Bảo lờ mờ tỉnh dậy, người cậu vã mồ hôi, đầu đắp cái khăn ướt. Nhìn trần nhà quen thuộc đến chán ngắt, rõ ràng đây là phòng mình rồi mới thở phào một hơi. Chắc là sau khi Bảo ngất đi, Ái Lạp đã đưa cậu về nhà.
Bảo cựa quậy, bỗng nhiên phát hiện hình như cái giường này không chỉ có mình cậu. Xoay đầu sang bên trái, lờ mờ cảm nhận được dưới lớp chăn có đống bùi nhùi, trên ga giường loã xoã tóc xoăn, còn cái mùi dầu gội đầu con gái không lẫn vào đâu được. Bảo giật mình hất chăn ra, nhìn thấy thân ảnh nhỏ bé của Ái Lạp say sưa ngủ, bất giác rùng mình một cái, tim đập nhảy thót ra ngoài. Nằm bằng với nhau không nằm, con nhỏ lại chui tọt xuống tít dưới bụng cậu, đầu không lòi khỏi chăn, ngáy khò khò không biết trời trăng đất dày.
- Dậy ngay!
Tay Ái Lạp choàng qua bụng Bảo, chắc vì bị ánh sáng đột ngột chiếu vào, nó kéo chăn, ứ ứ mấy cái rồi ngủ tiếp. Cảnh tượng gớm tởm ấy khiến Bảo phát sợ, không nói hai lời đạp nó xuống đất. Ái Lạp chạm phải nền nhà lạnh liền rùng mình, lồm cồm bò dậy, mắt lim dim chưa tỉnh hẳn. Nó nheo mày nhìn Bảo, đoạn bò lên giường, thản nhiên nằm xuống.
Mặc niệm giây cho bạn nhỏ Ái Lạp.
Bốp!
- A vãi cứt trán con!!!
Ái Lạp lần nữa lăn xuống giường, trán chạm đất trước, mông vẫn còn níu kéo ở phía trên. Bảo vô cùng nhân từ đá nốt xuống cho đủ bộ, để mông đầu đoàn tụ, chứ kẻ trên trời người dưới biển như chuyện tình Sơn Tinh Thuỷ Tinh thì đau khổ lắm. Tiếng kêu thảm thiết lại vang lên, kèm theo lời mắng chửi từ cái mồm nhỏ xinh xắn:
- Mày làm gì thế hảaaaa?
- Cút về nhà!
Bảo lạnh giọng cắt ngang lời Ái Lạp, cậu tháo cái khăn đắp trán xuống đặt lên mặt bàn, tay tiện thể chỉ về phía cửa.
- Tại sao?
- Tao đã nói một lần rồi đấy, tao không muốn mày và bố mẹ tao gặp nhau.
- Bố mẹ mày đi công tác ngày rồi!
Ái Lạp phát rồ vò tóc, trèo lên giường, kéo chăn phủ kín người. Song, Bảo nhất quyết không chịu cho Ái Lạp nằm chung, cậu nói nam nữ thụ thụ bất thân, Ái Lạp mặc kệ, gào mồm:
- Bà tao bảo cách tốt nhất để giảm sốt cho một người là dùng thân nhiệt người khác. Nên mày nằm im mà truyền bớt nhiệt cho tao đi.
Mỗi lần bố sốt, mẹ chỉ cần ôm bố ngủ cái là sáng hôm sau ông ấy sẽ khoẻ re. Trò này được bà nội truyền lại cho mẹ, Ái Lạp nghe chỗ hiểu chỗ không, nhưng thấy bố khỏi nhanh thì cũng biết rằng nó hiệu quả. Sau khi lôi Bảo ngất vì say nắng về nhà, Ái Lạp ngay lập tức chui vào trong chăn, nằm thật thấp để ôm bụng Bảo. Con bé không dám nằm cao, bởi nằm cao ôm nhau sẽ giống như mẹ với bố ấy, mà nó với Bảo chưa phải vợ chồng hay gì.
- Con đần này..!
Bảo nghẹn họng, không biết nên nói gì phản bác đội trưởng nhà mình. Cậu khổ sở xoa trán, cảm giác ngán ngẩm tràn lan khắp đầu óc. Bảo mãi mãi chẳng thể hiểu nổi bố mẹ Ái Lạp đã nhồi nhét cái gì vào đầu nó, lúc thì chạm vào nước bọt con trai thì có bầu, bây giờ lại còn dùng thân nhiệt chữa ốm.
