục, việc thi cử lên cấp III sẽ cần các em phải ôn tập trong suốt năm cuối cấp. Song đối với đám học sinh, bộ có đề ra bao nhiêu lượng kiến thức thì mọi thứ cũng sẽ đều được giải quyết trong tháng cuối cùng trước kì thi.
Còn chín tháng trước đấy á?
Chơi.
Học không chơi đánh rơi tuổi trẻ. Chơi không học thì sướng vãi lều!
- Lớp mình chuẩn bị đi tham quan ở...
- Thôi cô, bọn em đều biết là Đảo Ngọc Xanh rồi. Bốn năm nay năm nào cũng ra chỗ đấy, nhà trường hết chỗ để đi rồi ạ?
- Vâng ạ chúng em chán lắm rồi ạ!
- Khu đấy chỗ nào mọi người hay tè bậy em còn nêu được toạ độ luôn đấy ạ!
- Nào cả lớp trật tự!
Phòng học quá ồn, cả lũ nhao nhao lên như cái chợ làm Quỳnh Giao phải đập bàn nhắc. Chúng nó sợ Quỳnh Giao còn hơn sợ cô giáo, đứa nào đứa nấy bĩu môi ngậm miệng không phục. Ái Lạp nghe chúng nó gào lúc này mới lơ mơ tỉnh ngủ. Con bé nói một câu, cả lớp liền chìm vào im ắng thật sự:
- Nghỉ cả lũ ở nhà đi! Lớp mình đi riêng, đi chỗ khác.
Ý kiến này nghe thoáng qua thì hợp lí, mà càng nghe thì càng hợp lí vcl. Cả lớp đồng lòng ủng hộ, thi nhau đưa ra ý kiến xem nên đi đâu. Tới nước này rồi cô chủ nhiệm cũng chẳng cản được, đành dành ra hẳn một tiết cho học sinh thảo luận bàn bạc với nhau.
- Ái Lạp hôm nay tự nhiên thông minh thế nhỉ? Mọi năm mày cố chấp với cái giải nhất leo núi lắm cơ mà?
Không nhắc thì thôi, nhắc đến là lại đau lòng nẫu ruột. Năm đầu tiên tham gia thì tới muộn bị vứt cho thùng mì tôm, năm thứ hai tham gia thì ngủ quên mất đến hết cuộc thi, năm thứ ba tham gia thì bị chúng nó phát hiện leo đường tắt. Năm nay là năm thứ tư, Ái Lạp còn định họp bàn với Trí An lên kế hoạch lấy giải, thế mà bỗng dưng phát hiện Trí An không còn ở đây nữa rồi.
An thì không nói, nhưng Trí thế mà cũng đỗ được cấp III Thanh Lịch. Ái Lạp vẫn nhớ rõ năm ngoái khi nó cầm bài kiểm tra toán điểm của Trí trên tay, anh vẫn còn đùa cợt rằng muốn đúp lại một năm học cùng Ái Lạp. Thế mà tới giữa hè, ông ý tự nhiên chạy sang nhà, nhảy vồ lên ôm nó và khoe đã đỗ Thanh Lịch rồi.
Đỗ thì cũng tốt thôi, năm sau lại gặp nhau.
Ái Lạp tự nhiên toát hết mồ hôi.
Bảo dường như cũng đang nhớ đến những kí ức không vui, bàn tay để dưới ghế chậm rãi siết chặt lấy Ái Lạp.
Ái Lạp hình như đã quên gì đó rồi thì phải?
Khi ấy, Bảo đang gọi video cho Ái Lạp thì tự nhiên màn hình điện thoại rung lên. Qua một lớp màn hình, Bảo thấy điện thoại của Ái Lạp rơi xuống đất, kèm theo đó là âm thanh hớn hở vang vọng của Trí:
"Đại tỷ ơi em đỗ cấp III Thanh Lịch rồi, mau thưởng ôm ôm! À không, đỗ cấp III là chuyện trọng đại, phải thơm thơm cơ!"
