Ngụy Du khóc một hồi lâu, mới rời khỏi vai Bác Thần.Bả vai mất đi sức nặng, ngay cả trái tim Bác Thần cũng thấy nhẹ hơn. Hắn thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Ngụy Du lau nước mắt khó khăn nói với Bác Thần: “Thật xin lỗi, khiến anh chê cười rồi.”
Bác Thần lắc đầu, an ủi: “Khóc nhiều rồi, bây giờ em đã cảm giác khá hơn chưa?”
Ngụy Du vốn suy nghĩ sâu sắc, trải qua một hồi khóc như vậy, nhưng thật ra suy nghĩ đã thanh tỉnh hơn nhiều, cô hít sâu một hơi nói: “Em không sao.”
Nhìn thấy cô khôi phục bình thường, Bác Thần cuối cùng cũng tìm được lời an ủi thích hợp: “Nếu không em thương lượng với mẹ em cùng bạn trai, cho em làm việc thêm hai năm sau đó mới chuyển sang làm viên chức. Thực ra mẹ em nói cũng đúng, em dù sao cũng là con gái, cứ trường kỳ bôn ba bên ngoài thì quá mức vất vả. Hiện tại em tuổi còn trẻ thì có thể trụ được, đợi đến khi em có gia đình cùng đứa nhỏ, cứ ngày ngày đi công tác như vậy quả thật sẽ có chút vấn đề.”
“Làm thêm hai năm?” Ngụy Du nghe thấy đề nghị này thì ngẩn người, nhưng vẫn nghe lọt. Cô trầm tư một lúc lâu, sao chần chờ nói, “Bọn họ sẽ đồng ý sao?”
Bác Thần thấy cô như thế thì cười nói: “Làm sao có thể không chịu, em cứ thương lượng tốt với mẹ em, chỉ cần thái độ mềm mỏng, bà nhất định sẽ hiểu cho em.”
Ngụy Du yên lặng gật đầu, trong lòng tin tưởng Bác Thần.
Bác Thần nhìn xung quanh lại nói: “Em cứ vậy chạy đi, mẹ em hẳn sẽ thực lo lắng, nếu không để anh đưa em về nhà?”
Mẹ Ngụy Du đã sớm ly hôn, trong nhà thường chỉ có một mình mẹ cô. Lần này trở về là nhân dịp nghỉ đông cùng mẹ mình đi thăm họ hàng. Chính là không nghĩ tới bởi vì được họ hàng “khuyên bảo” mà ngược lại biến thành hai mẹ con cãi nhau.
Thành phố A đối với mẹ Ngụy Du mà nói là một nơi rất thương tâm, hơn nữa ba dượng Ngụy Du là người thành phố G nên hai mẹ con cô đã lâu rồi chưa về thăm Thành phố A. Lúc này lại để một mình mẹ ở nhà cũ, cô thực sự lo lắng, nghe Bác Thần khuyên bảo thì đồng ý ngay.
Thấy cô lập tức đồng ý, Bác Thần trong lòng lại càng thêm nhẹ nhõm, cuối cùng đã có thể tìm về phong độ vốn có, ôn hòa cười nói: “Em đi cái gì tới đây? Có muốn anh đưa em về nhà không?”
Ngụy Du vốn là lung tung chạy đến, thấy Bác Thần mời cũng không làm bộ chối từ. Cô đứng lên chỉnh lại bộ váy ngắn bó sát người, quay đầu thấy Bác Thần đã lưu loát thanh toán tiền xong, trong mắt vừa có tia thưởng thức lại thêm chút cảm xúc phức tạp.
Nếu Ngụy Du là chạy lung tung đến, vậy nhà cô cách nơi này không xa. Bác Thần chở cô, rất nhanh đã tới nơi.
Khoảng thời gian trở về này có chút quá ngắn, Ngụy Du trừng mắt nhìn nhưng vẻ không cam lòng trong mắt cũng không có biến mất. Cô chăm chú nhìn hai con thỏ gật gù gật gù, mặc kệ chúng nó rất tinh xảo đáng yêu nhưng cô vẫn cảm thấy có chút chướng mắt.
