Vào một ngày trời trong nắng đẹp, cỗ xe hoàng gia bỗng dừng ngay trước cửa nhà tôi, cùng với rất nhiều cận vệ kỵ sĩ bảo vệ nghiêm ngặt xung quanh.
Và ngay lúc này, chủ nhân của cỗ xe hoàng gia đó đang ngồi đối diện với tôi, thỉnh thoảng lại nhấm nháp vài hớp trà.
Cô khẽ nâng tách lên và duyên dáng uống lấy một ngụm.
"Quả thật, trà được pha bởi Charlotte luôn là tuyệt nhất."
Tôi mỉm cười rụt rè và cứ nghĩ rằng cô ấy đang nói đùa. Làm sao cách pha trà của tôi có thể so với tiêu chuẩn trong cung điện được? Ngay cả lá trà cũng là do cô ấy tặng cho tôi, còn nói đây là một loại trà đen cao cấp được một bộ trưởng nội các tặng cho cô ấy vài ngày trước. Làm thế nào cùng một loại trà mà nó lại cho ra một hương vị khác nếu nó được pha bởi tôi chứ?
Ồ, tôi quên giới thiệu. Cô gái với chiếc váy đỏ và mái tóc vàng trước mặt tôi tên là Tristina. Cô ấy là người thanh lịch nhất mà tôi đã từng gặp trong mười lăm năm qua, có thể được ví như một bằng chứng sống của một cuốn sách nghi lễ hoàng gia vậy.
Tất nhiên, đó chỉ là ở nơi công cộng...
Chúng tôi đã quen biết nhau kể từ khi cô ấy vẫn còn là một công chúa. Ừm...chúng tôi cũng có thể được coi là những người bạn thuở nhỏ đúng không? Tuy nhiên, cô ấy lớn hơn tôi vài tuổi và là người cai trị tối cao của Thánh Diễm Quốc này.
À nhân tiện, khi cô ấy đăng quang, chính tôi là người đội vương miện lên cho cô ấy đấy.[note24165]
Tất nhiên, dù cho cô ấy có trông như thế này thì cô ấy vẫn có một vài khía cạnh mà công chúng cũng không thể nào biết được.
"Chị cảm thấy khá nhẹ nhõm khi thấy em có thể vượt qua được cái chết của tổng giám mục, vì gần đây em đã khóc quá nhiều rồi." Cô ấy nói với tôi như vậy.
Tôi lặng lẽ rót cho mình một tách trà và cầm nó lên bằng cả hai tay.
"Cảm ơn vì đã quan tâm đến em, thưa Bệ Hạ. Nhưng em đã chấp nhận được việc này rồi."
"Chị có làm phiền gì em khi đem theo nhiều người thế này không?"
"Không sao đâu."
"Chị đến đây chủ yếu là có một vấn đề rất quan trọng muốn nói với em."
"Huh. Vấn đề gì vậy?"
Tôi cũng rất tò mò về vấn đề này, tự hỏi liệu có phải là chuyện của giáo phái tà ác ở phía Đông? Dịch bệnh ở miền Nam? Hay là tộc Quỷ ở phía Tây? Hoặc cũng có thể là một cuộc nổi loạn ở miền Bắc?
Tuy nhiên những lời chị ấy nói lại là "Người Anh Hùng có thể đánh bại Quỷ Vương trong lời tiên tri đã xuất hiện."
Tôi đã rất sốc!
"Cái gì cơ?! Ý chị có phải người Anh Hùng có thể đánh bại được Quỷ Vương đã xuất hiện?"
Theo lời tiên tri, Quỷ Vương (người mà tôi hay gọi là "người đó") cuối cùng sẽ bị đánh bại bởi vị anh hùng đến từ một chiều không gian khác.
Và người đến từ thế giới khác này là "người anh hùng huyền thoại" mà tất cả chúng tôi đều luôn ao ước.
Tuy nhiên-
Tôi hỏi chị ấy: "Chẳng phải kể từ khi lời tiên tri được tiết lộ, người đó đã đi phá hủy hết chín mươi chín cánh cổng triệu hồi đã xây của chúng ta rồi sao?"
"Nhờ ơn của Thánh Quang, chúng ta vẫn còn một cánh cổng được bí mật che giấu khỏi Quỷ Vương."
Tristina nhấp một ngụm trà trước khi nói tiếp "Có một cách cổng được ẩn giấu phía dưới cung điện hoàng gia vẫn chưa bị phát hủy, nó vẫn bí mật hoạt động mà cả bọn chị còn không hề hay biết."