"Ông điên rồi! Bỏ ra!!"
"Đỗ cấp III rồi trời ơi yêu tỷ quá đi mất thôi huhu!"
"Aaaaaa mẹ ơi Trí làm ướt váy con! Eo ơi cái đéo gì nhầy nhầy thế này? Cứt mũi à???"
Trọng điểm cuộc hội thoại không phải là Trí đã ôm Ái Lạp, mà là lúc Ái Lạp hét lên thứ gì ướt váy với thứ gì nhầy nhầy, Bảo đã phi nát cái điện thoại.
Nhớ đến thôi đã thấy tức.
Bảo hậm hực dựa vào vai Ái Lạp, nhắm mắt dưỡng thần. Quỳnh Giao ở bên trên đang tiếp thu ý kiến của mọi người, trong đó số phiếu bầu cho địa điểm "Flamingo Đại Lải" đang chiếm tỉ lệ cao nhất. Ái Lạp thấy rõ kết quả đã định, bấm máy gọi cho An:
- Chị à, đi Đại Lải không?
Xe buýt chuyển động, Bảo ngồi bên cạnh Ái Lạp, quàu quạu nhìn một lũ một lĩ xa lạ kéo lên xe.
- Ô xe nhà đại ca xịn thế nhỉ? Ghế quây vào kiểu này có mà đánh bài thoải mái!
Nghe cái chất giọng quen thuộc đến phát ghét kia, Bảo càng khó chịu hơn.
- Tôi ngồi cạnh Ái Lạp nhé!
- Không, anh phải nhường em chứ?
- Chị cũng muốn ngồi!
- Chỗ nào chẳng được?
Cường tỏ vẻ thản nhiên nói, nhưng mông lại lặng lẽ nhích vào chỗ bên tay phải Ái Lạp. Đây là xe riêng Bảo chuẩn bị, gồm ghế ngồi chia đôi đối diện nhau hướng về giữa xe, cộng thêm ghế trên hàng ghế lái. Bảo và Ái Lạp đã yên bị vào hàng ghế bên tay trái xe, Cường tranh thủ ngồi được rồi còn bị An đạp sang bên kia, chen vào. Cuối cùng Ái Lạp ngồi giữa, hai bên là Bảo và An; đối diện có Cường ngồi giữa, hai bên là Trí và Quỳnh Giao.
- Đợi chút!
Cửa xe chuẩn bị đóng thì bên ngoài vang lên giọng nam trong trẻo. Mặc dù chuyến tham quan của lớp A đã được chuyển địa điểm và thời gian thành hai ngày một đêm, nhưng thời gian xuất phát vẫn trùng với lịch của trường, hơn nữa để cho tiện còn thuê lại xe buýt mà trường chuẩn bị. Tất nhiên, Bảo chơi trội cố tình tách riêng thêm một xe ra cho đỡ lằng nhằng. Cái xe nổi bật đen bóng xịn xò như thế, chẳng có lí do gì mà Vinh không nhìn thấy cả.
- Ơ Vinh, em không đi với lớp à?
- Em đi với các anh chị.
Vinh đưa đồ đạc cho bác tài xế đứng chờ ở dưới, nhanh nhẹn leo tót lên. Vinh muốn chen từ bên này sang bên kia với chị mình, song chỗ ngồi của mọi người đều đã ổn định, cậu đành phải ngồi ở ghế gần cửa vào nhất là chỗ ngay cạnh Quỳnh Giao.
- Mi quên là lớp tao đi riêng chỗ khác hả?
- Em biết.
- Thế mà vẫn chạy sang?
Trước cái nhìn nghi ngờ của Ái Lạp, VInh chỉ thản nhiên dựa lưng vào ghế, nhàn nhã đáp:
- Em nghe lỏm được bố nói chuyện với Ái Lạp nên đã xin bố đóng tiền cho đi cùng từ lâu rồi.
