Trái tim Lâm Hiểu run lên. Thanh âm của hắn đối với cô mà nói vĩnh viễn tràn ngập lực không chế, trong nháy mắt có thể làm cho quyết tâm của cô sụp đổ. Nhưng càng biết sự tồn tại của hắn có thể khống chế mình như vậy, Lâm Hiểu càng cảm thấy mình không thể lún sâu thêm nữa. Bởi cô không thể ngày ngày dính sát bên người hắn, nếu vậy tầm nhìn của cô bởi vì hắn sẽ trở nên ngày càng hạn hẹp, ngoại trừ nhìn hắn cũng chỉ có thể nhìn hắn.
Cứ thế tiếp tục, bây giờ cô còn có thể khắc chế chính mình giải quyết vấn đề xảy ra giữa hai người, nhưng sớm hay muộn cũng sẽ có ngày cô hoàn toàn mất đi lý trí.
Nếu yêu trở nên trầm mê cùng mất lý trí, đó tuyệt đối không phải chuyện tốt.
Lâm Hiểu cảm giác trong lòng cất chứa cảm xúc nóng bỏng, vừa ấm lại sâu. Từ sau chuyện của Ngụy Du, lần đầu tiên cô ngoan ngoãn để hắn ôm vào ngực. Lâm Hiểu nâng hai tay đồng dạng ôm hắn trong chốc lát, vỗ vỗ lưng trấn an hắn. Sau đó nhân lúc hắn chậm rãi thả lỏng cánh tay, cô nhẹ nhàng rời đi ôm ấp của hắn.
Lâm Hiểu cười, nói với hắn: “Anh đây là làm sao? Cứ như đứa trẻ con sợ bị mẹ vứt bỏ ấy? Hay là con chó nhỏ sợ bị chủ nhân vứt bỏ?”
Khóe miệng Bác Thần run rẩy, không khí tốt đẹp chỉ một thoáng đã bị Lâm Hiểu phá tan không còn một mảnh.
Không đợi hắn mở miệng, Lâm Hiểu kéo tay hắn ngồi vào bên giường, dịu dàng nói với hắn: “Em đi cũng không lâu, chỉ có vài ngày. Trần Oánh bên đó mời em rất nhiều lần, khó có dịp nào bệnh viện không bận bịu, nên em mới nhân thời gian này mà đi.” Việc ở bệnh viện bận bịu thế nào Lâm Hiểu căn bản không chú ý, chẳng qua ngành của cô một năm cũng không có bao nhiêu việc. Nói thế này, chẳng qua chỉ để dỗ Bác Thần.
Giọng nói của cô thật ra lại khiến Bác Thần trầm tĩnh lại. Lâm Hiểu nguyện ý dùng thái độ này nói với hắn, cô hẳn là không còn tức giận nữa?
“Nếu không để anh đi với em? Anh cũng đi xin phép!” Bác Thần cảm thấy chủ ý này không sai. Ở thành phố S hắn có không ít bạn bè, cùng Lâm Hiểu đi có thể mang cô tới gặp bạn bè của hắn thuận tiện cùng cô du lịch.
Lâm Hiểu đã sớm đoán được nếu cô không nói lý do chính tại sao mình đi thành phố S, người này nhất định sẽ theo cô tới. Cô chính là muổn rời khỏi hắn một thời gian, làm sao có thể để hắn thực hiện chủ ý của mình được.
“Sáng mai em đi rồi, anh xác định bây giờ anh xin phép còn kịp?” Lâm Hiểu cười tủm tỉm nói.
Cô có thể xin phép đợt nghỉ đông lần này đều phải tốn một phen công phu, hắn làm sao có thể trong một buổi tối trực tiếp gọi điện thoại đã xin nghỉ đông được.
Thấy Bác Thần nhăn mày thật sâu, Lâm Hiểu tận lực làm cho giọng nói của mình trở nên vui vẻ: “Ngày mai em đi thành phố S, ngày kia em sẽ cùng Trần Oánh đi Hồng Koong mua sắm. Visa đầu năm em xin sắp hết thời hạn, nếu không đi thì quá lãng phí. Kỳ thật cũng không có nhiều ngày, em sẽ mau chóng trở về.”
