Oanh không thể làm gì bọn Ái Lạp, vì nếu có ai dám động lập tức sẽ bị người của phe đen đánh chết. Oanh ôm cái chân đau, không cam lòng nhìn đứa lên xe về trường.
Người chạy lên bục sân khấu quá nhiều, chả hiểu chen lấn xô đẩy nhau kiểu gì mà làm cho cái màn chiếu phía sau đổ sập xuống.
Ầm một cái rõ to, có người tránh được, có người không tránh được. Hiện trường thoáng chốc trở nên hỗn loạn, mọi người hô hào nhau gọi thầy cô, gọi nhân viên y tế. Số lượng người đổ về phía sân khấu đông đến mức hít một cái liền hít vào toàn là hơi người. Ái Lạp chớp mắt liền rơi ra khỏi vòng tay Bảo, bị chụp mắt bắt cóc đi đâu đó.
- Ái Lạp!
- Ái Lạp biến mất rồi!
Có đứa thụi Bảo một nhát vào lưng sườn ngay đúng lúc Ái Lạp bị mang đi, tất cả mọi người đều phản ứng kịp nhưng không thể lách mình đuổi theo được. Quỳnh Giao và Lân bẹp dí giữa đám người, Bảo không khá khẩm hơn, bắt đầu có suy nghĩ muốn đấm chết mấy đứa đang chen lấn xô đẩy xung quanh.
Sự thật chứng minh, mấy đứa xô vào Bảo lúc này toàn là do có mục đích. Bảo cứ thế đẩy, đẩy không được liền cục súc đấm cho một lũ một lĩ ôm mặt nằm lăn dưới đất rồi nhân lúc hỗn loạn chuồn khỏi hiện trường. Chỗ Bảo mới đứng rất nhanh xuất hiện khoảng trống, người xung quanh thấy Bảo giơ tay đánh người liền hoảng sợ, rất thức thời chừa ra một lối cho cậu đi. Song Bảo hành động quá nhanh, người ta mới chỉ biết đứa động thủ là một oắt con thì cậu đã biến mất rồi.
Cường men theo con đường mà Bảo mở ra, không yên tâm đưa Lân và Quỳnh Giao về chỗ an toàn. Cậu dặn dò Quỳnh Giao mấy câu, lần nữa chui vào trong dám đông hỗn loạn, lôi ra thủ lĩnh trắng và đen của lớp E. Hai thủ lĩnh phải mất lúc lâu để thở, sau đấy mới có tâm trạng ngồi nghe Cường kể chuyện trình bày.
- Ai làm?
Cường mặt vốn lạnh, nhưng chỉ cần một cái nhíu mày cũng đủ khiến người khác biết cậu đang tức giận. Sao con người bây giờ phức tạp và lắm chuyện thế nhỉ? Ái Lạp chẳng có tội tình gì, thế mà chúng nó hành con bé hết lần này tới lần khác. Tội duy nhất nó mắc phải có lẽ là đã làm những con người kia dấy lên lòng tham và sự ghen tị.
- Cái lá gan bắt cóc Trịnh Tóc Xoăn đi á, ở trường này trừ E với A ra, còn lại ai cũng dám cả.
Trung cười khẩy nói. Trường này từ xưa đã không biết sợ là gì rồi, đám học sinh ở đây xưng hùng xưng bá lâu như thế cũng chưa thấy ai có khả năng đạp đỏ chúng nó xuống đâu. Đám nhóc chỗ này vẫn còn khinh nhờn thực lực của Ái Lạp lắm, dăm ba cái công phu quèn, làm sao mà đá đổ được đế chế đen với trắng đây?
Cường chìm trong tình trạng căng thẳng, nghe được câu trả lời tự dưng ngứa tay muốn đi đập chết chị vàng oanh với anh giày đỏ của bọn Tô Liên. Nhất lại đang không biết hung thủ là ai, Cường cứ đi đánh trước, nhỡ có sai thì cho chúng nó đánh lại là được.