- ....
Xe buýt của A đã bắt đầu xuất phát, trong khi toàn bộ số xe buýt còn lại đều đang mốc mõm đợi chỉ thị của nhà trường. Bác tài xế kiểm tra lại mọi thứ lần cuối, hỏi bọn trẻ xem có quên gì không rồi mới bắt đầu lái theo chiếc xe buýt to đùng phía trước. Quang cảnh bên ngoài dần thay đổi, An lấy từ trong túi ra đủ các loại đồ uống, bắt đầu đưa cho mọi người.
Vì xuất phát sớm nên chuyến đi chỉ mất hơn tiếng đã tới nơi. Dù không trực tiếp đi cùng các bạn nhưng Ái Lạp vẫn có thể tưởng tượng được âm thanh hò hét của chúng nó hiện tại. Cổng vào rất đẹp, sau khi đi xuyên qua những tòa nhà cao liền tới khu nhà riêng, người ta xây rồi cho thuê mùa du lịch.
Lớp A có tầm người, cộng thêm đám ngoại lai trong nhóm Ái Lạp, ban phụ huynh đã quyết định thuê năm ngôi nhà sát cạnh cho các con vui chơi. Tuy kiến trúc khác nhau, nhưng ngôi nhà nào cũng có sự xinh xắn của riêng nó. An khôn, nhanh chân lôi Trí chạy trước chiếm một trong ba ngôi nhà có đằng sau hướng ra bờ sông. Bọn A thấy thế cũng thi nhau chiếm nhà, mất nửa tiếng cãi nhau mới xắp xếp ổn thỏa chỗ ở.
- Chả hiểu đại tỷ ăn phải cái gì, toàn chơi với những người khôn ơi là khôn.
Lũ bạn từ hai ngôi nhà đối diện đi ra, ganh tị nhìn ba ngôi nhà cạnh bờ sông.
- Uôi chúng mày ơi, có bể bơi, xinh xẻo lắm luôn!
- Đâu đâu?
- Vãi lìn đẹp thế?
- Oa cái này có bể sục này!
Và thế là sự tị nạnh nhà gần bờ sông nhanh chóng bị thay thế bởi bể bơi và những chiếc xích đu trắng muốt, cùng rất nhiều đồ vật tinh xảo khác. Ái Lạp phải công nhận An rất nhanh, nhà của nhóm chúng nó có thể gọi là nhà đẹp nhất với tầng lầu và tầng trên cùng là một quầy bar ngoài trời. Ngồi trên quầy bar nhìn xuống có thể thấy rõ bể bơi được xây dựng tinh tế, nước trong vắt, chiếc xích đu đặt gần với lối ra bờ sông. Hàng rào bao quanh căn nhà là hàng rào đủ các loại hoa khác nhau, cây cối cũng được trồng rất nhiều, lá che rợp trời, nắng chiếu qua tán cây phản xuống bể bơi tạo thành một màu ngọc bích lung linh huyền ảo.
- Chị An ơi, chị giỏi quáaaa!
Quỳnh Giao vui vẻ nhảy lên, ôm lấy An đầy cảm kích. Đến Bảo còn phải rời khỏi Ái Lạp để mò mẫm tới cái lối mòn lát đá ra sông thì đủ hiểu ngôi nhà này đẹp tới mức nào.
- Không hiểu con An tia kiểu gì, đỉnh thật sự!
Trí dùng ngón trỏ khuấy nước trong bể bơi, không kìm được cảm thán ca ngợi An. An cười toét miệng, tự mãn giải thích cho mọi người hiểu:
- Lúc ngồi trên xe đến đây tao đã để ý các căn nhà được chia thành hai dãy, và chỉ có một dãy kề sông. Tiếp đến trong ba căn kề sông mà ban phụ huynh thuê, tao thấy có mỗi căn này xây hàng rào hoa. Từ sự khác biệt này, tao đoán người xây dựng ra nó hẳn sẽ chú ý đến vẻ đẹp tinh tế nhưng không quá sang chảnh, và tao thích điều đó.