Bộ bố mẹ nó lậm phim sex hả?
- Được rồi...
Trong đầu Bảo nhảy ra ý tứ trêu đùa, cậu dang hai tay ra, miệng cười mỉm. Tròng mắt nâu của Bảo loé lên tia sáng, cậu tự hỏi Trịnh Gia Ái Lạp thật sự là người ngây thơ như vậy sao, trên đời có đứa học lớp rồi mà còn ngu ngốc như thế? Nước bọt có bầu, thân nhiệt giảm sốt, bày trò thả thính nhau hả?
- Vậy làm cho trót, nhảy vào lòng ôm tao đi?
Thân mình Ái Lạp nhanh chóng cứng đờ, nó đần ra, mái tóc xoăn rối xoã dài khắp nơi. Tia đỏ nguy hiểm nơi mắt Bảo lại xuất hiện khiến cả người Ái Lạp run lên bần bật, nó liên tưởng đến lúc các anh sao đỏ lớp , hay bọn Xe Đạp Xanh vô cớ bỏ đi chỉ vì nhìn thấy Bảo trong quá khứ, não thông được mấy phần.
Ảo giác? Mắt người thường làm sao ánh đỏ được, vô lí đùng đùng! Đây có phải teenfic Băng Phong quái đâu?
- À, hay là bạn nhỏ Ái Lạp muốn tiếp xúc da thịt trực tiếp? Để mình cởi đồ nhé?
- Không cần!!
Bảo nhướng mày, Ái Lạp hoàn hồn khỏi dòng suy nghĩ, hét lên. Một giường, hai người, đứa con gái cắn môi đắn đo suy nghĩ, đầu chạy qua nghìn dòng chữ cái, thằng con trai híp mắt nhìn, thầm chờ quyết định của đối phương. Bác bảo vệ ngồi tít ngoài cổng, tay cầm cốc nước chè chân rung rung, trông thấy Ái Lạp bò dần về phía người Bảo qua camera giám sát liền phun sạch nước trong mồm, mắt trợn ngược lên.
- Nhanh nàoo!
Bảo cười đến là tươi, vô cùng thích thú nhìn bộ dạng chật vật của Ái Lạp. Nó nhấc một chân vào lòng cậu, xong lại rụt ra, rồi để tiếp cái chân bên kia vào, xong lại rụt ra. Mẹ kiếp, một phút bốc đồng cả đời bốc cứt, Ái Lạp hối hận vì đã phun ra cái câu kia, hối hận vì đã nghe lén, hối hận vì được sinh ra trên cuộc đời này. Nó lưỡng lự đắn đo mãi không biết nên làm gì, cộng thêm quả mặt sặc mùi nguy hiểm từ Bảo làm nó sợ vãi tè ra quần.
- Ừm... xin phép rút lại....
- Đừng có nói là mày ngượng đấy nhé, con nào vừa nãy chui tít xuống dưới ôm quần tao vậy?
Ái Lạp nghe xong giật cả mình, ôm bụng với ôm quần nó cách nhau xa về nghĩa lắm, làm người ta liên tưởng sâu xa. Sống năm huy hoàng trên cuộc đời, nó chưa bao giờ cảm thấy bất lực thế này. Bị bắt nạt mà không thể làm gì được, bao nhục nhã!
- Giục lắm thế nhờ, từ từ xem nào!
Ái Lạp cau có mắng, thò chân vào trong lòng thằng bạn. Nó ngồi đối mặt với Bảo, luống cuống ôm chặt lấy người cậu, mặt vùi vào ngực cậu, với lấy cái chăn bọc kín cả hai đứa. Ái Lạp không phải xấu hổ, nó thấy rất bình thường, chẳng qua hôm trước Vinh có hỏi một câu: "Chị đã bao giờ ôm Bảo chưa?", giờ nghĩ lại thấy hơi dị. Ái Lạp thở đều, cảm nhận không khí xung quanh nóng dần lên do Bảo đang sốt, cùng với nghe rõ mồn một tiếng tim cậu đập thình thịch.
Ơ sao đập mạnh thế nhỉ, hay là Ái Lạp đè mạnh quá Bảo thở không nổi?
Đứa nào đấy vội ngẩng đầu lên, thứ đầu tiên đập vào mặt lại là khuôn mặt đỏ bừng của cậu bạn cùng bàn. Chân mày Bảo nhíu lại, không thể tin nổi nhìn Ái Lạp.