Bác Thầm mím chặt môi có chút không cam lòng nhìn cô. Lâm Hiểu kéo mặt hắn lại gần, hôn hắn rồi nói: “Anh xem em đã lâu rồi không đi chơi, gần đây anh còn gây chuyện khiến em tức giận, chẳng lẽ còn không để em ra ngoài giải sầu sao?”
Nói tới đây, Bác Thần đành buông tay, môi hắn giật giật, mắt nhắm lại, một lúc lâu sau mới nói: “Đi bao nhiêu ngày?”
“Rất nhanh .” Lâm Hiểu cười tủm tỉm nói.
“…” Này có nói hay không cũng như nhau, da mặt Bác Thần run rẩy, “Vậy em phải trở về thật nhanh.”
Lâm Hiểu cười cười: “Yên tâm, nơi đó cũng đâu phải nhà em, em chẳng lẽ còn có thể ngây ngốc ở đó đến mười ngày nửa tháng?”
Được Bác Thần chấp nhận rồi, Lâm Hiểu mới nhẹ nhàng thở ra. Cô tiếp tục đứng lên thu dọn hành lý, mà Bác Thần vẫn an vị ngồi trên giường nhìn cô bận rộn, biểu tình phá lệ rối rắm.
Hắn nhìn Lâm Hiểu, trong đầu có một ý tưởng rục rịch hiện lên, không biết có nên nói hay không____Cô sắp phải đi rồi, vậy trước có thể cho hắn nếm chút ngon ngọt được không? Hiện tại tâm trạng cô rất tốt, có thể cùng lên giường lăn qua lăn lại được không.
Đồng chí Bác Thần nghĩ rồi lại nghĩ, Lâm Hiểu có lẽ sẽ không cự tuyệt việc này, mười phần thì chắc đến tám, chín phần thành công đi?!
Vì thế đúng vào thời điểm hắn rốt cuộc hạ quyết tâm chuẩn bị xuống tay, lại thấy Lâm Hiểu cầm một túi băng vệ sinh cất vào hành lý, bất mãn than thở: “Không nghĩ tới vừa ra cửa đã gặp bà dì cả bên mẹ, thật phiền toái muốn chết.”
Cái mông vừa rời giường được một thước lại nặng nề rơi xuống giường lần nữa. Bác Thần nhìn chăm chăm Lâm Hiểu bởi vì xoay người mà lộ ra bộ ngực tuyết trắng mềm mại. Hắn thật tình cảm thấy vô cùng bi thương.
Ngày hôm sau, Bác Thần tiếp tục ngoan ngoãn lái xe đưa Lâm Hiểu đến nhà ga. Sau khi thành công chiếm được hai cái hôn má, hắn cũng chỉ có thể đau lòng nhìn cô rời đi.
Trên thực tế, lí do vì sao Lâm Hiểu lại lựa chọn xa nhà một thời gian, tối hôm qua sau khi trở về hắn cố gắng suy xét, đại khái cũng đã đoán ra hơn phân nửa động cơ của cô. Hắn không cam nguyện, không vui vẻ nhưng hắn cũng sợ nếu đem Lâm Hiểu giữ thật chặt sẽ khiến cô thống khổ.
Đến khi Lâm Hiểu lên xe rời đi, Bác Thần vẫn còn dựa vào trước cửa xe, rút vài điếu thuốc lên hút lại phiền chán ném xuống.
Hắn tình nguyện Lâm Hiểu tùy hứng một chút, dã man một chút cũng không muốn cô không ầm ĩ không náo loạn lại cố gắng điều chỉnh chính mình như vậy. Cô càng như thế, Bác Thần càng cảm thấy mình vô dụng. Cảm giác này, thật sự không thoải mái chút nào.
___^^___^^___
Mất mấy giờ xe, Lâm Hiểu cuối cùng đã đến thành phố S. Vừa xuống xe liền nhìn thấy Trần Oánh đứng ở ngoài vẫy tay với cô. Lâm Hiểu thấy thế thì không tự giác cong khóe miệng, bước nhanh đến bên Trần Oánh.
“Đại tiểu thư, rốt cuộc cũng đợi được cậu. Hò hét cậu lâu như vậy cũng không thấy tới, sao đột nhiên lại khai thông tư tưởng vậy?” Trần Oánh một bên đưa cho Lâm Hiểu chai nước, một bên cười nói.
