Cả trường Tô Liên chỉ có mình lớp E được vào hết vòng trong, sự việc này dẫn đến một vấn đề phát sinh: / lớp bỗng dưng nghe theo Ái Lạp, / đang xem xét và số còn lại ra điều không cần bố thí của "bọn ngoại lai". Hòa giải không được, thế là cả lớp xông vào cắn nhau.
- Mày nói ai?
- Tao nói mày đấy thằng phản bội!
- Mẹ mày nói ai phản bội?
- Dê dê oánh nhau đê...
- Con kia im mồm, bố táng cả mày bây giờ!
- Á à mày giỏi, để bà xem xem mày định táng bà thế nào?
Bầu không khí trong lớp bỗng chốc trở nên mất kiểm soát, những đầu gấu đầu mèo hùng hổ lao lên đánh nhau, bàn ghế xộc xệch, áo quần nhăn nhúm. Một tên con trai số khổ bị cả lũ con gái đè lên bàn, áo đồng phục bị xé toang, thảm thương tới không nỡ nhìn.
- Mấy con điên, a, thả bố ra, aaaaaa......
Trước khung cảnh hỗn loạn đó, Ái Lạp từ ngoài cửa chậm rãi bước vào, trên tay cầm cả đống trà sữa các vị. Nó giấu đi đôi mắt ngạc nhiên của mình để nhìn một màn phía trước, quay đầu tránh khỏi tên con trai đang trần như nhộng, trấn tĩnh hỏi:
- Uống không?
Chưa đầy phút sau, phòng học chuyển từ trạng thái cấu xé sang cảnh cả lớp ngồi im lặng uống trà sữa. Tình cảm giữa những con người trở nên nồng thắm lạ thường, đến nỗi việc vừa xảy ra tựa hồ chỉ là một cơn ác mộng xa xôi.
Bọn trong lớp: - .....
Vừa nãy chúng nó choảng nhau vì cái gì ý nhỉ?
Trà sữa ngon quá, ài...
Do trường chỉ cung cấp xe đưa đón mấy ngày đầu thành ra hôm nay bố phải chở Ái Lạp đến trường. Suốt quãng đường đi bố cứ che mặt kín mít, sắp tới cổng trường thì vứt nó lại rồi chạy biến. Không biết có phải bố sợ bị đám phụ huynh E cho ăn đấm hay không, nhưng với tốc độ như vậy, Ái Lạp vô tình trở thành người đến sớm nhất trong đứa "ngoại lai".
Không có người trò chuyện cùng nên Ái Lạp yên tĩnh lạ, nó phân phát trà sữa xong liền mò mẫm về phía bàn học của mình. Ái Lạp theo thói quen mở cái cửa sổ đóng kín mít ra cho nắng tràn vào, úp mặt lên bàn rồi mơ màng chìm vào giấc ngủ. Cả lớp E đần mặt nhìn nó mở cửa sổ to tướng, đoạn ngẩng lên nhìn hai cái máy điều hòa đang chạy ro ro trên tường, mặt bỗng chốc trở nên đần thối.
Thú vui tao nhã của bọn học giỏi chăng?
phút sau Quỳnh Giao tới, cô bé như thường lệ lôi ra một tuýp kem chống nắng, lặng lẽ vừa gặm bánh mì vừa thoa kem lên mặt Ái Lạp. Cường đứng bên cạnh nhìn Quỳnh Giao cặm cụi, len lén cắn trộm một miếng bánh khiến cô bé ré lên. May mắn thay, Ái Lạp vẫn còn say giấc.
Còn phút nữa là vào giờ, Lân tay cầm quyển sách dày bước vào lớp. Cậu đóng bớt một cánh cửa sổ gần phía mình lại, ý là không thích đọc sách dưới ánh nắng mặt trời trực tiếp. Những chùm sáng rực rỡ bên ngoài bị chắn mất một phần tư.
Chuông đầu giờ reo, Ái Lạp chưa dậy, Bảo bắt đầu nghênh ngang bước vào. Cái cặp tưởng chừng bé tí của cậu thế mà chứa được cả cái chăn to, cộng thêm cả túi KitKat trà xanh vừa mới dúi xuống dưới gầm bàn. Mặc kệ ánh mắt tò mò của bao nhiêu người, Bảo vô cùng chuyên nghiệp rũ chăn ra, soi xét cẩn thận xem nó có bẩn không rồi mới đắp lên người Ái Lạp.
