Bang chủ liêu xiêu, không có tâm trạng quản lí nên băng nhóm bắt đầu chia năm xẻ bảy, ai cũng muốn lấn quyền. Thế nhưng Ái Lạp đâu có để cho dễ dàng như thế, đứa nào cầm đầu nó liền nhắm vào đứa đấy, dần dần cái ghế bang chủ cứ như một lời nguyền, không ai muốn nhảy lên ngồi cả. Xe Đạp Xanh bỗng chốc như rắn mất đầu, không có thủ lĩnh, các ý kiến trái chiều đan xen vào nhau, không ai chịu nhường ai, hành động hỗn loạn không chịu nổi.
- Cho tao gặp Trịnh Gia Ái Lạp, tao phải giết chết con nhỏ đó!!
Đầu Đinh kêu gào ở cửa lớp A, ai đi qua cũng phải liếc một cái. Thấy hắn gào lâu quá, mấy đứa trong lớp thương hại, chạy ra khuyên nhủ:
- Động vào nó làm gì cho dại hả anh ơi, tốt nhất anh chuồn lẹ đi, nó trốn tiết sắp về rồi đấy!
- Đéooooo, lôi nó ra đây, ông đây sống chết với nóooo!!! Á hự!
Bộ dạng hùng hổ của Đầu Đinh ban nãy được thay hoàn toàn bằng vẻ mặt tái xanh, tư thế ôm đũng quần đầy đau khổ. Ái Lạp trưng ra vẻ mặt chán ghét, thụi một gối vào hạ bộ Đầu Đinh, tiếp đến ngoắc ngoắc tay với mấy đàn anh lạ mặt phía sau, bắt đầu giở giọng ra lệnh:
- Ném ông ý ra ngoài cổng trường, rồi bảo bác bảo vệ mấy phần tử như này lần sau không được cho vào trường nữa.
Giỏi thì sống chết với bà tiếp đi xem nào?
Trịnh Gia Ái Lạp ngầu lắm, sau khi nhận được mấy cái dạ đồng loạt từ phía đàn anh, nó kênh kiệu hất tóc, bước một mạch vào trong lớp. Đám mem A nhìn cái mặt vênh lên của nó mà phát sốt hết cả lên, đù má quậy phá đã đành, giờ còn chơi với đầu gấu. Ái Lạp sắp lên cầm trịch cái trường này rồi, sợ quá đi mất thôi!
À đâu, có khi nó cầm rồi cũng nên, vì thấy mấy ông đô con lớp cứ luôn miệng gọi nó là "đại tỷ" suốt ấy, còn vòi vĩnh nó đồ ăn cứ như là được bao nuôi, hãi vãi chưởng.
Nói đến danh tiếng của Trịnh Gia Ái Lạp, trước đây là xấu không thể tả, bây giờ là xấu vl xấu vl xấu vl vl. Chả hiểu cái thân thể nhỏ bé của con nhóc lớp ấy có gì đặc biệt, mỗi lần nó đi tới đâu, người đứng đó đều phát run hết cả lên. Bởi vì, người ta nghe được mấy tin đồn...
Dạo này không thấy bang Trấn Lột tác oai tác quái nữa, nghe nói bạn A nào đó ở lớp X đã đi nhờ Ái Lạp giải quyết vụ này. Chỉ sau một tuần, Trấn Lột biến mất tựa sương khói. Cứ thử nghĩ mà xem, một con nhóc có thể đánh bại cả băng nhóm lâu năm như vậy thì sẽ khủng khiếp đến cỡ nào chứ?
Dân tình đã rén, mấy anh chị sao đỏ xung kích trước đây từng bắt nạt Ái Lạp lại càng rén hơn, thảo nào nó lại vật ngã các anh dễ như chơi như vậy. Bọn họ nghĩ đến giai thoại trong quá khứ, mặt cắt không còn giọt máu.
Chị sao đỏ người trực tiếp gây chuyện với Ái Lạp hôm đó càng khủng hoảng hơn, bởi từ ngày đội xung kích biết mức độ khủng bố của Ái Lạp, họ không còn bênh chị ta nữa. Chị vốn là cô gái được ngưỡng mộ, nay phải chịu cảnh này liền nảy sinh chán ghét với Ái Lạp. Cuối cùng ngày hôm đó phát sinh biến cố, chị sao đỏ làm loạn lên, nói rằng cái dây chuyền Ái Lạp đang đeo trên cổ là của chị ta.