- Rồi rồi, An giỏi nhấtttttt!
Trí hùa vào khen, vừa dứt lời liền nghe tiếng báo tập trung ra ngoài kiếm chỗ ăn trưa. Theo kế hoạch đề ra, buổi trưa mọi người sẽ sang khu cắm trại để ăn đồ ăn tự chuẩn bị, tối thì tổ chức tiệc BBQ ngoài trời. Mấy đứa vội vàng xếp gọn đồ đạc vào góc, đợi đến giờ chiều mới được chủ nhà đưa khóa cho vào.
Mọi việc có vẻ thuận lợi, nhưng vào lúc cả lớp đang rải thảm ăn chung thì lại xảy ra một chuyện.
Mọi người ai cũng quen Trí với An, nên rất vui vẻ khi có hai người này ăn cùng. Vinh thì để lại ấn tượng không tốt lắm trong mắt A. Một thằng bé vừa mới chân ướt chân ráo bước vào trường đã dám nhảy sang lớp anh chị làm loạn, còn chỉ tay năm ngón yêu cầu Ái Lạp phải trực nhật. Mặc dù mọi người không thích, nhưng cũng không hẳn là ghét. Có điều Vinh biết rõ mình đã cố tình nhảy vào một cuộc vui ngoài tầm với, tự giác ngồi ngoài vòng tròn, dựa lưng vào lưng Ái Lạp để ăn.
Đợi bóng dáng Vinh khuất sau lưng Ái Lạp xong, bầu không khí liền vui vẻ trở lại. Quỳnh Giao ngồi ngay cạnh tuồn ra đằng sau một ít kimbap đưa cho Vinh, thì thầm dặn:
- Này ăn đi! Thích món gì bên trong thì bảo chị lấy cho nhé.
- ... Cảm ơn.
Vinh thẫn ra một lúc rồi mới đón lấy khay kimbap. Thằng bé cúi người ăn để cho Ái Lạp có thể thoải mái ngửa ra, nói với Quỳnh Giao:
- Cho em xin miếng mì hải sản.
- Ok.
Quỳnh Giao xúc mỳ trộn hải sản vào một cái khay nhỏ, tuồn ra đằng sau cho Vinh. Ở bên cạnh Bảo cũng đang xoắn một miếng mì lên dĩa, bóp mồm Ái Lạp nhét vào. Trong miệng Ái Lạp hẵng còn đang đầy cơm chiên trứng, nhưng khi được Bảo đút cho vẫn rất ngoan ngoãn há mồm, nhanh chóng đã nuốt hết.
- Ngồi ăn không cũng chán, hay mình vừa ăn vừa chơi trò sự thật hay hành động đi?
Một thành viên trong lớp hào hứng lên tiếng liền nhận được sự hưởng ứng từ đông đảo các thành viên. Có đứa hỏi cách chơi thế nào, cậu bạn kia liền vui vẻ nói tiếp:
- Anh Trí là số , chị An số , còn lại mỗi người đều có số thứ tự trong lớp rồi. tao sẽ dùng điện thoại quay random xem ai là người hỏi và ai là người trả lời.
Dứt lời liền nhận được tràng vỗ tay nhiệt liệt từ quan viên hai họ. Trò chơi nhanh chóng được diễn ra, bữa ăn thoáng chốc trở nên sôi động hẳn. Tuy nhiên bọn trẻ con thì có nghĩ ra được cái gì hay ho đâu? Hành động thì toàn thách những thứ kì cục, sự thật thì cứ nhằm vào đời sống tình cảm riêng tư mà moi móc.
- Tao chọn hành động.
- Há há, thế thì mau gọi điện cho crush nói một câu sến sẩm đi nào!
- Eo ơi, chúng mày ác dã man!