Nó làm thật?
- Đủ rồi, đi ra đi.
Mùi hoa nhàn nhạt toả ra từ tóc con phía dưới, Bảo cúi thấp đầu, một bàn tay đưa lên bịt miệng, hất Ái Lạp ra. Ái Lạp một lần nữa phải lăn xuống ôm đất mẹ, não hơi quay quay, quay ra đằng sau nhìn Bảo đang bỏ vào nhà vệ sinh bằng ánh mắt khó hiểu.
Bác bảo vệ bên ngoài thực sự đã phụt hết toàn bộ số nước chè.
Theo lời bác giúp việc kể, Ái Lạp đã đóng cọc ở đây từ trưa hôm qua, còn Bảo ngủ nguyên tới sáng hôm sau. Nó có gọi điện về xin phép bố mẹ nhưng bố nó không cho, con bé liền cúp máy ngay lập tức. Các bác cũng đã khuyên nó nên về, nhưng Ái Lạp ngoan ngoãn nói Bảo ốm là lỗi tại nó, các bác không nỡ đuổi con bé. Ái Lạp lượn vài vòng quanh nhà Bảo, ngồi ăn bữa tối một mình trên chiếc bàn rộng lớn, việc đầu tiên nó để ý là nơi này có quá nhiều vệ sĩ. Giúp việc đều mặc đồng phục, còn vệ sĩ thì đi hai ba bước lại có một người. Nó tinh ý nhìn camera giám sát được lắp khắp nơi, lại nhìn ánh mắt vô cảm của Bảo hiện tại khi nói chuyện với mấy chú vệ sĩ, lòng cũng đoán được vài ba điều.
Giống như bị giam lỏng.
Bảo đi bộ đi học nhưng sau lưng lại luôn có một chiếc ô tô theo sát. Ái Lạp nghĩ, đầu năm học Bảo hành xử rất tuyệt tình, cậu biến mình thành bức tường không có lỗ hổng, ngăn không cho ai chui vào thế giới riêng của bản thân. Ái Lạp may mắn chui được vào đó, mặc dù trong suốt quãng thời gian dài Bảo đối với nó luôn có vẻ không mặn mà lắm, mãi tới gần đây tình hình mới được cải thiện chút ít, kể cả vậy, Ái Lạp vẫn có cảm giác Bảo chơi với mình chỉ là thú vui nhất thời của cậu ta.
"Được rồi, vậy thì đi, còn hơn về nhà."
Câu nói loáng thoảng nhảy qua đầu Ái Lạp, con bé cắn môi, nhận thức được đó là lời Bảo thốt ra vào lần đầu tiên nó bắt Bảo đi làm nhiệm vụ.
Bảo rất bình thường, cũng rất không bình thường. Đôi khi cậu cư xử như đứa bé lớp tiêu chuẩn, đôi khi lại tỏ ra quá dị biệt và khác người. Điểm kì lạ nhất vẫn là quả mắt doạ người kia, không hiểu sao người nào nhìn vào cũng thấy chân mềm nhũn, người run lẩy bẩy, không kiểm soát được hành động bản thân.
Ok, Ái Lạp công nhận mình vô tình đã bếch được đồ khủng về team rồi. Sợ quá đi mất!
Và bây giờ đồ khủng đang tự nhiên nổi giận.
- Tập trung ăn đi hoặc tao nhồi vào mồm mày!
Bảo gắt gỏng, Ái Lạp vội ngừng dòng suy nghĩ, cắm mặt vào ăn trưa. Mấy người giúp việc xung quanh đều lén cười mỉm, bởi vì cậu chủ nhỏ nhà họ hôm nay buồn cười quá, mọi ngày mặt cậu lạnh như tiền, nào có bày ra cái bộ dáng giận dỗi trẻ con như thế này.
Bảo cầm thìa khuấy li cháo đến mức nó vữa nát, thầm chửi Trịnh Gia Ái Lạp là đứa con gái vô liêm sỉ không biết xấu hổ. Chẳng nhẽ thằng con trai nào nó cũng dễ thân mật như thế?
- Ái Lạp.
Bảo buông thìa, vẻ mặt nghiêm trọng. Ái Lạp ngồi phía đối diện nghe thấy liền hiếu kì ngẩng đầu lên, "hửm" một tiếng.
- Nếu mày ôm một đứa con trai quá lần, mày sẽ có thai!
Phụt!