Chị ấy đặt cốc xuống rồi nghiêng người lại gần tôi hơn. Tôi cũng làm theo và chăm chú lắng nghe.
"Chỉ ba ngày ngày trước, thực sự có một người ở thế giới khác đã được triệu hồi đến thế giới của chúng ta!"
"Chị không đùa chứ?! Vậy điều này là thật đúng không?" Tim tôi đập thình thịch trong phấn khích "Thế giới này dường như đã có hi vọng được cứu rồi!"
"Đúng rồi. Lời tiên tri của Thánh Quang không bao giờ sai. Vị cứu tinh của vương quốc chúng ta cuối cùng cũng xuất hiện."
"Người đến từ thế giới khác đó là một người như thế nào? Đó có phải là một người đàn ông? Người đó cao hay thấp? Béo hay gầy?" tôi tò mò hỏi.
Nhưng tôi thấy Tristina có vẻ như hơi do dự một chút.
"Chị không biết nên mô tả cậu ta như thế nào? Nhưng cậu ta trông có vẻ... khó hiểu và không thể lường trước được."
"Khó hiểu... sao?"
Nghe thế càng làm tôi cảm thấy tò mò hơn nữa. Chính xác thì đó là loại người nào mà lại có thể nhận được đánh giá như vậy từ nữ hoàng.
"Những người đến từ thế giới khác rất mạnh đúng không? Cậu ấy giờ đang ở đâu? Đã qua ba ngày rồi, đừng nói với em là cậu ta đã bắt đầu đi thám hiểm rồi nha?"
Tuy nhiên khi tôi hỏi câu đó. Tôi mơ hồ có thể nhìn thấy vài nét lo âu trên khuôn mặt thanh tú hoàn hảo của Tristina.
"Nghe chị nói này Charlotte. Nếu người anh hùng đến từ thế giới khác trong lời tiên có thể đánh bại được Quỷ Vương xuất hiện. Thì chị, với tư cách là Nữ Hoàng của Thánh Diễm Quốc phải dốc hết sức mình mà hỗ trợ cậu ta đúng không?"
Tôi gật đầu đáp lại.
"Đương nhiên rồi! Rốt cuộc, đối thủ của cậu ta là người đó mà."
Người đó-- hay nói cách khác, chính là Quỷ Vương!
Tồn tại đen tối và xấu xa nhất từng xuất hiện trong lịch sử từ trước đến nay! Ngay cả việc nhắc đến tên hắn ta cũng là điều cấm kị! Bất cứ ai cũng sẽ cảm thấy sợ hãi khi nghe tới tên của hắn ta!
"Nếu như lời tiên tri là chính xác, miễn là anh hùng có thể đánh bại được Quỷ Vương thì dù cho cậu ta có dùng tới cách nào đi chăng nữa, chị cũng sẽ huy động mọi nguồn lực của cả nước để mà hỗ trợ cho cậu ta."
Tôi gật đầu đồng thuận, chị ấy hoàn toàn đúng, đây là điều đã đạt được sự đồng thuận của mọi người. Miễn là người nào có khả năng đánh bại được tên quái vật đó, thì chúng tôi cũng sẵn sàng trả bằng bất kì giá nào.
Ban đầu chúng tôi đã tiêu tốn một lượng lớn nguồn tài nguyên của tự nhiên chỉ để xây dựng chín mươi chín cánh cổng triệu hồi[note24167]. Khi đó tôi vẫn còn nhỏ và những gì tôi nghe được là nó thậm chí còn biến thành một cuộc đua - rằng họ sẽ xây thêm thật nhiều cánh cổng triệu hồi cũng giống như cái cách mà người đó đã phá hủy chúng. Lúc đó đã có rất nhiều người hy sinh để bảo vệ chúng.
Và bây giờ, khi người anh hùng thế giới khác cuối cùng cũng đã đến thì việc đáp ứng mọi yêu cầu của họ để đánh bại Quỷ Vương là điều dễ hiểu.[note24168]
Cô ấy hạ giọng xuống và nói với tôi "Thậm chí chị còn có thể giao cho cậu ấy một party với những thành viên rank cao... nhưng khi chị giải thích mọi thứ với cậu ta, cậu ta đã yêu cầu chị một thứ...'
"Cậu ta muốn cái gì?"
Tristina hắng giọng nghiêm túc.
"Một căn biệt thự."
