Thánh Nữ Mà Là Con Trai Ư!?

chương 12

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Ngày hôm sau, cuối cùng cũng tới cái ngày mà tôi hứa là sẽ đi suối nước nóng cùng với chị Angeline.

Dù sao đây cũng là một kỳ nghỉ, thế nên tôi cho rằng chị ấy sẽ mặc một thứ gì đó đơn giản hơn để đến đón tôi, nhưng rốt cuộc... vẫn là chiếc áo choàng lấp lánh ánh sao và chiếc mũ nhọn dành cho ma pháp sư quen thuộc đó.

Thế nhưng, tôi cũng chẳng có tư cách gì để mà nói chị ấy cả, bởi tôi lúc này cũng đang mặc trên mình một bộ đồ hầu gái.

Chị ấy hơi ngạc nhiên nhìn tôi.

“Charlie, đừng nói với chị là em tính mặc đồ này mà đi nha?”

“Trước sau gì chúng ta cũng phải thay đồ tắm khi vào suối nước nóng thôi mà chị.” Tôi ngượng ngùng cười, thầm nghĩ không ngờ mình ngày càng lớn gan thật, ngay cả đồ tắm của con gái mà cũng dám mặc ra ngoài.

“Ồ, vậy là em đã chuẩn bị sẵn đồ tắm rồi à? Tốt lắm. Chị đã nói rồi, đừng lo Charlie à. Chị hồi 15 cũng chỉ như em, cũng chỉ cao có mét rưỡi chứ mấy.”

Tôi không biết phải trả lời thế nào sau khi nghe những lời đó, chẳng nhẽ việc trở thành hiệu trưởng có hiệu ứng ẩn giúp chị ấy “lớn nhanh”?

“Thế nên, chị chắc chắn em cũng sẽ lớn mau thôi.” chị ôm tôi vào lòng và nói tiếp “Chúng ta đi chứ?”

“Vâng...”

Trong vô thức tôi đưa ánh mắt liếc nhìn về phía cánh cửa, trong lòng dâng lên một nỗi bất an khi phải để cô ấy một mình trong trang viên.

Chỉ một ngày thôi, cô ấy có thể tự chăm sóc cho bản thân phải không?

“Chỗ đó có xa không chị?” Tôi hỏi chị Angeline.

“Thực ra thì cũng khá xa. Dù có dùng tới ma pháp của chị thì cũng mất đến vài chục phút.”

“Vài... chục phút sao? Ở nước ngoài ư?”

Nghe xong, tôi lấy dây buộc tóc ra cột tóc mình lại để nó khỏi rối trong quá trình dịch chuyển.

“Chúng ta đi nào.”

Nghe chị ấy ra hiệu, tôi vội nhắm mắt lại, và ngay sau đó tôi có cảm giác như đã hòa mình vào làn gió rồi bay đi mất. Cái cảm giác hồi hộp, tim đập liên hồi này dù có trải qua biết bao nhiêu lần tôi cũng không thể nào mà quen được...

......

......

......

Sau một lúc, chúng tôi đã đến một quán trọ suối nước nóng đặt tại chân núi gần biên giới vương quốc.

Chị Angeline rất hay đi du lịch nhiều nơi, thế nên chị thi thoảng cũng tìm thấy một vài địa điểm thú vị và quán trọ suối nước nóng này là một trong số đó.

Chị Angeline nhận chìa khóa phòng từ bà chủ, song chị ấy không đưa tôi chìa khóa dự phòng hoặc gì khác mà lại trực tiếp dẫn tôi vào phòng luôn. Tôi nhìn chằm chằm vào chiếc giường đôi với nhiều cảm xúc lẫn lộn.

“Quán trọ này cũng không còn nhiều phòng nữa, nên là tối nay em sẽ ngủ với chị.” Như để xác nhận cho những nghi hoặc trong lòng tôi, chị Angeline nói.

“Chúng ta... ngủ chung...?”

Nếu đó là hai cô gái ngủ chung với nhau thì dĩ nhiên sẽ không có vấn đề gì nhưng, tôi lại là con trai... Tuy là vẫn chưa thành niên, nhưng tôi cũng chẳng phải một cậu nhóc chỉ mới 4 hay 5 tuổi.

Điều đó khiến tôi không khỏi lo lắng về chiếc váy ngủ mình mang theo liệu có an toàn hay không, liệu nó có lộ ra sơ hở nào hay không???

Không biết được nội tâm hỗn loạn của tôi, chị Angeline bắt đầu cởi chiếc mũ nhọn của mình ra và treo nó lên giá áo. Và ngay lúc chị ấy xõa mái tóc đen dài của mình xuống, một mùi hương thoang thoảng lướt qua mũi tôi.

Tóc chị ấy được chăm sóc tốt thật.

Mình nhớ khi lúc chỉ cao mét rưỡi, tóc chị ấy chỉ mới tới ngang vai thôi...

“Hửm? Charlie, sao em nhìn chị chằm chằm thế?”

“À, em chỉ đang nghĩ là chị chăm sóc tóc mình thật tốt thôi.” Tôi trả lời một cách vội vàng.

Chị ấy hừ nhẹ một tiếng rồi mỉm cười vén phần đuôi tóc mình lên, trông dáng vẻ như một người chị trưởng thành.

“Là do chị dùng ma pháp để sấy tóc sau khi gội ấy mà.”[note27505]

Để làm mẫu cho tôi xem, chị ấy tạo và thổi ra một làn gió mát lành từ giữa lòng bàn tay. Tôi thì không nói nên lời. Nếu so với tôi, người chỉ có thể sấy tóc khi lại gần lò sưởi thì quả đúng là một trời một vực.

