Y theo ước định, Mị Ảnh ở lại chỗ của Giản Phàm.
Cũng giống như lời Mị Ảnh nói đêm đó, y không hề chủ động cùng Giản Phàm nói chuyện, cho dù Giản Phàm chủ động mở lời, y cũng chỉ là thoáng gật đầu coi như phản hồi.
Suốt ngày nhốt tại trong phòng, thời gian dài dằng dặc cứ dần tiêu hao, chờ đợi đến lúc rời đi.
Độc phát vào ngày rằm, nhìn qua khoảng hai ngày, y đi vào trong phòng Giản Phàm, ánh mắt nhìn nhau một lúc, liền lập tức tiến hành giải độc, giữa hai người không có nói chuyện.
Lãnh đạm, hờ hững.
Sau khi kết thúc, Mị Ảnh chủ động đẩy Giản Phàm ra, đi tập tễnh trở về trong phòng mình.
Giản Phàm đã từng muốn y lưu lại nghỉ ngơi, nhưng bị Mị Ảnh từ chối.
Liên tục ba tháng, đều là như thế.
Làm cho người vui mừng chính là, Mị Ảnh mặc dù đối với Giản Phàm lạnh lùng, nhưng đối với Thu Nhi lại không hề hung ác.
Mỗi lần nhìn Thu Nhi tung tăng như chim sẻ, khuôn mặt tươi cười, Mị Ảnh trong đầu liền dâng lên một tầng cảm giác tình cảm thật kì dị, cũng không phải như tình yêu với Hoàng Thượng, mà là ── mà là……
Một loại cảm giác nghĩ muốn sủng nịch nó.
Đợi ở chỗ này ba tháng, Thu Nhi chỉ cần có thời gian rảnh rỗi, sẽ tìm đến gặp Mị Ảnh, quấn quít lấy y nói chuyện.
Mị Ảnh không ghét cũng không bài xích.
Thu Nhi luôn nói y giống ca ca của nó, rất giống, rất giống.
Y hiếu kỳ hỏi: “Có giống nhiều không?”
“Giống như đúc.”
Nghe vậy, y chỉ là cười cười, cũng không như thế nào tin tưởng đồng ngôn đồng ngữ của nó.
Ngoại trừ thân huynh đệ ngoại, y không tin trên đời này sẽ có một người khác có dung mạo cùng mình giống nhau tồn tại, huống hồ coi như là thân huynh đệ, dung mạo cũng sẽ không tương tự được gần như đồng dạng.
Quá hoang đường.
“Nương thường nói, ta lớn lên rất giống Dịch ca ca, mà Mị Ảnh ca ca lại cùng Dịch ca ca lớn lên đồng dạng, cho nên ta cùng Mị Ảnh ca ca cũng cực kỳ giống đi.” Thu Nhi lôi kéo y đi vào trước gương đồng.
“Mị Ảnh ca ca nếu không tin lời của ta, có thể đối chiếu nhìn xem.”
Mị Ảnh chỉ là cười cười, mục quang tùy ý hướng gương đồng thoáng nhìn, đột nhiên, ánh mắt ngơ ngẩn.
Thu Nhi cũng không có nói sai, y và Thu nhi quả thật có vài phần tương tự.
Tối làm cho người kinh ngạc chính là mắt, chỉ nhìn một cách đơn thuần vào con mắt, người không biết chuyện có lẽ sẽ nghĩ bọn họ là hai huynh đệ.
“Thật sự rất giống a?” Thu Nhi vui vẻ nói “Nói không chừng ta cùng Mị Ảnh ca ca là huynh đệ!”
Mị Ảnh sững sờ, nói không ra lời.
Có lẽ…… Thu Nhi nói không có sai, có lẽ ── y và Thu Nhi thật sự là ──
Đủ rồi!
Mị Ảnh kịp thời cắt đứt ý niệm trong đầu.
Y nhớ người nhà đến điên rồi sao? Bất quá là lớn lên vài phần giống nhau thôi, y lại bắt đầu ở trong đầu thêu dệt lên ảo tưởng.
Tại mười năm trước, y cũng đã không có nhà người, mặc kệ hiện tại bọn họ là có hay không tồn tại, nhưng này không liên quan đến chuyện của y.
Mười năm đó, y như thế nào cũng là một người chống đỡ, bọn họ không biết, cũng không từng làm ra hành động gì khiến cho Mị Ảnh cảm nhận được thân tình, y không vô duyên vô cớ mất tích, nhưng không thấy bất luận hành động gì tìm kiếm tin tức của y.
Đã từng khổ sở, đã từng khóc, đều là chuyện trước kia.
Y là Mị Ảnh, Mị Ảnh là danh tự của y.
Cắn chặt hàm răng, y là Mị Ảnh vì thuần phục Hoàng Thượng cố gắng trải qua cuộc sống này.
Trên thế giới này, ngoại trừ mình y bên ngoài, không có nhà người.
Y một người, cũng có thể sống hảo.
“Thu Nhi, ngươi suy nghĩ nhiều, ta và ngươi tuyệt không phải như vậy.”
“Thật vậy chăng?” Thu Nhi nghi hoặc chằm chằm vào hai người trên gương đồng.
Rõ ràng cũng rất giống a.
“Không giống, Thu Nhi là Thu Nhi, ta là ta.”
“…… A.” Nó đồi hạ vai, thất vọng trả lời.
“Ta đi sắc một chén thuốc nữa, Mị Ảnh ca ca nghỉ ngơi trước a.” Bưng chén lên, nó rời khỏi phòng.
Nhìn qua bóng lưng của nó, Mị Ảnh trong nội tâm hiện lên cảm giác không muốn.
Thu Nhi, thật có lỗi.
Bởi vì y không nghĩ lại cùng bất luận kẻ nào có liên lụy, chờ độc giải xong, y chắc chắn rời đi khỏi chỗ này, đến lúc đó bởi vì biệt ly mà thương tâm rơi lệ, chẳng phải…… Ngay từ đầu không cần phải có điểm liên quan, như vậy khi chia lìa, trong nội tâm ít nhất sẽ không khó chịu như sắp chết.