Với tư cách là một thành viên của khu tự học, Vy trình bày rằng mình đã làm rơi chìa khoá ở đâu đó, mong những người còn lại hãy bảo quản đồ của mình thật kĩ, vì cái chìa kia không biết đã rơi vào tay ai. Dù sao sách vở cũng nát rồi, Ái Lạp chẳng quan tâm lắm xem người nào nhặt được. Có gan thì cứ vào đây lục cặp nó lần nữa, nó rình nó đập cho nát xác. Ái Lạp gật đầu thoả thuận với Vy, từ đó về sau chỉ tới khu tự học chơi bời, chứ không dùng nó chứa đồ nữa.
Thời gian vẫn trôi, nhưng dư luận thì không xẹp xuống. Suốt cả nửa học kì, mọi người vẫn luôn vu cho Ái Lạp và Bảo cái danh thó đề. Mãi tới khi thi cuối kì, hai đứa nó lần nữa luẩn quẩn trong top bảng xếp hạng, năm mười cái mồm mới chịu khép bớt.
Ái Lạp giỏi rồi, học hành chẳng tệ, nhưng bản kiểm điểm chất thành đống. Sau khi tổng kết năm học xong, cô giáo bắt đầu phát giấy mời họp phụ huynh cho từng em. Ái Lạp nhớ đến năm ngoái bố mẹ sống dở chết dở không chịu đi họp cho nó, còn oẳn tù xì với nhau xem ai phải đi, Ái Lạp thở dài, quyết định lần này phải đưa cái giấy mời sang hẳn trường bố dạy cho nó quy mô.
Tiết cuối là tiết sinh hoạt, Ái Lạp tìm đại một cái cớ nào đó để trốn về trước. Nó bắt xe đến cổng trường đại học Sư phạm, sau đó ngang nhiên đi vào trong. Bố nó oai lắm, dạy giỏi, được cấp cho hẳn cái phòng riêng ở khu nội bộ. Bố chả làm chức to gì trong trường, thế mà chẳng hiểu sao lại có thư kí, hoặc vài cô tự nhận là thư kí vây xung quanh. Ái Lạp mới mở cửa ra đã thấy lù lù một cô xinh đẹp ngồi trên bàn rồi, còn bố mải xem tài liệu, không để ý cô sắp dính vào người mình đến nơi.
- Ô, con chào bố, chào giấy chùi đít!
Ái Lạp cười tươi rói, vẫy tay với hai người phía đối diện. Cô xinh đẹp thấy Ái Lạp liền xám ngắt mặt mày, có vẻ như không thích cái biệt danh Ái Lạp đặt cho lắm. Nhưng Ái Lạp nào có phải người tốt gì, nó thèm mà quan tâm cô có hài lòng hay không, tiếp tục chêm thêm mấy câu:
- Lần trước cô nghe điện thoại, tôi đã bảo cô rồi mà nhỉ? Hay lần này cô không muốn làm giấy chùi đít nữa, chuyển sang làm luôn cái mút thông cống cho xịn xò?
Khuôn mặt Ái Lạp bỗng chuyển lạnh, nụ cười đáng yêu trên khuôn mặt biến mất. Nó nói:
- Cút!
Người phụ nữ ngồi vắt vẻo trên bàn sầm mặt, phụng phịu níu lấy tay áo ông Trịnh. Ông Trịnh đang mải tài liệu, ông mệt mỏi gạt tay cô ta ra, phất phất:
- Đi đi mút thông cống, ra vào nhớ đóng cửa.
- Thầy Sơn!
- Đi nhanh không nó mang cô xuống thông cống thật bây giờ.
