Tôi nhìn Angeline đặt thanh kiếm vật chất hóa lên bàn trà mà trái tim tôi như giật thót lên trong một nhịp. Ôi trời, cái bàn trà vẫn không bị làm sao à?
“Và đó là bốn hệ ma pháp chính, cậu có nhớ không?” Angeline hỏi anh hùng.
“Có, tôi nhớ.”
“Vậy, nói lại cho tôi nghe chúng là gì?”
Nghe nghiêm khắc quá! Đây hẳn là thói quen nghề nghiệp của Angeline lúc giảng dạy đây mà. Khi anh hùng liếc nhìn sang tôi, tôi chỉ có thể đáp lại cho cô ấy bằng một nụ cười.
“Um... Biến ảo, cường hóa, nguyên tố và thao túng?”
“Trả lời chính xác. Mặc dù ma pháp chia làm bốn hệ, nhưng hầu hết các ma pháp sư chỉ sử dụng được một, đây là thứ đã được quyết định từ khi sinh ra."
“Oh? Nghe có vẻ hơi giống nhóm máu nhỉ.”
“Và tiếp theo—”
Nội dung bài học sau không thể diễn tả được, nhưng tôi lặng lẽ ở bên nhìn bọn cho đến lúc kết thúc buổi học.
Cuối cùng Angeline đặt bốn cuốn sách lên bàn. Tôi tin chắc đây là những cuốn sách do chính tay ma pháp sư vĩ đại nhất của thời đại này, hiệu trưởng của Học viện Ma pháp tự tay viết ra nó. Trong đó hẳn phải chứa những kiến thức ma pháp uyên thâm nhất mà các học viên học viện ma pháp dù có suy nghĩ nát óc cũng không bao giờ đọc được.
“Lúc quay về hãy đọc cho tốt những quyển này.”
Sau khi học xong, Angeline kéo tôi ra ngoài cửa, tôi nhân cơ hội này hỏi riêng chị ấy “Cô hiệu trưởng, cô thấy học sinh mà em mang đến cho cô thế nào? Cậu ta có tài năng không?”[note24926]
Nghe chị ấy giảng bài khiến tôi không kiềm chế được mà dùng hiệu trưởng để xưng hô cho chị ấy. Haha, nhìn chị ấy nhíu mày như thế nào đi kìa, “Đừng có gọi chị như thế, nghe em nói làm chị ngượng lắm đấy. Còn về tiềm năng của cậu ta hm? Bây giờ chị cũng chưa nói chắc được, nhưng mà—”
Chị ấy dùng hai tay ấn lên vai tôi và hỏi một cách nghiêm túc, “Tại sao anh hùng triệu hồi lại hứng thú với ma pháp? Không lẽ cậu ta nghĩ ma pháp là chìa khóa để đánh bại người đó, hay là—”
Tay chị ấy đang nắm lấy vai tôi quá chặt, nhưng tôi có thể thấy chị ấy đang rất quan tâm đến vấn đề này. Các hành vi của anh hùng có chút khó hiểu, cho dù có là Tristina hay Angeline thì cũng chỉ có thể đoán xem cô ấy sẽ định làm gì mà thôi.
“Có lẽ vậy......?” tôi gãi má, yếu ớt trả lời chị ấy.
Khó trách khi chị ấy rất nghiêm túc khi hỏi tôi về vấn đề này. Bây giờ tôi là hầu gái của anh hùng, là người gần gũi nhất với cô ấy, hơn nữa còn là người có cơ hội cao nhất để biết về những ý định và chiến lược của cô.
“Được rồi.”
Tôi có thể cảm nhận được một tia lo lắng hiện lên trong đôi mắt đỏ hồng ngọc của Angeline, khi chị ấy buông lỏng nắm tay đang nắm vai tôi ra.