“Nguyên nhân nha…” Lâm Hiểu nở nụ cười vài tiếng, lại thần bí nói, “Trở về mới nói cho cậu.”
Trần Oánh lấy khuỷu tay huých vào cánh tay Lâm Hiểu, tức giận nói: “Cho cậu cười thần bí này.”
Hai người một đường cười nói, Lâm Hiểu đi theo Trần Oánh tới nhà cô. Thành phố S bên này giá phòng cao, đi thuê cũng không tiện. Mà gian phòng này là Trần Oánh được chị họ cho mượn.
Lâm Hiểu đi dạo một vòng. Căn nhà có một phòng bếp một toilet, căn phòng nhỏ thực bình thường lại được Trần Oánh bố trí rất đẹp.
Lâm Hiểu từ trước đến này đều rất quen thuộc với Trần Oánh, cô ngồi lên thảm, uống nước Trần Oánh đưa rồi cùng cô trò chuyện những việc gần đây.
Trần Oánh không có lập trường luôn luôn khen Bác Thần làm thế cũng không sai, Lâm Hiểu không muốn tranh cãi, cô nói lảng sang chuyện khác, hỏi về cuộc sống gần đây của Trần Oánh .
Trần Oánh nói đến mình thì mặt mày sáng rỡ vui vẻ, liên miên nói với Lâm Hiểu đủ thứ mình học được, còn có thành tích gần đây. Trần Oánh nói buổi tối chờ Lâm Hiểu tắm xong sẽ làm đẹp cho cô, gần đây cô ấy học được mấy ngón nghề vẫn chưa có dịp dùng thử.
Đại khái đã lâu lắm Trần Oánh không thể thoải mái nói chuyện, mãi đến khi đồng hồ điểm giờ, mới buông tha Lâm Hiểu. Lâm Hiểu vốn tưởng rằng mình sẽ nhớ nhà, nhớ tên đàn ông nhà cô, nhưng bất kể nhớ nhung thế nào cũng đều bị cái miệng nhỏ nhắn líu ríu của Trần Oánh ép thành không nhớ.
Ngày hôm sau, Trần Oánh cùng Lâm Hiểu đi Hồng Kông, trong lúc ấy thì nhận được điện thoại của Bác Thần, Lâm Hiểu vội vàng nói một hai câu rồi ngắt máy.
Đến khi Lâm Hiểu từ Hồng Kông trở về thành phố S đã là ngày thứ ba. Ngày hôm sau, Trần Oánh tỏ rõ phong độ bạn chí cốt mà xin phép nghỉ bồi Lâm Hiểu đi dạo.
Mấy buổi tối này Bác Thần đều gọi điện thoại tới. Lâm Hiểu ở trước mặt Trần Oánh không tiện nói chuyện, khi Trần Oánh nhìn chằm chằm, cô chỉ có thể “Ừ” vài tiếng sau đó lại ngắt máy.
May mắn Trần Oánh giữ vị trí phụ trách quản lí cho nên có xin nghỉ phép vài ngày cũng không có ai nói. Bất quá nghỉ lâu cũng không tốt. Thời điểm Trần Oánh đến thẩm mĩ viện làm việc, Lâm Hiểu liền đi theo cô, nhìn cô làm việc thuận tiện hỗ trợ vài thứ.
Vốn Lâm Hiểu cũng không định ở nhiều ngày như vậy nhưng một ngày tiếp một ngày, đều được Trần Oánh tha đi khắp nơi. Trong chốc lát lại ngày mai đi thế nào, ngày kia còn đi đâu, lại than thở lần này trở về sau sẽ rất khó mới gặp lại, nói đến chỉ thiếu nước lê hoa đái vũ.
Vì thế Lâm Hiểu không ý chí ở lại thành phố S cùng cô, đợi đến khi toàn bộ ngày nghỉ chỉ còn một ngày mới một lần nữa lên xe về nhà. Vì thế, một lần đi chơi thành phố S, Lâm Hiểu không cẩn thận đã đi hết ngày.
Chín ngày này Bác Thần làm sao qua được?
Bác Thần nghĩ Lâm Hiểu nhất định sẽ đi khoảng hai ba ngày, nhiều nhất là bốn năm ngày, cho tới bây giờ cũng không nghĩ được cô có thể đi lâu như vậy!