Sau đó dùng chăn quấn con bé lại như con sâu, ôm vào lòng.
Người trong lớp: - .....
Được rồi, bọn học giỏi có rất nhiều thú vui, và một trong số đó là phát thức ăn cho chó. Đám ngu học này hiểu mà.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cả một nhóm toàn những con người ưu tú thế kia dường như không hề thân thiết, nhưng lại liên kết với nhau qua con bé tóc xoăn dài. Quả thật đoán không ra con nhỏ đó có điểm gì nổi trội mà có thể khiến cho mấy đứa còn lại để tâm đến thế.
Vòng đầu của cuộc thi "Rung chuông vàng" chớp mắt đã diễn ra. Dựa vào kết quả của vòng sơ tuyển, đám E khí thế ngút trời, cho rằng chúng nó nhắm mắt cũng ăn chắc giải trong tay.
Luật của vòng này là thi tập trung, câu hỏi trắc nghiệm sẽ được chiếu trên màn hình lớn, học sinh viết đáp án lên bảng nhỏ rồi giơ lên trước khi hết giờ. Giám thị sẽ đi kiểm tra và mời những em trả lời sai ra ngoài, chọn đúng thì được thi tiếp, cứ thế đến câu hỏi số ai trụ được sẽ đi vào vòng .
Đám Ái Lạp bị loại khỏi vòng sơ tuyển vẫn có thể đến cổ vũ dưới tư cách khán giả. Lân ngồi dưới hàng ghế nhìn vài câu hỏi đơn giản hiện lên trên màn chiếu, không hiểu tại sao vẫn có đứa làm sai câu này.
- Thông cảm đi, trường của những người không thích học mà.
Quỳnh Giao chẹp miệng, lực học của lớp kém nhất Thanh Lịch mới ngang lớp giỏi ở đây. So sánh một chút là có thể thấy độ chênh lệch, chẳng có gì kì lạ cả.
- Sao thầy kia mặt mày cứ nhăn nhó như quả táo tàu thế?
Cường chỉ thay về phía khán đài gần sân khấu, chỗ tập trung ngồi của các giáo viên trong trường. Ban nãy thi tổ hợp môn chính thì trông còn vui vẻ đôi chút, nhưng từ khi tổ hợp học thuộc bắt đầu thi là mặt cứ quạu quạu, như thế muốn soi thủng bảng đáp án mà mấy đứa học sinh giơ lên đến nơi.
Nhưng ánh mắt của mọi người lúc này không tài nào tập trung nổi vào nơi đó.
Với một người trời sinh có tư duy nhạy bén như Lân, việc chia môn để thi ngay từ đầu đã có mùi không ổn. Quả nhiên, những câu hỏi đầu tiên xuất hiện vẫn mang kiến thức Lịch Sử, nhưng sang tới câu thứ tư, một nùi Tiếng Anh bất ngờ xuất hiện trên màn hình khiến cả lũ chết sốc.
Câu hỏi Địa Lí bằng Tiếng Anh!
- Vl, trò này hay đấy!
Bảo cười, vô cùng thưởng thức trao cho nhà trường cái nhìn tán dương. Quỳnh Giao thì câm lặng không nói được câu nào, Cường thản nhiên mút sữa, còn Lân lúc này mới chịu bỏ quyển sách trên tay xuống.
- Wow, đúng sở thích của Ái Lạp kìa.
Cường giả vờ hào hứng nói vào tai đứa con gái đang trầm mặc bên cạnh mình, Bảo còn chưa kịp thu hồi sự vui vẻ đã phải cười phá lên, tiếp lời:
- Đúng rồi, sở thích thích những thứ bất ngờ.
Trong đôi mắt đen láy của Ái Lạp lúc này tồn tại một mảnh tĩnh lặng hiếm hoi. Chờ đến hết hiệp một, nhờ vào cường độ câu hỏi tiếng Việt hẵng còn dày, E vớt vát trụ lại hơn nửa lớp. Được nghỉ giải lao mà mặt ai nấy còn thối hơn đống cứt, trên màn hình, tỉ lệ học sinh qua vòng của mỗi lớp bắt đầu được công bố. Riêng khối lớp có số người sống sót cao nhất đang là A, E đứng thứ .
- Kiến thức tạm bợ đúng là chỉ mang đến kết quả tạm bợ thôi, nhỉ?