“Dù cho cậu ta có là thiên tài ma pháp chỉ xuất hiện trong 1000 năm đi nữa, thì hiện tại mới bắt đầu học ma pháp cũng đã quá muộn—”, Angeline thở dài trước khi nói tiếp, “Thôi được rồi, chúng ta cũng chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài việc đánh cược một phen vào nó thôi.”
Nói xong, chị ấy nhìn về phía tôi “Mà cũng khó trách khi Tristina chọn em để trông chừng bên cạnh anh hùng triệu hồi.
”Vâng.” Tôi nhẹ giọng trả lời. Mình giống như cầu nối giữ thế giới này với anh hùng. Là một phần trong kế hoạch đánh bại người đó, cho nên vai trò mình đang nắm giữ rất quan trọng.
“Tuy nhiên, chị vẫn không muốn em có bất cứ dính líu nào với cậu ta— haizz, không nhắc tới nữa, chị đi về đây.”
“Sao chị không ở lại ăn trưa xong rồi hẳn đi?”
“Nếu chị ở lại ăn trưa, em sẽ phải nấu thêm phần cho một người nữa, thế nên chị mới không ở lại.”
“Eh? Nhưng em không bận tâm đâu...”
“Nhưng chị thì có!” chị ấy nói một cách nghiêm túc “Dù có thế nào, thì em cũng là một Thánh Nữ đó!”
Tôi lo lắng nhìn về phía cánh cửa vẫn còn đang khép hờ một nửa. Mặc dù chị ấy không nói lớn tiếng, tôi vẫn sợ rằng anh hùng trong phòng có thể sẽ nghe thấy...
“Hay để em làm chút đồ ăn ngon hậu tạ cho chị nhé...!” Tôi không kìm lòng được mà dùng một giọng dễ thương giống như làm nũng hướng đến chị ấy.
Chị ấy ngập ngừng một lúc.
“Em muốn hậu tạ cho chị sao? Thế còn việc này thế nào, chị đã tìm thấy một suối nước nóng tuyệt vời trong một chuyến du hành, nếu em đi cùng với chị thì chị sẽ coi như là em đã trả ơn cho chị xong, thấy sao.”
Sau một phút chốc choáng váng.
“Su- Suối nước nóng!?”
Trong khoảng khắc, đột nhiên một cảnh tượng xấu hổ của tôi đang ngâm mình trong suối nước nóng với bộ đồ bơi lóe lên trong đầu.
“Không không không không... Không được đâu!”
Tôi liên tục lắc đầu, khiến mái tóc trắng cứ đánh qua lại như một cái trống lúc lắc.
Tôi là con trai, làm sao tôi có thể mặc bikini rồi lẻn vào suối nước nóng dành cho các cô gái và tắm cùng với họ chứ???
Từ nhỏ đến lớn tôi chưa bao giờ tắm cùng với bất cứ ai!
Ngay cả khi có mặc áo tắm vào suối nước nóng thì vẫn rất là nguy hiểm!
“Aw... Em lại từ chối chị nữa sao? Chúng ta đã quen nhau lâu như vậy, nhưng em chưa bao giờ đi suối nước nóng, đi biển hay tắm cùng chị một lần nào—!”
Xin lỗi, em cũng có nổi khổ tâm riêng mà...
“Đó là bởi vì... bởi vì... Um...”
Tôi mắc cỡ, quay gương mặt đang đỏ ửng của mình qua một bên.
“Em... không có đủ tự tin...”
“Charlie—!” Chị ấy dùng những lời chân thành nói với tôi, “Lúc chị 15 tuổi còn phẳng hơn em nhiều.”
“Làm sao có thể!”
Tôi lúng túng nhìn chằm chằm vào bộ ngực dù đến cả cái áo choàng cũng không thể che giấu hoàn toàn với một vẻ mặt khó tin.
Cho dù chị ấy có phẳng đến đâu, cũng không có chuyện chị ấy ‘bằng' hơn tôi![note24928] Bởi vì— Tôi— là— con trai!!!