Đến lúc Bác Thần dừng xe, Ngụy Du nhìn cây xoài già trước cổng tiểu khu, đột nhiên nói với Bác Thần: “Anh còn nhớ trước kia anh vẫn thường ở chỗ này chờ em không?”
Hỏi xong câu này, Ngụy Du dường như nhớ lại một việc rất vui vẻ, “ Khi đó anh tránh ở phía sau cây, chỉ sợ bị mẹ em phát hiện.”
Bác Thần nhìn theo phương hướng cô chỉ. Đầu óc hắn hiện giờ có chút trì độn, cảm giác vẫn nhớ rõ việc này nhưng không hiểu sao tâm tình có chút không hứng thú, không thể tưởng tượng lại tình cảnh hồi đó, nên chỉ cười ứng phó: “Ừm, đúng vậy.”
Ngụy Du ngừng một lát, cô có thể cảm giác được Bác Thần chỉ trả lời cho có lệ. Cô không nói thêm gì nữa, mở cửa xe đồng thời quay đầu lại nói: “Cám ơn lời đề nghị của anh hôm nay, nó thực sự trợ giúp rất lớn.”
“Trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường. Anh chỉ là thuận miệng nói ra mà thôi, có thể giúp được em thì thật tốt.” Bác Thần lắc đầu khách khí nói.
Ngụy Du cười cười, đi xuống xe.
Bác Thần gật đầu với cô liền lái xe rời đi.
___^^___^^___
Lâm Hiểu ngồi xổm trên sàn nhà lạnh lẽo không biết bao lâu mới đứng dậy. Ánh mắt cô lộ vẻ mờ mịt. Cô muốn tức giận lại không biết nên làm sao tức giận. Cô tức cái gì? Tức hắn không ném bỏ quà tặng, hay là tức hắn lừa cô nói không có khăn quàng cổ? Tức hắn tại sao có nhiều khăn quàng cổ như vậy hay càng buồn cười hơn là tức hắn sao nhận được khăn quàng cổ mỗi một cái đều tốt hơn so với cái của cô?
Càng nghĩ cô càng không rõ tại sao mình tức giận. Cô thử tưởng tượng mình có thể tựa như bình thường, vờ tức giận, làm nũng hắn bắt hắn ném tất cả khăn quàng đi. Nhưng cô lại phát hiện cô không làm được.
Cô thật sự muốn tức giận chất vấn hắn vì sao có nhiều khăn quàng cổ như vậy, hắn rốt cuộc từng có bao nhiêu người phụ nữ, nhưng lại phát hiện mấy vấn đề mình chất vấn một chút ý nghĩa cũng không có. Cô vốn chỉ biết tình sử của hắn phong phú, hiện tại đột nhiên lôi ra giận dỗi, có phải rất giống rảnh rỗi không có việc gì làm nên tìm thêm việc?
Suy nghĩ Lâm Hiểu rơi vào ngõ cụt. Cô cảm thấy vừa khổ sở vừa lạnh lẽo, trong đầu lại cố gắng tìm kiếm cách giải quyết. Cô một chút cũng không vui, nhưng dù có không vui cô vẫn không muốn nổi giận với Bác Thần.
Càng thêm chỉ mơ hồ nghĩ tới việc buông tha cho đoạn tình cảm này, cô đã cảm thấy sợ hãi.
Ngoài phòng khách Lý gia,truyền đến tiếng dì Lan gọi to cô ra ngoài uống trà. Âm thanh kia xuyên thấu vào tựa như một cái chùy đập mạnh gáy Lâm Hiểu đánh gãy suy nghĩ miên man bế tắc của cô, khiến cô phục hồi lại tinh thần.
Hẳn là nên ra ngoài, Lâm Hiểu nói với chính mình.
Lâm Hiểu theo bản năng nhìn về mặt gương trên tủ quần áo, lại phát hiện sắc mặt mình khó coi dị thường.
