“Cậu....!! Đồ ngốc!! Chết đi!! Chết ngay luôn bây giờ đi cho tôi nhờ!!”
-Thật, kỳ lạ.[note34076]
Đó là suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu tôi khi bị một cô nàng xinh đẹp tóc vàng mang một phần tư dòng máu Sandinavian – Itsuki Sana rủa xả thẳng vào mặt.
“Này, có nghe tôi nói gì không hả?”
Hai bím tóc vàng óng, được buộc cao lên của Itsuki-san lắc qua lắc lại khi xộc đến chỗ tôi với thái độ thù ghét. Đôi mắt to màu xanh nước biển đang lườm tôi không ngừng, thông qua đôi mắt trong veo đó, tôi có thể thấy rõ bản thân hiện lên trong đôi mắt ấy. Người ta đồn rằng, cô ấy là con lai mang trong mình một phần tư dòng máu Estonian hay Scandinavian gì đó.
Itsuki-san chộp lấy cà vạt của tôi rồi kéo tôi lại gần như mấy tên yankee điên khùng. Đã thế lại còn phát ngôn ra những lời lẽ cực kỳ khó nghe.
“Mình vẫn đang nghe mà....”
“Thế cái bản mặt kia là gì hả!? Chắc là cậu đang khó chịu vì bị con nhỏ phiền phức này chửi chứ gì?! Cậu muốn gì hả?! Biến tôi thành trò cười à?! Rồi giỏi thì làm luôn đi!”
“Không, không hề. Làm gì có chuyện đó. Mình hoàn toàn không có ý định biến cậu thành trò cười mà. Nên bình tĩnh lại đi, Itsuki-san.”
“Sao tôi có thể BÌNH TĨNH được hả?”
Thất bại hoàn toàn. Dù cố gắng hết sức, nhưng tôi vẫn không tài nào trấn tĩnh được cô ấy. Itsuki-san vẫn hét vào mặt tôi bằng giọng điệu chẳng tương xứng với ngoại hình xinh đẹp của bản thân.
Mà tính ra, tôi cũng chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra luôn. Tư dưng cô nàng tóc vàng này kéo tôi lên sân thượng rồi xỉ vả không thương tiếc. À mà, tiếng chuông báo hiệu tiết sáu bắt đầu đã rung lên được một lúc rồi.
Cô ấy là Itsuki Sana, con người được cả Cao Trung Thánh Joseph thần tượng và ngưỡng mộ. Khí chất thanh lịch, cùng những câu nói như ‘Gokigen’yoh’ đã khiến mọi người tôn cô như Thánh Nữ. Luôn được bao quanh bởi những cô gái khác, cô nàng như một bông hoa trên đỉnh núi bất nhập, lũ con trai chúng tôi chỉ được ngắm cô từ xa. Và đó cũng là một phần lý do tại sao người ta gọi cô là ‘Thánh Nữ’
Một thiếu nữ thanh lịch và được mọi người ngưỡng mộ giờ đây đang dùng thứ ngôn ngữ không lọt tai tí nào nói chuyện với tôi. Đã thế, cô ấy lại còn hành xử như một tên yankee điên loạn. Hơn tất cả, nàng ta còn đang xỉ vả một kẻ không cùng đẳng cấp với mình. Tôi không hiểu gì hết. À không, tôi nghĩ nguyên do cơ sự này là tại mình...
“Thế sao còn trả tôi thứ đó ngay giữa hành lang?! Lỡ có ai thấy thì sao HẢAAAA!”
“Thì có sao đâu, nó là của cậu....”
“Fungaaaa!”
Cô nàng chặn đứng lời tôi bằng một thứ âm thanh nghe vô cùng kỳ quái trong khi vò đầu bứt tai.
“Bình tĩnh lại nào. Đừng có làm thế nữa, mái tóc xinh đẹp của cậu sẽ hỏng mất.”
“Là lỗi của ai hả! Lỡ mà ai thấy nó, thì làm sao tôi kết hôn được nữa...”
IsItsuki-san mặt đỏ bừng, đôi mắt ngấn nước trả treo lại tôi.
“Không sao đâu mà....chắc chưa ai thấy đâu.”
“Chắc gì mà chắc! Cậu nghĩ chắc mà được à!! Ahhhhhhh!”
Thánh Nữ đột nhiên khóc toáng lên. Đến đây tôi chính thức chẳng bắt kịp được nhịp độ câu chuyện nữa rồi.
Chà, có lẽ để giải thích được tình huống khó hiểu này, có lẽ phải tua ngược lại thời gian một chút.