“Chị hoàn toàn không có lừa em đâu.”, Chị ấy nắm chặt vai tôi và nói với một giọng điệu chân thành, “Tin chị đi, một ngày nào đó em sẽ to lên thôi.”
Tin vào cái gì...
Nếu tôi to lên thì đó sẽ là kỳ tích của Thánh Quang.
Nhưng nghĩ lại, Angeline thực sự là một loli khi tôi gặp chị ấy lần đầu ở Tháp Ma Pháp. Chiếc mũ ma pháp sư nhọn mà chị ấy đội bây giờ sẽ như một chiếc ô nếu chị ấy đội lúc đó. Sau bao nhiêu năm, loli đó đã lớn lên biến thành một chị gái trưởng thành... Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với cơ thể chị ấy trong những năm này vậy...???
“Không phải... Chỉ là em thấy khá xấu hổ khi tắm với người khác, cho nên...”
Tôi gãi má bằng một ngón tay và ngượng ngùng nói.
Chị ấy cau mày nhìn tôi, “Chúng ta đều là con gái, thì có cái gì mà phải xấu hổ?”
Đó mới chính là vấn đề đấy chị--!
Ôi trời ơi...
Con vẫn chưa chuẩn bị tinh thần để nói cho chị ấy biết sự thật vào lúc này!
Nhìn chị ấy thất vọng vì bị từ chối, tôi cảm thấy không đành lòng. Ban đầu, tôi đã có cảm giác áy náy trong lòng vì che giấu sự thật tôi là con trai với chị ấy. Chưa kể là chị ấy còn hứa với tôi sẽ dạy ma pháp cho anh hùng thì hỏi làm sao tôi có thể từ chối chị ấy được đây?
“Được rồi, em đi với chị là được chứ gì?” tôi nhỏ giọng trả lời.
Vừa dứt lời, chị ấy liền ôm chầm lấy tôi, ngực chị ấy ép chặt đến mức gần như làm tôi nghẹt thở.
“Hứa rồi đó nha! Chị sẽ đến đón em vào ngày mai.”
“Vâ-Vâng...”
Sau khi nhìn Angeline vui vẻ rời đi trong khi ngân nga một vài giai điệu, tôi quay lại phòng khách với gương mặt nhăn nhó.
Còn anh hùng? Cô ấy đang ngồi trên ghế sofa và chăm chú đọc một quyển sách ma pháp.
“Cô giáo về rồi sao?”
“Vâng, chị ấy về rồi. Tôi sẽ đi chuẩn bị bữa trưa, trưa nay ngài muốn ăn gì?” tôi lịch sự hỏi.
“Đậu goblin, ăn nhiều thêm một chút các nguyên liệu nấu ăn đặc biệt của thế giới này có thể sẽ giúp cơ thể của tôi tạo ra nhiều ma lực hơn.”
“Vâng, tôi sẽ chuẩn bị ngay.”
Cô đứng dậy khỏi ghế, chầm chậm đi ra khỏi phòng nhưng đôi mắt vẫn dán chặt vào cuốn sách.
“Cô giáo nói tôi nên tiếp xúc với môi trường thiên nhiên nhiều hơn nên tôi sẽ đi ra ngoài một chút...”
Nhìn anh hùng đi ra khỏi phòng, tôi nhận ra đây là lần đầu tiên cô ấy đi ra khỏi nhà trong hai ngày chúng tôi làm quen với nhau, điều này khá hiếm.
Ma pháp đối với anh hùng đến từ thế giới khác có thực sự hấp dẫn lớn đến vậy sao?
Tôi nhặt góc bàn trà bị cắt bởi lát chanh của Angeline.
Mình nên làm gì để sửa lại cái này đây?
Tôi suy nghĩ một lúc, sau đó quyết định truyền một ít thánh lực vào nước bọt của mình và sử dụng như một chất kết dính miễn cưỡng dán nó lại với nhau.[note24927]