"......hah?"
Thành thật mà nói, tôi đứng hình không biết nói cái gì luôn.
Những người thế giới khác không hành động theo lí lẽ bình thường sao?
"Một bi-biệt thự? Vậy bệ hạ có chấp nhận yêu cầu của cậu ta không?"
"Chị đã cho cậu ta một trang viên ở ngoại ô thành phố. Charlotte... thứ đầu tiên cậu ta yêu cầu mình lại là một biệt thự, em nghĩ xem chị phải làm gì? Chị cũng thấy bất lực lắm chứ."
Cô ấy phàn nàn với tôi trong lúc khóc không ra nước mắt.
Uh...
Đó là...
Tôi đã cố suy nghĩ thử xem anh hùng thế giới khác đang nghĩ cái gì.
"Thật ra, chị không cần cảm thấy như vậy đâu, thưa Bệ Hạ. Dù sao anh hùng triệu hồi[note24169] chỉ vừa mới đến thế giới này. Để tránh... việc bị Quỷ Vương giết chết quá sớm. Chắc ẩn mình giữa những người dân cũng là một phần trong kế hoạch đánh bại Quỷ Vương đấy."
Sau khi nghe những gì tôi nói, tâm trạng cô ấy dường như đã trở nên nhẹ nhõm hẳn đi.
"Có thể điều em nói là chính xác, sẽ thật tốt nếu mọi chuyện là như thế này. Ngoài ra, có vẻ như cậu ta cũng đã đuổi hết tất cả những người hầu ở trong trang viên ngày hôm qua."
"Huh? Nhưng đó là..."
Những người thế giới khác không hành động theo lí lẽ bình thường sao! x2
"Cậu ấy dù sao cũng anh hùng triệu hồi mà chúng ta đã đặt hy vọng. Nên không thể để cậu ấy sống ở trong trang viên lớn như vậy mà không có người chăm sóc được. Vậy nên, chị đã dò hỏi cậu ấy về việc đó và cậu ta nói chỉ cần một hầu gái.'
"Một hầu gái."
"Đúng vậy. Thật tốt khi ít nhất cũng cho cậu ta được một người, nhưng..."
"Cậu ta nói người đó phải là một người đẹp tóc trắng."[note24187]
"......Hah?"
Khi cô ấy nói xong, tôi có thể nhận thấy cô ấy đang nhìn chằm chằm vào mình.
"Người đẹp tóc trắng rất là hiếm..." tôi yếu ớt nói vậy.
"Ừ, em là người duy nhất mà chị biết." Cô ấy nói thế trong khi vẫn nhìn chăm chú vào tôi. (>﹏<)
Tôi toát mồ hôi lạnh với ánh mắt đó và tôi lắp bắp hỏi lại một lần nữa "Đó là, ừm... đừng có nói là chị đang nghĩ tới..."
"Ban đầu, chị muốn tìm một cô gái xinh đẹp rồi cho nhuộm tóc trắng. Nhưng Charlotte này, chị muốn một người mà mình có thể tin tưởng được ở bên cạnh anh hùng triệu hồi. Và người mà chị tin tưởng nhất chính là... em!"
Wao! Đợi- đợi- đợi- đợi đã nào!
Tôi lập tức nhảy dựng lên.
"Chị thực sự muốn em giả vờ trở thành hầu gái để trông chừng anh hùng triệu hồi đấy à??????"
"Charlotte, chị hy vọng rằng em có thể thúc giục và làm cho cậu ta nhận thức được gánh nặng mà mình đang mang. Chị biết đó là một sự xúc phạm khi để em - một thánh nữ lại phải đi làm hầu gái, nhưng thật lòng mà nói cách đó ra chị không nghĩ ra được còn cách nào khác tốt hơn cả.
"Không, không, không, nuh-uh, không phải như vậy!!"
Tôi nghĩ thầm.
Dù có mặc đồ hầu gái hay bất cứ cái gì thì nó cũng chẳng liên quan gì đến địa vị của tôi.
Mà đúng hơn...
Bởi vì tôi thật ra là một đứa con trai... [note24182]
-----------
Lua: tôi sẽ thông báo một chút. Tên của nhân vật chính chính xác phải là Khắc Phi Nhi còn Charlotte là do bên eng tự chế ra. Nhưng do tôi dịch từ eng mà cũng thấy Charlotte nó gọn hơn nên mới giữ thế. Còn bác nào thấy không được thì tôi sẽ chỉnh lại.