Nghĩ là làm, Cường bắt E dẫn mình đi tìm Oanh.
Bảo thì lại nghĩ khác với Cường, Bảo không có thời gian đi tra hỏi từng nơi, cậu gấp đến phát điên lên, nhớ mang mang hướng tẩu thoát của đám bắt cóc Ái Lạp rồi lần mò theo. Cậu vừa đi vừa hỏi, đứa nào dám giấu giếm điều gì sẽ bị đánh chết.
Quả nhiên bạo lực không thể giải quyết mọi vấn đề, nhưng lại giải quyết được rất nhiều vấn đề.
... Tiền cũng thế!
Hình như do Ái Lạp rải hay sao, khi đi tới chỗ hành lang, cứ cách một đoạn Bảo lại nhặt được một tờ polyme rơi trên đường...
Toàn là tờ tiền lẻ, đám trường Tô Liên khinh không thèm nhặt.
Mị Châu rải lông ngỗng phiên bản nhà bố mày đầy tiền à?
Rải hết nghìn lại rải sang nghìn. Nếu Bảo nhớ không nhầm, ví của Ái Lạp hình con gấu xám, chia ba ngăn. Ngăn đầu đựng tiền lẻ, ngăn giữa đựng tiền , , nghìn, ngăn sau cùng đựng tiền to hơn. Chắc nó theo trí nhớ mò tiền trong từng ngăn mà rải. Đống tiền giấy đã rải hết ở sân, sang đến hành lang liền chuyển thành rải bác Hồ không thấm nước.
nghìn, nghìn, đám Tô Liên vẫn khinh không nhặt.
Tới lúc có cả xấp tiền mệnh giá lớn rải đầy ở cửa một phòng học, cộng thêm cái ví nhìn quen mắt rơi lẫn trong đống tiền, Bảo mới thấy có đứa nhặt.
Rèm cửa phòng học kia kéo kín mít, cửa chốt trong. Bảo dùng sức phá cửa xông vào, quả nhiên thấy Ái Lạp đang ngồi trong đó.
Oanh chưa nhận được tin vui chiến thắng, chớp mắt một cái đã thấy Cường xuất hiện ở cửa phòng học. Trông thấy đối tượng cảm nắng mấy hôm nay của mình, lồng ngực Oanh tự nhiên đập thình thịch, hai gò má cũng chuyển dần sang màu đỏ hây hây.
Không đúng, việc mình làm vừa mới thực hiện thì Cường đã mò lên đây, chẳng nhẽ cậu phát hiện ra điều gì? Oanh hắng giọng, chỉnh trang lại quần áo, lên dây cót tinh thần chuẩn bị ứng phó với Cường. Chỉ là không ngờ, bản lĩnh còn chưa kịp khoe ra miếng nào đã bị Cường vật ngã ra sàn, đầu đập xuống đất mắt trợn trắng.
Hả dạ!
Oanh lê cái thân tàn của mình lồm cồm bò dậy, đám đàn em xung quanh vội vã xô nhau ra, định bụng hội đồng úp Cường. Nhưng úp thành viên của Thống Trị Thế Giới đâu có dễ dàng như thế, Cường y chang cái lò xo, đứa nào xông vào lập tức bị bật ra xa mấy mét, rất nhanh đã không còn người xô tới.
- Chị có phải là người đánh gãy chân Ái Lạp không?
- Ha... Hả?
- Thủ lĩnh đen nói không phải anh ta làm, vậy chắc chắn là chị rồi.
- Đợi đã, sao em lại biết về thủ lĩnh ngầm trong trường này?
- Chị chỉ cần trả lời câu hỏi của tôi thôi.