- Mày có trả tao dây chuyền không thì bảo? Trời ơi cái con ăn cướp ngày này! Nhìn xem, ở đâu ra cái kiểu lấy trộm đồ người khác còn đe doạ uy hiếp, nhất quyết không trả cơ chứ!
Trinh dậm chân bình bịch xuống nền canteen, giở trò ăn vạ. Mọi người xung quanh thấy có biến liền kéo đến, xì xào bàn tán, chỉ chỏ về phía Ái Lạp vẫn đang thản nhiên ngồi trên bàn khuấy trà sữa uống.
-....
- Trả đây!
-....
- Láo thật mày dám bơ tao hả?
Thấy Ái Lạp và Bảo không có động tĩnh gì, Trinh lại càng quát tháo tợn, cái trình độ quát nạt ở mức mà ai nghe cũng nặng nề đau xót ứa ruột gan. Bạn cùng lớp Trinh từ hôm qua đã nghe thấy chị than mất dây chuyền rồi, soi vào cái Ái Lạp đang đeo trên cổ, quả giống của chị như đúc, cũng có hình mặt trời, dây xích cũng kiểu dáng y chang. Bạn Trinh máu trượng nghĩa nổi lên, lập tức mắng xối xả vào mặt Ái Lạp:
- Quân ăn cắp lại còn trơ cái mặt ra. Tao tưởng mày bé thì nghịch ngợm tí thôi, ai ngờ bé mà láo như ranh, giờ có trả dây chuyền lại đây không thì bảo?
Thế nhưng tội chị, chị có mắng thế, mắng nữa, mắng rát cổ bỏng họng thì Ái Lạp vẫn ngồi im không nhúc nhích. Tất cả những gì nó quan tâm bây giờ là Bảo đang ngủ gật trên vai nó, nó phải ngồi thật yên lặng, đây là nghĩa vụ và trách nhiệm rồi. Ái Lạp nhẹ nhàng nhấc trà sữa lên uống một ngụm, liếc liếc xem mình có làm thằng đang dựa vai tỉnh giấc không, song nó lại nhẹ nhàng đặt cốc trà sữa xuống, nhắm mắt dưỡng thần.
- Chị ơi, em bảo này, be bé cái mồm thôi. Suỵt....
- Cái con này...!?
Bạn cùng lớp chửi một lúc mệt đã đành, thấy đối phương không nghe lại càng tức điên hết cả ruột. Trinh cũng chẳng kém, máu nóng lên não, hét lên rồi xông tới giật luôn cái dây chuyền trên cổ Ái Lạp.
- A đau!
Cú giật quá mạnh làm dây xích đứt, cổ Ái Lạp bị cứa, máu tươi chảy ra một đường, Ái Lạp nhìn Bảo giật mình tỉnh giấc mà đau đớn khôn nguôi. Bố nhà nó, con bé đã nhịn không cãi nhau cho Bảo ngủ rồi, ai ngờ bọn đấy cứ như lũ điên, sồn sồn hết cả lên.
- Cổ mày chảy máu?
- Thì đương nhiên rồi!
Ái Lạp khó chịu đáp lại Bảo, chậm rãi lấy giấy ăn lau cổ, máu nóng bốc lên, từ từ đứng dậy khỏi ghế. Trinh cùng bạn bị khí thế của Ái Lạp doạ sợ, chân vô thức lùi về phía sau mấy bước. Cánh tay của Ái Lạp giơ lên giữa không trung, đang định hạ thủ thì bị Bảo phía sau cản lại.
- Sao mày cản tao?
-....
- À, đánh con gái là hèn ấy gì? Vậy được rồi không đánh nữa, đi về.
- Đứa nào phá giấc của tao?
Bảo bỗng nhiên hỏi một câu không đầu đuôi làm Ái Lạp ngẩn ra. Mấy giây sau, nó nhanh chóng hiểu được cậu muốn ám chỉ cái gì, giơ ngón tay về phía chị sao đỏ, hồn nhiên trả lời:
- Chị này này.
Bảo ậm ừ, đẩy nó ngồi xuống ghế, vứt cho một cái khăn tay rồi xoay người nhìn chằm chằm vào hai con người đối diện. Cậu nghiêng đầu, cười khẩy một cái:
- Lá gan của mấy người xem chừng cũng lớn quá nhỉ?
Lớn lắm, lớn vì dám phá giấc ngủ của cậu, chứ không phải vì đã cứa vào cổ Trịnh Gia Ái Lạp đâu.