“Chị ơi, chị là ma pháp sư Nguyên Tố phải không? Tại em thấy ma lực của chị được giải phóng ra dưới dạng gió.”

Thực ra cái này là tôi cũng hỏi thay cho Liên Kỳ bởi vì tối qua cô ấy thắc mắc chị Angeline có phải là Cường Hóa Sư không.

Liên Kỳ— đó là tên của anh hùng.

Chỉ có duy nhất một mình tôi biết.[note27507]

“Một ma pháp sư đã đạt đến trình độ của chị sẽ chả quan tâm tới mấy cái đó làm gì. Nhưng— em nói đúng đó.”

Chị ấy mỉm cười nháy mắt với tôi, rồi làm động tác như đang “pằng chíu” về phía tôi.[note27508]

“Nguyên ma pháp của chị là Nguyên Tố ma pháp.”

“Cô hiệu trưởng ơi là cô hiệu trưởng, cô sẽ không nói mấy cái này ra trước những học sinh khác chứ nhỉ?”

“Dĩ nhiên là không rồi, nhưng em là em gái của chị kia mà.”

Nói xong, chị ấy cởi chiếc áo choàng của mình ra và để lộ dáng người với đường cong hình chữ S hoàn mĩ ấy ra ngay trước mặt tôi...

“C-Chị đang làm gì thế?”

Mặt tôi đỏ bừng lên khi thấy chị ấy tiếp tục cởi quần áo.

“Thì thay đồ tắm... em không định thay à, Charlie?”

“Em...”

Tôi lắp bắp mà nhìn chị ấy cởi xong cúc áo hàng đầu tiên, mất đi cúc áo hàng đầu tiên, như mất đi điểm tựa, bộ quần áo hơi rủ xuống mà lộ ra bờ vai trắng mịn màng cũng như chiếc dây vai màu tím...

“Em— sẽ vào phòng tắm thay đồ!”

Nhặt lấy bộ đồ tắm màu hồng để che đi gương mặt đang đỏ bừng của mình, tôi chạy thật nhanh vào phòng tắm.

......

Dựa lưng vào cửa phòng tắm, tôi thở dốc vì căng thẳng.

Sẽ không sao đâu nhỉ?

Chị ơi, chắc chị sẽ chỉ nghĩ là do em thiếu tự tin nên mới ngượng không dám thay đồ trước mặt chị thôi, đúng không ạ?

Nếu là vậy, thì việc thay đồ riêng sẽ không có gì lạ.

Tôi cẩn thận khóa cửa nhẹ nhàng từng chút một để không tạo ra bất kỳ tiếng động nào. Phải thật cẩn thận! Chứ tôi không muốn chị ấy nghe thấy tiếng khóa cửa rồi hiểu lầm và cảm thấy tổn thương khi tôi quá tự ti với thân hình của chị đến mức phải khóa cửa lại để mà thay đồ.

Nhưng tôi không còn lựa chọn nào khác! Điều gì sẽ xảy ra nếu một trong một phần triệu khả năng, chị ấy thực sự đẩy cửa vào và phát hiện ra tôi là con trai, rằng từ trước tới nay tôi đã luôn lừa dối chị ấy, khi đó tôi biết phải làm sao?

Rõ ràng là chị ấy tin tưởng tôi nhiều đến thế, đến mức chẳng màng để ý mà cởi đồ ra trước mặt tôi, ấy vậy tôi lại lừa dối chị ấy suốt từ đó tời giờ, tôi cảm thấy mình quá có lỗi với chị ấy...!

Tôi lặng lẽ cởi bộ đồ hầu gái ra và gấp ngay ngắn lại cùng với đồ lót, rồi sau đó mặc chiếc váy bơi vào.

Tôi không còn cảm giác xấu hổ như trước vì đây không phải lần đầu tiên tôi mặc nó. Nhưng dĩ nhiên, lý do quan trọng nhất là do tôi không soi mình trong chiếc gương toàn thân.

Tốt....

Dẫu không soi gương, nhưng tôi vẫn biết mình phẳng đến mức nào, còn chẳng phải A cup nữa, mà chắc gì có. Haizzz... cũng may là có mấy cái ren trên này cũng che bớt... Mặc dù cũng có miếng lót ngực không thấm nước song tôi nhất quyết là sẽ không lừa dối bản thân mình...![note27506]

Kế đó, tôi lấy chiếc pareo và quấn nó quanh eo để che đi phần hơi phồng lên. Vậy là, xong! Tôi chợt cảm giác được ý nghĩa của chiếc pareo này được thiết kế là để giúp che đi bộ ngực phẳng lì của chị em ngực phẳng, thế nhưng với tôi che được chỗ này thì lại mất chỗ kia.

Tôi, người lúc này đã mặc xong đồ tắm, hướng ánh mắt nhìn vào cánh cửa phòng tắm.

Nếu cứ thế này ra ngoài...

Sẽ không có vấn đề gì, đúng chứ?

Thấy lo quá đi!

-----

Lua: hôm nay t chỉ thả 1 chap này cho pj đỡ mốc meo và nhắc là pj này vẫn còn chưa có drop mô. Với lại thông báo cho mấy bác là sau 5 tháng im hơi lặng tiếng, bên EN họ đã có dấu hiệu chạy lại rồi...

P/s: có chap này là nhờ hôm qua t cúp học cả ngày đấy... nhưng nghe cúp học cũng đừng có quýnh giá t nghe, tội t, t thế chứ là sinh viên gương mẫu đấy... :))

Truyện Chữ Hay