Câu nói khiêu khích bâng quơ lọt vào tai đám E. Chưa cần biết là ai nói, mục đích gì, E đã vội vàng sửng cồ lên theo bản tính, vồ lấy đứa lớp khác gần nhất mà đánh. Thằng bị đánh ngơ ngác không hiểu gì, sau tức quá đành phản công, hình thành ẩu đả. Các thầy cô thấy tình hình không ổn lập tức chạy tới can ngăn. Khổ nỗi can thì có can được, chỉ có điều bị đánh vạ cho không ít.
Thầy hiệu trưởng hai tay chống nạnh, mồm thét ra lửa, cả khuôn mặt tràn đầy sự tức giận. Thầy cảnh cáo nếu còn đứa nào dám đánh nhau sẽ cắt quyền thi đấu của đứa đấy. Tức thì phía khán đài vang lên tiếng cười khúc khích, một nhóm học sinh lớp A mang ánh mắt xem kịch hướng về phía này, tỏ vẻ rất hả hê.
Từ trước đến nay E đâu hề phải chịu sự tủi nhục như thế? Thi thố và điểm chác là hai thứ chúng nó không quan tâm nhất, ấy thế mà lần này hai thứ kia lại là lí do ghìm chân chúng nó lại. Chúng nó nửa muốn kệ mẹ, muốn đánh muốn đấm cho đỡ điên máu, nửa lại tiếc bao công sức mình bỏ ra, tiếc cảm giác vinh quang hớn hở khi bước ra khỏi phòng thi ngày hôm ấy.
Cuối cùng, vẫn phải chọn nhịn.
- Mẹ kiếp!
Tụ tập ở phòng nghỉ xong, một tên con trai cục súc đá văng bàn để đồ. Cái bàn đổ rầm xuống, nước đã rót sẵn đổ lênh láng vào giày Ái Lạp. Ái Lạp nhíu mày, ngồi im không nhúc nhích nhìn cậu bạn tiến gần về phía mình. Nó biết trước chuyện này sẽ xảy ra, những đứa trẻ bất trị cần tìm nơi để trút giận.
- Mày thấy chưa con ranh, tao sớm đã bảo mày trò này chẳng đem lại kết quả gì đâu, mày cứ nhất quyết bắt bố mày học. Giờ mày thấy chưa, dốt vẫn là dốt, đứng đầu vẫn là đám A.
- Đúng là tốn thời gian! Vừa con mẹ mày phải thôi!
Nếu Ái Lạp không nổi khùng, vậy bốn đứa còn lại cũng chẳng có gì để nói. Ngày thường bọn Ái Lạp tuy có hành xử trẻ con, nhưng đứng trước một đám trẻ con hơn cả mình, mấy đứa phải tỏ ra người lớn.
Hoặc tất cả chỉ là xạo ke bao biện, vì xét trên tình hình thực tế mà nói, sát khí sau lưng Ái Lạp sắp chạm tới trần nhà rồi. Giải quyết xong vụ này lũ kia không ra bã mới lạ.
Mắng chửi phá phách chán chê, cả lớp E lục tục kéo nhau đi chỗ khác. Phòng nghỉ rộng lớn ngoài bãi chiến trường thì chỉ còn "bãi". Ái Lạp bấy giờ mới chậm chạp đứng dậy, nó mân mê lọn tóc xoăn của mình, quay đầu hỏi:
- Ban nãy hiệu trưởng bảo gì?
- Huh? Thầy bảo sẽ cắt quyền dự thi của ai dám gây gổ đánh nhau.
Quỳnh Giao nhớ nhớ, nhắc lại cho Ái Lạp.
- Ồ, tao cần cái quyền dự thi đấy sao?
Ái Lạp làm vẻ sửng sốt ồ lên, bỉu môi như thể lời mà thầy hiệu trưởng nói ra là một câu chuyện cười để đời. Cường nghe vậy liền nghiêng đầu, Bảo ngồi bên cạnh hờ hững nhếch môi lên đáp:
- Tất nhiên là không, tất cả chúng ta đều không.
Cuộc sống đúng là những chuỗi ngày tràn ngập drama, muốn sống thanh tịnh mà duyên số cứ bắt mình đi đàm đạo bằng nắm đấm.
Biết thế nào được, hôm nay bỗng dưng thèm ăn thịt chó, phải đi tìm chó để làm thịt.
Một đám học sinh trầm ngâm ngoài hàng đồ ăn vặt, liếc sơ qua cũng đã thấy không hợp phong cảnh. Chúng nó hớp một ngụm trà sữa, đặt phịch cốc xuống như vừa hớp rượu xong, mặt thì nhăn lại làm như "rượu" cay lắm. Có đứa ăn bỏng khói, rồi phà hơi ra ngoài không khí để giải toả nỗi niềm.