- Dây chuyền này của chị đúng không, vậy đeo thử xem có vừa không nào.
Hai chị chưa kịp run sợ, tiếng kêu thảm thiết đã vang lên. Không chút thương hoa tiếc ngọc, bạn Trinh bị ném văng ra chỗ khác, riêng Trinh, Bảo trực xách lên, đeo vòng cổ vào rồi dựt ra y như ban nãy chị ta làm với Ái Lạp. Cảnh tượng lúc ấy rất kinh khủng, chất dịch đỏ trên cổ Trinh không ngừng trào ra, Bảo lấy chân di di lên váy chị, mặc kệ sự cầu xin của người phía dưới. Không ai nhìn rõ mắt Bảo, chỉ biết tử khí tràn ngập trong không gian đều khiến mọi người rét run, chân mềm nhũn, không ai dám bước ra can ngăn cậu lại, cũng chẳng ai còn dũng khí chạy đi gọi thầy cô.
- Này đội phó, đáng sợ quá!
Mãi đến khi Ái Lạp chạy tới kéo tay Bảo, cậu mới như tỉnh giấc khỏi vùng trời riêng, quay về thực tại. Bảo nhìn chị sao đỏ ngã dưới sàn đất, thu gom hết tất cả ánh mắt kinh sợ của người xung quanh vào tâm trí, xoay người kéo tay Ái Lạp đi.
Ái Lạp bị kéo trong ú ớ, trước khi đi còn cố ngoái lại nhìn hiện trường hỗn độn kia, tự nhiên cảm thấy bàn tay Bảo sao mà lớn khủng khiếp.
Thật ra xét theo tình hình này mà nói, Ái Lạp là đại tỷ, còn Bảo... chính xác là ác ma %! Bây giờ nghĩ lại cảnh tượng lúc đó vẫn còn sợ muốn tè ra quần, thế mà Bảo còn dám giải thích là lúc mới ngủ dậy cậu sẽ bị hơi nóng tính một xíu.
Rốt cuộc biến cố lớn như vậy vẫn không thể tránh khỏi tai mắt thầy cô. Phụ huynh Ái Lạp cùng hai chị kia bị gọi đến phòng hiệu trưởng uống trà ngay hôm đó, riêng Bảo, người gây tội lớn nhất thì lại không hề hấn gì.
Mẹ Ái Lạp mọi ngày hiền ơi là hiền, chẳng hiểu sao mẹ vừa nhìn vào cái cổ trắng nõn của Ái Lạp liền nổi cơn điên, cầm cái tách trà trên tay đập vỡ tan làm thầy cô giật thon thót. Phụ huynh chị sao đỏ cầm sợi dây chuyền con gái giao nộp lên săm soi, xác nhận đúng là của con gái mình, quay qua phân trần với hiệu trưởng, chửi xéo mẹ con Ái Lạp vô giáo dục. Tới khi mẹ Ái Lạp lật mặt trong của móc xích ra, trên đó có tất cả mắt xích được khắc chữ in hoa "A - I - L - A - P" thì mặt vị phụ huynh kia mới chuyển sang xanh mét.
- Eo ôi chả biết ai mới là người vô giáo dục cơ? Dạy con gái kiểu gì để con gái đi nhận vơ đồ, còn gây thương tích cho người khác, bị ăn miếng trả miếng cũng đúng thôi hohohoho...
Cô hiệu trưởng nhìn mẹ Ái Lạp tao nhã lịch sự uống nước trên ly trà mới, miệng vẫn không ngừng luôn ra những lời châm chọc thô lỗ trái ngược liền hiểu, bản tính của Ái Lạp là được di truyền từ ai.
Cuối cùng dưới sự áp bức và doạ nạt của hiệu trưởng, Trinh đành khai thật là mình đã giấu cái dây chuyền giống hệt của bản thân ở nhà, dựng kế đổ tội cho Ái Lạp. Mẹ chị xấu hổ muốn chết, không cam lòng xin lỗi mọi người trong phòng, lập tức lôi con gái về nhà đóng cửa dạy lại.