Cường nhíu mày, phát hiện cậu đã phí quá nhiều chữ với con người này, khó chịu vuốt tóc. Oanh phía đối diện lắp bắp, mãi không thốt nên lời. Không quá giây sau, Oanh liền cảm thấy chân mình ê buốt, nước mắt giàn giụa chảy, và Cường chỉ bỏ lại một câu nói:
- Tôi đem vết thương trên người nó, trả lại cho chị.
Mắt bị bịt, nhưng ngửi mùi xịt phòng thì Ái Lạp đã biết mình được đưa đến phòng học nào đó. Có người chạy ra tháo bịt mắt cho nó, đỡ nó ngồi xuống đối diện một tên con trai mang đôi giày đỏ. Bao quanh bốn bức tường phòng đứng toàn là người, nếu Ái Lạp muốn thoát ra bằng bất cứ đường nào, chắn chắn sẽ phải vượt qua hàng rào kia.
- Đây chắc là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau.
Giày đỏ khoan thai nói, trên mặt tồn tại nụ cười như có như không. Ái Lạp không có tâm tình tiếp chuyện anh ta, thứ nó muốn nghe là lí do nó bị bắt lên trên này:
- Tôi không quen anh.
- Chà, vậy bây giờ làm quen cũng chưa muộn.
Giày đỏ có vẻ rất tự tin vào hàng rào người kia, không hề trói buộc Ái Lạp bằng bất cứ vật dụng gì. Cơ thể Ái Lạp được thả tự do, giày đỏ cười, ngoắc tay với Ái Lạp:
- Lại đây.
- Làm gì?
- Lại đây.
- Không, điên à?
Ái lạp khó chịu phản bác, đám người xung quanh thay nhau hít khí lạnh. Đúng là trẻ con chưa hiểu sự đời, Ái Lạp thể hiện thái độ láo toét như vậy, lát nữa chỉ tổ rước thêm đòn đau hơn. Tâm trạng của người ở vị trí cao nhất hiển nhiên cũng tụt dốc không phanh, cố gắng cười cợt nói:
- Ồ, con bé này ngộ phết nhỉ!
Dùng con mắt truyền đi tia ý tứ, đám người vây xung quanh đột ngột động thủ, xông tới ấn Ái Lạp xuống sàn. Phía cửa nhanh chóng bị bỏ trống, đúng lúc đó Bảo ở bên ngoài xông vào. Giày đỏ không ngờ là Bảo cũng biết đánh nhau, hơn nữa còn ra tay rất lợi hại, mặt anh ta đơ mất mấy giây, nỗi hoảng sợ lập tức lan tràn.
Ngày bình thường, Ái Lạp chắc chắn có thể dễ dàng tránh khỏi cả loạt công kích của những người kia, nhưng chân nó đang bị thương, chỉ có thể dùng tay cố gắng cản lại trọng lực của đám người. Cũng may đám người ngoại trừ muốn ấn nó xuống thì không có ý tứ làm gì thêm cả, Ái Lạp miễn cưỡng có thể chống cự đến khi Bảo tới đỡ.
Lát sau Cường cũng mò lên đến nơi, giơ chân đá vào lưng cá thể gần nhất. Cậu thấy tên ngồi ở vị trí trên cùng vẫn đang ung dung ngồi yên, đoán anh là thủ lĩnh, lập tức nhảy lên đá gãy ghế của anh ta. Sau khi giày đỏ bị đánh ngã, đám ở bên dưới đều đồng loạt dừng lại. Bảo chạy tới đỡ Ái Lạp dậy, chỉnh trang quần áo cho nó rồi ôm vào trong lòng.
Mặc dù nói là dừng lại, nhưng lũ người ban nãy đánh với Bảo đã ăn không biết bao nhiêu đau đớn, chúng nó chẳng qua chỉ là cố vùng dậy đánh tiếp cho đỡ nhục. Mang tiếng toàn là thủ lĩnh đen của các lớp khác nhau, ấy thế mà hội đồng không lại một thằng oắt. Nhục sao mà nhục, quá nhục.