Một đám con nít ranh tỏ vẻ rành rọt sự đời.
- Này, ban nãy tao mắng có quá lời không?
- ..... Không hẳn.
Cô bạn gái mút ngụm trà sữa, tiếp tục nghịch điện thoại. Tên con trai phía đối diện mân mê lon bò húc, vẻ mặt sầu não lạ thường.
- So với việc nó tác oai tác quái cả tuần qua thì hẳn là không...
- Nhưng nó làm thế vì mình mà?
Thằng ngồi bàn kế bên chêm mồm vào cuộc hội thoại với tông giọng rõ cao, tất cả mọi người đều tập trung về phía này.
- Tình báo của tao bên Thanh Lịch điều tra được ngọn nghành rồi, nó nói bạn của bạn của bạn của đàn em con nhỏ đó khai, đại tỷ của chúng nó sang bên này để thâu tóm toàn trường.
- Điên hả, sao mà liếm rộng thế?
- Cũng không phải nó muốn, là thầy cô bên đó muốn.
Nói Ái Lạp vì E thật ra khó tin lắm, cả lớp không có ai quen thân gì Ái Lạp, chỉ có đứa nào rảnh háng mới đi làm ba cái việc từ thiện này thôi. Hơn nữa vừa nãy bọn này bị làm nhục Ái Lạp chỉ ngồi im thin thít, đến thở cũng không dám thở thì làm gì có chuyện tình thương tình mến ở đây? Suy cho cùng, bọn học giỏi, có nhìn thế nào vẫn là cái chân chó của thầy cô.
- Về, về lớp lấy cặp đi dẩy, kệ con mẹ cho chúng nó thi thố với nhau, bố đếch thi nữa!
- Đúng, kệ cha cho bọn A nó chửi, cũng chẳng phải lần đầu bị khinh.
- Chuẩn, anh đây quen rồi!
Bọn nhà giàu đúng là có cái hay của bọn nhà giàu, chán đời thì gọi đồ thừa mứa chứa chan, hết hứng liền xách đít đi về. Đứa con gái đi cuối bo thêm tiền cho nhân viên phục vụ, dặn dò họ gói đồ đem ra cho mấy ông bà già và đám trẻ con ngồi vật vờ ở cái chợ tự phát gần đó, dặn xong mới chịu xoay gót chân, hất mặt đi theo đàn.
Ai nấy đều mang tâm trạng bất cần đời đi về lớp, điều chúng nó không ngờ tới là, con bé lớp trưởng lớp A vừa mới thấy chúng nó liền chạy lại, kéo theo cả một cậu bạn tả tơi như vừa bị cho ăn hành tới. Nghe điệu bộ không cam tâm này thì chắc hẳn đã có người ép cô bạn phải đến đây, hơn nữa còn dùng hình thức tàn bạo đến độ cậu ta không dám phản kháng một lời:
- Ban sáng bọn tôi có nói điều không phải, tôi thành khẩn xin các cậu tha lỗi cho bọn tôi. Tôi hứa từ lần sau sẽ quản thật kĩ lớp mình, không để ai đụng vào các cậu nữa! Xin các cậu...
Lớp trưởng A cúi gập người °, còn cậu bạn bên cạnh hẵng còn đang ngồi thụp ở dưới đất, luôn miệng hô khẩu hiệu "đừng bao giờ khinh thường người khác" đồng thời mếu máo khóc ròng. E ai nấy đều ngây ra, mặt co rúm, biểu cảm khó có thể tin nổi.
Vcl chị Trịnh Tóc Xoăn...
Chị thành công làm chúng tôi bừng nắng hạ rồi đấy!
Đây là lần đầu tiên lớp trưởng lớp A phải cúi mình xin lỗi, còn là xin lỗi những cá thể trước đây nó luôn khinh rẻ. Dáng vẻ kiêu ngạo của con bé lớp trưởng lớp A trong quá khứ, dáng vẻ cam chịu khuất nhục của nó hiện tại, đến chết E cũng không dám quên. Phải biết rằng trước đây, mấy đứa con trai giỏi đánh đấm nhất trong lớp cũng không dọa cho nhỏ này sợ nổi.
Hả hê quá thì phải làm sao bây giờ?
À, phải thi tiếp thôi...