Kết thúc vụ việc ngày hôm đó, hào quang của nữ chính Ái Lạp giảm đi phân nửa, nhường chỗ cho người không biết có phải nam chính hay không: Thiệu Khương Bảo. Mọi người đồn rằng Ái Lạp là boss ngoài sáng, còn Bảo mới là boss chính chủ, boss ngầm trong bóng tối. Mà cái tên boss ẩn kia lại đang rất vui vẻ đút con bạn cùng bàn ăn KitKat, mặc kệ ánh mắt của dân tình chĩa về phía cậu có nóng đến thế nào, quả mặt thèm ăn hớn hở của Trịnh Gia Ái Lạp vẫn là thú vị nhất. Nó đã nhịn không đánh người để giữ cho cậu ngủ yên đấy, ôi đúng là đáng yêu mà!
Boss ẩn bóc thêm một cái KitKat dùi vào mồm đứa bên cạnh, cười đến mặt nở đầy hoa.
- Ái Lạp, Ái Lạp ớiii! Đi họp đi nàoo!
Quỳnh Giao gào mồm, chạy vào lay Ái Lạp tỉnh dậy khỏi giấc mộng. Ái Lạp thì hay rồi, từ ngày "nổi tiếng" tới giờ bỗng dưng bị gán thêm chức bảo vệ của lớp, làm chân chó cho lớp trưởng, thăm thú khắp các ngóc ngách trong trường. Đứa nào bị đập, gọi Ái Lạp ra bênh. Không vác nổi cái gì, gọi Bảo ra bê hộ. Đi đàm phán, kể cả đàm phán bình thường cũng bắt Ái Lạp ló cái mặt vào cho lớp khác rén. Vãi cho cái thân khốn khổ của Ái Lạp.
- Lớp trưởng tự đi đi, chẳng có thằng nào ngu đến mức bắt nạt lớp trưởng lớp này nữa đâu. Nó muốn ăn hành mất xác chắc?
Ái Lạp lười nhác nói rất tự tin, điệu bộ dát vàng lên mặt rồi úp mặt ngủ tiếp. Thật ra Quỳnh Giao đã đoán trước được phản ứng của Ái Lạp, cầm hai tay nó kéo đi. Một cảnh tượng rất buồn cười diễn ra ở hành lang tầng , bạn nữ trông rõ hiền lành xinh xắn kéo lê boss trường dưới đất, boss vẫn còn đang ngủ, váy đồng phục lau sàn cho hành lang, hai tay bị lôi, mặt ngẩng lên trời ngáy khò khò.
- Trịnh Gia Ái Lạp, dậy hoặc đừng mong trốn tiết nữaaa!
- Đây đây trời ơi ghét quá đi mất!
Đợi tới lúc Ái Lạp tỉnh khỏi cơn mê thì bản thân đã bị đặt ngồi ngay ngắn cạnh Quỳnh Giao trong phòng họp rồi. Anh lớp nở nụ cười sáng loá, phát cho mỗi đứa quanh cái bàn tròn một tờ phiếu nhỏ xíu như tấm phiếu bé ngoan, bắt đầu thao thao thuyết giảng:
- Hôm nay chúng ta sẽ bầu hội trưởng, hội phó và uỷ viên trường. Các bạn kí tên rồi điền vào phiếu bầu chọn này nhé!
Sự chán ghét toả ra rõ nét từ tròng mắt của bạn nữ tóc xoăn dài rong biển. Ái Lạp đọc liên tiếp bốn câu hỏi trong tờ phiếu, bút ngoáy thành văn, "ngoan ngoãn" và "nghiêm túc" trả lời.
Câu hỏi : "Bạn thấy ai phù hợp với vị trí hội trưởng nhất?" - "Tôi không biết."
Câu hỏi : "Bạn thấy ai có đủ năng lực làm hội phó?" - "Đoán xem?"
Câu hỏi : "Bạn bầu ai vào vị trí uỷ viên?" - "Đoán tiếp đi?"
Câu hỏi : "Bạn có mong muốn/ý kiến đề đạt gì không?" - "Tôi muốn làm hiệu trưởng."
Mai Quỳnh Giao nghĩ ngợi một lúc rồi nộp lại phiếu. Cô bé liếc sang dòng chữ nguệch ngoạc của Ái Lạp trên phiếu bầu, sau khi đọc xong không nói hai lời lập tức xé toạc nó đi.
- Lần này thì viết cho hẳn hoi vào!
Quỳnh Giao mắng Ái Lạp, cốc một phát vào đầu con nhỏ rồi mới yên tâm làm tiếp việc khác. Trịnh Gia Ái Lạp nhìn giấy trắng mực xanh, cảm thấy mấy cái vụ này thật vô vị, chán nản ghi hết tên của lớp trưởng vào tất cả các mục. Căn bản nó có biết tên của ai khác trong ban cán sự các lớp ngoài Quỳnh Giao đâu?