Cô xinh đẹp hậm hực giậm mạnh chân xuống sàn, lúc đi qua Ái Lạp còn cố ý hích mạnh nó sang bên. Ái Lạp loạng choạng, lưng đập vào cánh cửa đang mở, răng nghiến lại. Nó điên máu lập tức rút giày ném thẳng vào mặt người vừa đi khiến cô ta ngã xuống đất. Người phụ nữ rưng nước mắt ôm lấy một bên mặt, ánh mắt trở nên dữ tợn, cô ta chỉ tay vào Ái Lạp, lập tức vồ tới:
- Mày cái con này!
Ái Lạp xoay người, chân thụi vào bụng người phụ nữ. Cô ta hét toáng lên, gào khóc ầm ĩ cả hành lang dài. Vài người thấy có động tĩnh liền chạy ra ngó, cùng lúc đó ông Trịnh ngồi trong phòng thấy ồn ào, lập tức cầm quyển giáo trình thật dày ném mạnh ra ngoài. Rầm một cái, tiếng động rất lớn vang lên, quyển giáo trình va vào cánh cửa đối diện rồi rớt xuống đất, giấy tờ kẹp bên trong bay tán loạn. Người phụ nữ sững sờ nhìn màn này, cả người cứng đơ, không dám ho he thêm câu gì.
Tất cả mọi người đều vội vã rút về. Ai cũng biết giáo sư toán học Trịnh Khắc Sơn lúc hiền thì cực hiền, lúc cáu lên chẳng khác nào atula đầu thai. Nhìn con gái người ta liền biết, bố là chó sao sinh được con gái là hổ?
Ái Lạp chậm rãi tiến lên nhặt giày, tiện thể lừ mắt, xoay người bỏ vào phòng. Vào tới nơi nó tiện tay đóng cửa lại, vắt chéo chân ngồi lên bàn làm việc của bố, bắt chước giọng cô vừa nãy mà nũng nịu:
- Thầy Sơn.....
- Thôi ngưng!
Ông Trịnh day day huyệt thái dương, ngả người ra sau ghế. Ông liếc nhìn Ái Lạp, phát hiện nó đang nhăn nhó liền mở cái miệng khô khốc của mình ra hỏi:
- Cái lưng bị hẩy có đau không?
- Sao ban nãy bố không chạy ra bênh con luôn?
Ái Lạp tức giận trợn mặt, hờn dỗi đặt tay bố lên lưng mình. Ông Trịnh xót con, nhẹ nhàng xoa đều tấm lưng nhỏ nhắn của Ái Lạp. Ông bế nhó nhấc vào lòng, cảm nhận Ái Lạp dụi đầu vào vai mình, tiếp tục dỗ dành:
- Ở trường phải tỏ ra kul ngầu không quan tâm gì chứ? Chả nhẽ vội sấn ra xong vả mặt đối phương như lúc ở nhà à? Mà mày cũng đanh đá lắm cơ.
- Chả thế? Bố dẹp ngay cái trò tỏ ra lạnh lùng của mình đi, nhìn mặt bố non choẹt, không phù hợp với cái hình tượng sugar daddy mà bố mong muốn đâu!
Ông Trịnh thấy con gái đã vui vẻ trở lại, tâm tình cũng buông lỏng. Ông lại nói:
- Thế hôm nay đến đây vì cái gì?
- Muốn thầy Sơn đi họp phụ huynh cho em, rồi em sẽ giấu bác sĩ Quế chuyện vừa rồi nhaaa thầy!
Ông Trịnh bất lực gật đầu, Ái Lạp vui vẻ hôn chụt mấy phát vào má bố, hát lẩm bẩm trong miệng rồi ngồi trong lòng bố chơi điện thoại. Chỉ chốc lát nó đã ngủ mất, ông Trịnh khẽ mỉm cười, cưng chiều thơm vào trán con bé, đoạn vừa ôm nó vừa làm nốt công việc của mình.