Tất cả giúp việc đều sặc nước bọt.
- Ơ vậy hả, thế thì hôm nay tao ôm mày lần rồi, tao sẽ không bao giờ ôm mày nữa....
Ái Lạp ngoan ngoãn tiếp thu, nghiêm túc trả lời rồi cúi đầu xuống ăn tiếp. Bảo mím môi, cậu suy nghĩ cái gì đó, hàng lông mày nhíu chặt lại. Cậu cắt lời Ái Lạp:
- Không, tao bị vô sinh, mày có thể ôm thoải mái.
Đm ok, giỏi lắm cậu chủ nhỏ.
Hashtag đám trẻ ranh lớn nhanh vl!
Ái Lạp ngẩn ra một lúc lâu, nó bày ra vẻ mặt bối rối, hỏi lại:
- Mày mới có lớp , cái gì cần phát triển đều chưa phát triển, thế mà bố mẹ đã cho mày đi chuẩn đoán mấy cái đó rồi à?
Suýt nữa thì Bảo thở ra câu "Bố mày bị vô sinh di truyền".
Bảo hận vô sinh không phải bệnh di truyền.
Ơ nhưng mà người nào vô sinh thì làm sao đẻ được con nữa, mà di truyền cho đời sau?
Logic!
Cuối cùng sau khi xác định Ái Lạp bị ngu thật chứ không phải ngu giả vờ, Bảo mới bỏ cuộc trong công việc thông óc nó. Chung quy là tại bố Ái Lạp đã nhồi vào đầu nó quá nhiều, cộng thêm hạn chế tối đa cho nó đọc sách hoặc xem phim tư liệu về vấn đề này. Đến sách khoa học lớp còn bị bố nó xé mất mấy trang thì cũng đủ để hiểu ông Trịnh đã dồn tâm huyết vào việc dạy con tới mức nào.
Chỉ tiếc bàn tính này ông Trịnh đã tính sai rồi, càng làm vậy càng khiến nó dễ bị gạt thêm.
Đầu tuần, Bảo cũng đỡ, Ái Lạp thì không thể bỏ học nên cô bé gọi cho bố mẹ đón về. Ông Trịnh gặp được Ái Lạp liền mắng mỏ một trận ra trò, cầm cái chổi rượt nó khắp nhà. Ái Lạp điếc không sợ súng, vừa chạy vừa quay lại trêu tức bố, không để ý nên bị Vinh ngáng chân ngã đập mặt xuống sàn, chảy máu mũi.
Ông Trịnh phát hoảng, bà Trịnh lại đi làm, không có ở nhà, ông định đánh thằng quý tử vì chơi dại, nhưng thấy ánh mắt ác liệt của nó nên thôi.
- SAO ÁI LẠP VẪN KHÔNG CHỊU NHẬN SAI VẬY HẢ?
Vinh cáu, gào to, không mảy may để ý đến bàn tay nhoe nhoét đỡ lấy máu mũi của Ái Lạp. Ở nhà con trai ngày đêm không về, may không có chuyện gì, nếu không đã tàn đời gái. Bà ấy vẫn không ý thức được hành động này nguy hiểm tới mức nào, hẵng còn nhơn nhơn.
- Thôi đi, mi cứ làm quá, chẳng phải tao vẫn không sao đấy à?
- Bố!!!
Vinh tức phát khóc, mắt đỏ hoe, quay sang cầu cứu trợ. Ông Trịnh nhíu mày nhìn đứa con gái từ xưa đã ương bướng, gọi người đến sơ cứu rồi cấm cửa Ái Lạp. Đến tối, mẹ về, chui vào phòng con gái thủ thỉ răn dạy một hồi, chuyện mới xuôi xuôi. Ái Lạp là đứa ăn mềm không ăn cứng, nó được mẹ cho xem mấy tờ báo về "bạn thân lừa bạn vào khách sạn để bán", "sang nhà bạn chơi, bị bố bạn cưỡng gian", lòng nảy sinh chút sợ hãi. Mẹ nói có thể Bảo tốt, nhưng chưa chắc bố Bảo, anh Bảo, cậu hoặc chú Bảo, thậm chí hàng xóm của Bảo đã tốt. Nguy hiểm đến từ mọi nơi, Ái Lạp thân là con gái, không thể tuỳ hứng như vậy. Nếu không phải địa chỉ nhà bất động sản Thiệu Khương Lâm để chế độ tư mật, bố đã sớm tìm tới và vác Ái Lạp về nhà rồi.