- Này!
Ái Lạp đưa lại phiếu bầu cho Quỳnh Giao, nhỏ lớp trưởng lúc đọc được câu trả lời của Ái Lạp sắc mặt có hơi ửng hồng, song nhỏ đã nhanh chóng điều chỉnh lại thái độ và tiếp tục chấp hành "công tác".
Kiểm phiếu phải mất phút, đủ để Ái Lạp thiếp đi từ đời tổ tông nhà nào. Cả căn phòng vài chục người đang bận rộn làm việc bỗng dưng lại lòi ra một con nhỏ nằm ngủ say như chết trông rõ chướng mắt. Quỳnh Giao giúp các chị đếm phiếu, khi trông thấy một anh lớp lớn nhăn nhó mặt mày định lay Ái Lạp dậy liền phát hoảng, vội vàng chạy tới ngăn anh ta lại. Quỳnh Giao xua tay, lễ phép cười xoà:
- Anh để cho bạn ấy ngủ giúp em với ạ, hôm nay bạn ấy hơi mệt..
- Em dở à, vào đây để làm việc chứ có phải để ngủ đâu?
Anh lớp lớn vừa mới giơ tay lên lại đã bị Quỳnh Giao chuẩn xác giữ lấy. Lớp trưởng lớp A bị ánh mắt dữ tợn của người đối diện đâm thủng, mồ hôi chảy ròng ròng nhưng vẫn cố cười gượng:
- Ái Lạp mà dậy thì buổi kiểm phiếu sẽ không thành công đâu ạ.
- Hừ, đúng là bao che cho nhau mà. À, đây là Ái Lạp cái con bé hống hách trong trường ý gì? Rồi, nhân nó ở đây, gọi dậy xem nó dám làm gì đàn anh!
- Anh ơi, em không muốn đôi co đâu ạ....
- Anh cũng không muốn nhiều lời đâu, tránh ra!
Anh lớp lớn hất tay, xô Quỳnh Giao ngã dúi dụi về phía sau, va vào tủ kính làm sách trên đó đổ hết xuống. Cả phòng nghe tiếng động quay ra nhìn, anh ta cũng không ngờ mình hẩy mạnh đến vậy, cơn tức giận khiến anh không thể khống chế được lực đạo lúc đó. Đàn anh bị nhìn hơi xấu hổ, gượng cười phân trần với mọi người:
- Không có gì, chỉ là vô tình, vô tình mà thôi! Này Trịnh Gia Ái Lạp, dậy đ...!
Bàn tay chưa chạm được tới mái tóc dài của con bé tóc xoăn thì đã bị nó giữ lại. Trịnh Gia Ái Lạp ngẩng đầu lên, ngón tay siết chặt lấy cổ tay đàn anh khiến anh ta rùng mình. Một đôi đồng tử đầy ý đối địch chậm rãi mở ra, có chút đáng sợ, nhưng cũng có chút xinh đẹp đến hoa lệ.
- Anh vừa mới làm gì?
- Hả? Đ... Đương nhiên là anh định đánh thức em dậy.....
- Tôi nói trước đó, anh mới làm gì?
Ái Lạp đứng dậy khỏi ghế, kiêu ngạo nhìn thẳng vào mắt anh lớp trên, nụ cười như có như không hiện hữu trên khuôn mặt. Người con trai có chút run rẩy trước áp lực vô hình mà Ái Lạp mang lại, thế nhưng anh ta vẫn không hiểu nó muốn nhắc đến điều gì.
Chưa đến giây, đàn anh đã bị vật ngã ra sàn, giấy bay tung lên khắp phòng, ghế ngồi xê dịch đổ chồng lên nhau. Ái Lạp không e dè mình đang mặc váy, giơ một chân dẫm lên ngực anh ta, cất giọng đều đều:
- Hãy cân nhắc kĩ trước khi động vào lớp trưởng lớp này, nhé?
Nói đoạn cười mỉm với người dưới chân, kéo Quỳnh Giao đứng dậy, đỡ nó ra khỏi phòng. Trước khi đi Ái Lạp vẫn còn không quên nhắn lại mấy câu:
- Tôi là đứa vô học, thế nên tôi không ngại bị vài vết nhơ trong học bạ đâu. Động vào người của tôi thì cứ cẩn thận đấy!
Chỉ trong phút chốc, đôi gò má của lớp trưởng bỗng dưng đỏ ửng hết cả lên.