Mỗi ngày buổi tối hắn đều tán gẫu với cô qua điện thoại. Tuy nói dù thế nào cũng nói chuyện được vài câu, ngẫu nhiên còn có thể nghe cô ở bên kia líu ríu nói không ngừng, hắn đương nhiên có thể nhận ra cô ở bên đó rất vui vẻ. Nhưng cái này đối với Bác Thần mà nói tuyệt không phải một tin tức tốt. Hắn cực độ hy vọng cô ở đó ngẩn người đến nhàm chán sau đó hiểu rõ, ngoan ngoãn chạy về. Đáng tiếc, đó vẫn chỉ là hy vọng mà thôi.
Chuyện khiến Bác Thần buồn rầu nhất chính là mẹ già nhà mình. Từ sau chuyến đi về nhà cũ, mẹ già vẫn luôn tìm y hỏi dược, tìm các thầy thuốc (các bác gái?) hỏi về các loại thuốc bổ thận (tráng dương?), sau đó mỗi ngày đều đặn bưng cho hắn một bát thuốc có hương vị cổ quái, cười tủm tỉm nhìn hắn uống hết.
(trừ cái ngoặc này, mấy cái trên kia đều do bà tác giả viết, là suy đoán của anh Thần, hông phải editor tự ý chêm vào đâu chỉ chỉ)
Bác Thần thật sự không thể ngỗ nghịch chỉ có thể nghe lời. Lúc ban đầu uống còn chưa có cảm giác gì, nhưng là “ngay từ đầu” không bao gồm chín ngày Lâm Hiểu đi!
Đến khi Lâm Hiểu đi rồi mới là đợt thuốc có hiệt quả cao nhất. Mặc kệ hắn thống khổ cầu xin mẹ già đừng hầm canh nữa, thiếu chút còn đem chuyện “mỗi ngày rời giường quần lót đều ẩm ướt” thống khổ khai ra, may mắn còn chưa bị buộc đến mức khai hết chân tướng trước đó.
Mấy ngày liền hắn liên tục mộng xuân đến mất ngủ, nhìn bộ dáng con mình bốc hỏa đến tiều tụy, dì Lan mới ngừng hầm canh. Cái thời điểm dì Lan ngừng, đã là lúc Lâm Hiểu đi được ba ngày, nhưng uy lực của nồi canh hầm đã khiến lửa của hắn không thể nào ngưng rồi.
Canh hầm ngừng, lửa của Bác Thần vẫn vượng như cũ. Mặc kệ hắn có vào toilet ép buộc mình làm một chút phóng thích nhưng đáy lòng vẫn là lửa to thiêu đốt. Ngọn lửa này tự mình dùng tay không thể nào tiêu diệt, thậm chí càng “động thủ” càng cảm giác không đủ.
Vì thế, cuộc sống Bác Thần những ngày không có Lâm Hiểu thật quá thống khổ.
Bác Thần nhàm chán tính toán. Trước lúc cãi nhau, hắn đã có ngày không cùng Lâm Hiểu làm cái chuyện kia. Đừng nói tới một tháng, ngày đối với một tên đàn ông có nhu cầu bình thường mà nói…thật sự vô cùng dài.
Mà Lâm Hiểu lại hoàn toàn không tự giác, còn ở bên ngoài một ngày tiếp một ngày, thậm chí còn đợi đến buổi tối ngày nghỉ cuối cùng mới trở về.
Trong điện thoại thời điểm nói chuyện với Lâm Hiểu, ngữ khí của Bác Thần vô cùng tốt nhưng điều đó có thể chứng minh Bác Thần thật sự hoàn toàn không tức giận sao?
Ân, điều đó đương nhiên không có khả năng.
Bác Thần cảm thấy ngày này so với năm còn dài hơn, thật vất vả mới đợi được cuộc điện thoại báo trở về của Lâm Hiểu. Cô nói thời điểm mình đến nhà ga thành phố A khoảng mười giờ tối nhưng mới giờ Bác Thần đã không thể chờ. Cơm nước xong chưa bao lâu hắn liền lái xe đến nhà ga chờ cô.
_thế là xong rồi chị Hiểu ơi, chị còn chưa về đã có con sói đói chờ sẵn ngoài cửa_