Vài tiếng sau khi cho Ái Lạp về, ông Trịnh nghe người ta kể giữa sân đại học có một cô gái bị treo cả người lên cây, chỉ cần cô ta di chuyển, cái váy sẽ vướng vào cành và rách toạc ngay tại chỗ. Cô ta cứ thế đứng dưới nắng mấy tiếng đồng hồ, không thể gọi ai ra giúp vì túi đồ cũng bị treo tít trên cao. Mãi tới khi có sinh viên đi ngang qua chỗ đó phát hiện mới có người giúp cô ta xuống. Không may, chẳng hiểu cái váy trên người cô ta được gài vào cây kiểu gì, người giúp bắt buộc phải cắt váy mới khiến cô ta thoát khỏi chỗ đỗ. Một bạn nữ đã dùng áo khoác bản thân che nhanh lại, nhưng người ta vẫn chụp trộm được tấm ảnh rất rõ nét cả phần lưng bị lộ ra. Giờ tấm ảnh đó đang nằm chễm chệ trên confession, tuy không ai nhìn rõ mặt nhân vậy chính, nhưng cũng đủ để trở thành trò cười.
Ông Trịnh nghe xong ngao ngán thở dài, âm thầm giơ hai tay like cho độ tàn nhẫn của Trịnh Gia Ái Lạp. Chả biết có nên tự hào vì nó giống mình hay không nữa....Ngày họp phụ huynh cuối cùng cũng tới. Nhẽ ra là họp chung dưới sân trường từ đến giờ sáng, sau đó mới lên lớp họp riêng từ đến giờ. Nhưng vì một lí do nào đó, ngay sáng hôm ấy nhà trường gửi tin nhắn đến máy từng phụ huynh, thông báo huỷ họp chung dưới sân trường, lịch rút ngắn xuống còn từ đến giờ thôi.
Ông Trịnh được ngủ thêm cả tiếng tất nhiên thoải mái muốn chết. Mang tâm trạng thư thái rời khỏi giường, ông ngắm nghía mình trước gương, cùng con xe ô tô xịn phóng như bay trên đường lớn. Ông thầm nghĩ trời hôm nay đẹp quá, ngày hôm nay cũng may mắn nữa, riêng việc lùi lịch họp đã là may mắn của may mắn rồi.
Ông vui vẻ phi xe vào trường gửi, khoan thai sang chảnh bước xuống xe. Khoảnh khắc chạm mũi bàn chân xuống nền đất xi măng lạnh lẽo, tâm tư người bố bỗng dấy lên những trận sóng ngầm dữ dội. Sóng nối liền sóng, xô đẩy táp vào bờ, cơn nọ đè lên cơn kia, thi nhau vùi dập tan tác niềm hạnh phúc của bố.
Giữa sân trường lúc này hiện hữu vài dòng chữ đỏ chói bằng màu sơn dầu, cỡ chữ rất lớn, vỏn vẹn năm từ thôi mà cũng chiếm hết cả khoảng sân phía trước. Có vài phụ huynh xì xào bàn tán với nhau, nói mấy câu trêu đùa đại loại "Con cái nhà ai mà hiếu thảo vậy?". Riêng bố Trịnh, bố chỉ âm thầm toát mồ hôi lạnh, tay lần mò vào túi, bấm dãy số mà bố đi ngủ cũng nhớ như in trong đầu.
Số điện thoại của con gái yêu.
"Alo?"
Đầu dây bên kia vang lên tiếng ngái ngủ, hẳn là vẫn còn đang nằm chổng tĩ trên giường. Ông Trịnh kìm nén cơn khủng hoảng sắp bộc phát, gằn giọng hỏi cô con gái yêu:
- Con gái, mày đã làm gì với cái sân đẹp đẽ vậy?
Trong lòng ông Trịnh lúc này cơ man là nước mắt.
"A, bố nhìn thấy rồi à? Thế bố có thích không? Quà sinh nhật của bố đấy!"
Đúng vậy, năm từ được ghi to mả tổ giữa sân trường chính xác lần lượt là:
CHÚC - MỪNG - SINH - NHẬT - BỐ