Cậu bạn bị chọn trúng ôm mặt khóc nức nở, bị cưỡng ép gọi điện cho cô bé mình thầm thích. Ngược lại với đám đông hú hét ầm trời, Bảo vẫn đang chăm chú ngồi lựa những món ăn cân bằng dinh dưỡng bón cho Ái Lạp. Phía bên kia nháo thành một đoàn, rốt cuộc cậu bạn nọ không thực hiện được thử thách, đành sử dụng phương án cứu sinh:
- Em dùng k đổi một mạng này, các anh các chị tha cho em...
- Được, vì mày đã dùng phương án cứu sinh, nên tao sẽ quay một số khác thực hiện thử thách này hộ mày!
Thằng cần máy quay random giật tờ k của nạn nhân, hí hửng xung vào quỹ lớp. Cậu ta bấm bấm gì đó rồi đột nhiên hô lên, chỉ thẳng về phía bên phải Ái Lạp:
- Số , bạn Cường, sẽ phải thực hiện hành động nói một câu sến sẩm với crush!
- Oaaaaaa.....
Cả đám nhao lên, thành công làm những con người đang mải mê ăn ngừng lại, những con người đang mải mê đút cảnh giác.
- Sao không đút tiếp?
Ái Lạp huých Bảo, nhận ra tầm mắt đối phương không còn tập trung vào các món ăn như trước nữa.
Miếng sandwich cắn dở lọt một nửa trong miệng Cường, cậu từ tốn nhai nuốt rồi mới ngẩng đầu dậy. Từ trước đến nay ấn tượng của Cường trong mắt các bạn luôn là một người lạnh lùng khó gần. Bầu không khí trong lớp hơi chìm xuống, ai cũng nghĩ thôi nước đi này sai rồi.
Và rồi dưới sự chứng kiến của mấy chục con mắt, Cường vơ lấy một cái thìa sạch gần đó, rất khoan thai đi sang chỗ Ái Lạp. Cậu ngồi xổm xuống ngay cạnh Vinh, vỗ vai cho Ái Lạp quay đầu lại, đoạn dúi vào tay nó cái thìa. Đoạn Cường nhả ra một nụ cười dịu dàng như gió xuân tháng , hỏi con bé:
- Mày có thể cầm cái thìa này và xúc tao được không?
- Aaaaaaaaaa!!
- Không được rồi, con chết!!!!!!
- Cường ơi mày điên rồi!
Mồm Ái Lạp há ngoác, cơm ở bên trong sắp rơi ra đến nơi. Vinh ở sau lưng Ái Lạp đột nhiên đứng dậy, giơ tay đẩy Cường ngã nhào. Cường lồm cồm bò dậy từ nền cỏ xanh mướt, giơ tay lên gãi mái tóc vàng óng như ánh nắng mặt trời của mình, hơi lén nhìn như đang chờ câu trả lời của Ái Lạp.
Bọn trong lớp không ngừng hú lên, réo tên Ái Lạp để trêu. Chúng nó nói về đủ thứ trên cuộc đời, nào là muốn với đại tỷ của trường phải qua ải bọn tao, hay muốn chấm mút đại tỷ thì phải xếp hàng, vì cả cái lớp này ai cũng muốn chấm mút hết.
Ái Lạp bối rối nuốt xuống xuống miếng cơm, đầu óc có chút không kịp load. Con bé vớ lấy cốc nước của Quỳnh Giao tu mấy ngụm, hơi hé mắt nhìn người bên cạnh. Nắng tháng không còn gắt như giữa mùa hè, dìu dịu ôm lấy từng sợi tóc Ái Lạp, làm ánh lên những dải màu cháy. Nắng xuyên qua tóc phản vào tròng mắt con bé, soi sáng một màu đen long lanh có thể khiến cho bất cứ ai nhìn vào đổ gục.
Ái Lạp dùng ánh mắt ngại ngùng của một đứa con gái, quay sang nhìn Bảo.
Cái dĩa trong tay Bảo đã gập làm đôi.