- Nhưng mẹ ơi, con chắc chắn Bảo là người tốt. Cậu ấy chỉ cho con biết ôm một người con trai lần thì sẽ có bầu, suýt nữa thì con đã ôm Bảo lần.
- À?
Mẹ Ái Lạp nở nụ cười đầy ý vị, vuốt mái tóc xoăn dài của cô con gái cưng. Bà nghiêng đầu, chất giọng trong trẻo mềm nhẹ như rót mật vào tai:
- Đó chỉ là nói dối. Ái Lạp này, trừ khi con yêu một người con trai, nếu không con không thể có những hành động thân mật quá với cậu ta. Bảo nói thế vì thấy con quá dễ dãi với người khác giới.
- Vậy ạ?
- Ừ, xuống xin lỗi bố đi con.
Ái Lạp ngoan ngoãn gật đầu, mò xuống phòng khách. Quả nhiên chỉ có mẹ mới đủ khả năng dạy dỗ yêu nghiệt nhà này. Vinh dỗi cả buổi tối, sau bị Ái Lạp nói ngọt cho mấy câu liền ngoài lạnh trong nóng, mắng nhiếc Ái Lạp nhưng sáng hôm sau vẫn cắp đít dậy nấu bữa sáng cho chị. Đúng là cậu em ngoan!
Song, chuyện chưa dừng lại ở đó.Âm thanh đập đầu vang lên rõ mồn một trong tiết mĩ thuật làm cả lớp phải quay xuống nhìn. Bảo định dựa vào vai Ái Lạp để ngủ, không hiểu sao đầu cậu lại bị rơi thẳng xuống ghế, cốp một cái rõ xót xa.
Trịnh Gia Ái Lạp né, không cho Bảo dựa!
Bảo nhìn Ái Lạp với ánh mắt đầy sát khí, con nhỏ biết cậu giận, thế nhưng nó lựa chọn lảng tránh. Ái Lạp ho khan hai phát, thì thầm:
- Mày không thể ngủ trong giờ học, rất vô kỉ luật.
- ......
Are you serious?
Cười ỉa.
Bảo lặng lẽ lôi từ trong cặp túi KitKat to bự, phun ra một và chỉ một từ duy nhất:
- Sủa!
Ái Lạp - nữ hoàng của những chiếc bánh tráng không chút xấu hổ nhận lấy. Nó hơi đắn đo, dù sao cũng có chút khó nói.
- Mẹ tao bảo tao quá dễ thân mật với người khác giới, tao đang tém tém lại.
Bảo nhướng mày trước bộ dáng thật thà của con bạn, hình như nó không nhận ra dễ dàng bị mua chuộc cũng là một loại dễ dãi thì phải? Cậu bất lực thở dài, mắt đảo quanh ngẫm nghĩ rồi nói:
- Hành động dễ dãi của con gái hay khiến người con trai hiểu nhầm. Cậu ta có thể nghĩ rằng cô gái kia thích mình, từ đó sinh ra nhiều rắc rối, ví dụ như nảy sinh tình cảm. Mẹ mày ngăn không cho mày dễ dãi là vì lí do này.
- Ồ..
- Nhưng mà tao khác, chúng nó khác. Tao không ngu đến nỗi hiểu nhầm hay thích mày chỉ vì sự dễ dãi của mày, nên nhanh lên và thực hiện nghĩa vụ đi!
Rốt cuộc Ái Lạp cũng để cho Bảo dựa vào vai mình. Bảo thoải mái nhắm mắt, đang chìm dần vào giấc ngủ thì lại nghe thấy câu hỏi mang đậm tính ngu học của con bạn cùng bàn:
- Mày bảo mày khác tất cả chúng nó, vậy mày không phải con trai hả?
Tại sao Ái Lạp toàn tinh khôn ở mấy cái tiểu tiết thế nhỉ?
- ... Cứ cho là thế đi!
- Bề ngoài mày vẫn là con trai, nhưng tâm hồn lại không phải con trai hả?
- Ừ.
- Vậy mày là con gì?
- Trịnh Gia Ái Lạp.
- Hử?
- Câm mồm hoặc tao giết mày!
Rất nhiều năm sau, ai đó nhìn em vợ và bố vợ chĩa ánh mắt viên đạn về phía mình, nhớ đến câu hỏi của Ái Lạp lúc ấy, vô cùng khiêm tốn tự nhận bản thân là con chó.