Toàn bộ mọi người đều không ngờ những thông tin mình nắm được ban đầu lại sai. Hóa ra Bảo với Cường không những biết đánh nhau, mà còn đánh rất giỏi. Ngay cả thủ lĩnh đen toàn trường còn đang bị Cường đè dưới chân không nhúc nhích nổi, thì thử hỏi xem cả trường này, còn ai mạnh hơn Cường nữa không?
Có đứa sợ Lân với Quỳnh Giao thật ra cũng giấu nghề, vội vã báo tin ra lệnh dừng hành động định làm với hai đứa lại.
- Đánh chán rồi, ngồi nói chuyện nhé.
Tư thế bỗng chỗng bị đảo ngược, bây giờ là Ái Lạp thản nhiên ngồi vắt chân trên bàn, giày đỏ chật vật nằm ở dưới đất. Giày đỏ căm hận nghiến răng, anh ta cố gắng ngọ nguậy cái lưng bị Cường dẫm lên, gằn giọng quát:
- Nói cái đéo gì?
- Ô, không phải ban nãy muốn nói chuyện sao? Anh này ngộ nhỉ?
Ái Lạp nhại lại giọng của giày đỏ, cái chân bị thương cùng cái chân lành tung tẩy đung đưa. Bảo đứng bên cạnh gầm gừ đưa mắt dè chừng đám còn lại, cứ như thể chỉ cần một đứa dám phi sang đây thôi sẽ bị cậu dần cho tan xác vậy.
- Mày muốn nói chuyện gì?
- Lí do anh bắt tôi lên đây, ai là người làm ra cái chân gãy này, anh hay chị Oanh.
Ái Lạp nghiêng đầu đáp, cảm nhận được sự bất ngờ từ trong cái nhìn của giày đỏ, nó càng tung tẩy chân mạnh hơn. Bảo cản lại, ra hiệu nếu còn lắc chân nữa cậu sẽ cho nó ăn đòn, lúc này Ái Lạp mới chịu ngoan ngoãn ngồi im.
- Sao mày lại biết về tao với con Oanh? Thằng Trung kể cho mày?
- Nếu Trung trong lời anh nói là lead đen E, thì đúng rồi đấy!
Ái Lạp vui vẻ gật đầu, đoạn nói tiếp:
- Tôi đã nghe được đoạn đối thoại của anh với nó, tôi biết thế nào anh cũng sẽ xử nó nên từ bây giờ Trung sẽ làm lead vàng nhé!
- Lead vàng? Ai cho mày cái quyền...
- Toàn bộ lớp A và E đã thống nhất sẽ trở thành học sinh vàng, nâng cao giá trị con người chúng nó thay vì mạng lưới quan hệ và khả năng đánh đấm. Tức là chúng nó out ra khỏi đen với trắng đấy!
Nói cho văn vẻ vậy, thật ra là out team để đỡ bị xử tội thôi.
- Mày nghĩ đơn giản thế à? Muốn thành lập một màu mới hay khai trừ màu cũ cần có sự bỏ phiếu từ học sinh toàn trường. A E là lũ phản nghịch, sẽ không ai bỏ phiếu cho chúng mày đâu!
- Tao nói cho mày biết, thằng Trung dám phá vỡ quy định phải bị xử nặng nhất, tiếp đến là đám còn lại, sau khi mày đi chúng nó sẽ trở thành bọn cá biệt, bị cô lập, bị toàn trường khinh rẻ và bắt nạt.
- Mày chỉ nghĩ đến bản thân mày, mày không hề nghĩ đến hậu quả mà chúng nó phải hứng chịu. A bị mày ép có thể được tha, nhưng E chắc chắn không thoát tội.
Giày đỏ tức giận nói một hơi, phong thái ung dung đường hoàng thường ngày bay đi đâu hết. Có lẽ trong thời khắc nhận ra vị trí của mình bị đe dọa, con người ta mới bắt đầu trở nên sốt sắng.
Không gian chỉ còn lại tiếng thở hổn hển của giày đỏ cùng với tiếng chạy ro ro từ điều hòa. Quỳnh Giao ở ngoài cửa vơ hết đống tiền rơi vãi, xếp gọn gàng vào ví cho Ái Lạp rồi ngơ ngác bước vào. Song trông thấy tình hình đang trở nên căng thẳng và phức tạp, Quỳnh Giao chỉ kịp đưa lại ví cho Ái Lạp, đoạn theo chỉ thị của Cường nhanh chóng chuồn đi.
Mẹ dặn Quỳnh Giao không được tham gia vào mấy chuyện kia, nếu cố tình Cường sẽ mách mẹ, Quỳnh Giao sợ lắm!
- Thế thì sao?
Ái Lạp đột nhiên hỏi.
- Cái gì?
- Tôi hỏi anh thế thì sao?
- Còn thì sao...? Mày thực sự không quan tâm gì đến chúng nó?
Giày đỏ khó hiểu, không nghĩ tới Ái Lạp là người vô tình đến mức ấy. Ái Lạp chậm rãi nhâm nhi bánh KitKat trà xanh mà Bảo đưa cho, bình tĩnh trần thuật thứ mà nó nghĩ tới:
- Tôi có đủ khả năng để chuyển E sang trường tôi.
- Không thể nào, muốn sang bên đó phải thi đầu vào...
- Đúng rồi, muốn vào Thanh Lịch phải thi, thế thì dùng luôn tổ hợp chúng nó đã học mà thi. Cả lớp sang bên đấy tự tạo một lớp chuyên tổ hợp xã hội, tôi có thể kiến nghị hộ. Còn A muốn ở thì ở, muốn đi thì đi. Lực học của lớp đấy thừa sức!
Giày đỏ nghẹn họng, không nói thêm được lời nào. Điều Ái Lạp đang đề cập đến hoàn toàn là sự thật, là giải pháp mà anh ta chưa từng nghĩ tới. Được chuyển từ cái trường Tô Liên nát này sang bên Thanh Lịch, chỉ cần có người tạo điều kiện, bố mẹ đám E chả tống con đi vội.
Ái Lạp ngoắc tay, Trung từ bên ngoài chậm chạp tiến vào. Giày đỏ nhìn thấy thằng nhóc mất não xuất hiện ở cửa, hỗi căm giận tích tụ dường như lại bắt đầu bùng phát:
- Mày....
- Căn cứ vào quy định đã đặt ra, Cường đánh bại anh, phải được thay thế anh trở thành thủ lĩnh đen toàn trường.
- Khụ khụ..
Ái Lạp bị sặc KitKat, mắt trợn lên. Cái này mới.
- Mọi người còn chưa nhận thủ lĩnh mới đi ạ?
Giọng Trung dõng dạc, cơ hồ làm đám người đang thừ ra bên dưới tỉnh ngộ. Cả lũ bỗng dưng đồng loạt hô chào thủ lĩnh, sau đó là tư thế đứng nghiêm cúi thấp đầu như chào chủ tịch nước. Cường bị dọa cho giật mình, mồm nhảy ra hai chữ:
- Phiền phức.
- ....
- Vậy thì nhân danh bạn của thủ lĩnh đen toàn trường, tôi xin phép nói hộ nha.
Ái Lạp chỉ đợi có thế liền hí hửng khua khoắng hai tay, trong lòng nó âm thầm nhảy nhót, cái project chết tiệt này cuối cùng cũng kết thúc rồi.
- Tôi yêu cầu học sinh đen trong phạm vi toàn trường, từ nay trở đi không được chống đối thầy cô nữa. Có thể trốn học, nhưng không được quá nhiều. Có thể không học, nhưng không được bày trò phá phách hay cãi lại thầy cô. Nếu gặp thầy cô nào quá đáng thì báo với Cường, Cường sẽ giải quyết.
- Xong rồi, giải tán!