Cô đang do dự, chợt nghe thấy tiếng nói của dì Lan.
“Tiểu Thần, sao hôm nay về muộn vậy, Hiểu nha đầu còn đang chờ con đấy.”
Bác Thần về nhà đúng giờ. Vốn Bác Thần vừa về tới nhà còn đang thả lỏng, nghe thấy câu này, thần kinh lại không tự giác căng thẳng hỏi: “Lâm Hiểu ở đây?”
Thấy mẹ mình chỉ tay vào phòng, lộ vẻ mặt tươi cười. Nếu là lúc trước nhất định Bác Thần sẽ hồi lại cho bà một biểu tình cục cưng ngoan ngoãn nhưng hiện tại có cố cũng không thể làm ra bộ dáng đó được. Hắn trực tiếp nhìn về căn phòng mình, biểu tình mang theo vài phần cứng ngắc.
Hắn nhớ tới mẹ mình còn ở ngoài phòng khách, liền đi dép lê vào trong. May mắn dì Lan nhìn thấy hắn đi vào thì vui mừng, cũng không nhìn cẩn thận.
Bác Thần vừa vào phòng liền nhìn thấy Lâm Hiểu đứng thẳng tắp đưa lưng về phía hắn. Tình hình vạn phần kỳ quái, mà Bác Thần bởi vì tự mình chột dạ cho nên nhìn thấy vậy lại càng thêm kinh nghi.(kinh hãi+nghi ngờ)
Lâm Hiểu đã biết? Cô làm sao mà biết được? Là giống lần trước được bạn bè nhìn thấy rồi nói cho sao? Có phải kể cả tình huống thấy Ngụy Du tựa vào vai hắn không? Bác Thần còn chưa kịp than trời vì sao vận khí của mình lại tệ đến vậy, nhất định phải nhanh chóng giải thích, nếu không Lâm Hiểu có thể giận dữ thậm chí còn không thèm để ý đến hắn?
Thân mình hắn cứng ngắc, nội tâm cũng không hề bình tĩnh, hơn nửa ngày mới nhìn thấy Lâm Hiểu chậm rãi xoay người lại.
Thực tái nhợt, khuôn mặt cô tái nhợt tựa như một lưỡi dao sắc nhọn bổ vào trái tim Bác Thần.
Bác Thần nhìn Lâm Hiểu lẳng lặng quan sát mình, môi khẽ mím, đầu óc chỉ muốn ngừng động, vội vàng đóng cửa lại tiến lên trước nói: “Lâm Hiểu, em nghe anh giải thích.”
Lời này có điểm giống lời thoại phim truyền hình giờ, đầu óc Lâm Hiểu vẫn còn chút chỗ trống nghĩ. Cô theo bản năng nhìn về phía Bác Thần.
“Anh nghe thấy giọng nói Ngụy Du có chút không đúng nên mới đi xem. Cô ấy cãi nhau với mẹ và bạn trai, cảm thấy rất tồi tệ cho nên khóc rất nhiều. Anh với cô ấy là bạn học cũ, không thể không an ủi…Anh cùng cô ấy không hề có gì, nếu em tức giận lần sau anh sẽ không bao giờ tới nữa được không?” Bác Thần tiến lại gần Lâm Hiểu, lộn xộn giải thích, lại không phát hiện Lâm Hiểu càng nghe càng tái nhợt.
Ngụy Du? Đi ra ngoài? An ủi? Khóc?
Đôi mắt Lâm Hiểu mở thật to, ý nghĩ chậm chạp không biết cô có nghe lầm cái gì không, ý tứ này, cô như thế nào có chút nghe không rõ.
“Lâm Hiểu, việc này anh xử lí quá tệ, em tức giận phải không? Em muốn mắng anh thế nào cũng được.” Bác Thần ảo não tự trách nói xong, đến bên người Lâm Hiểu, cầm tay cô nắm chặt, lại sợ cô cứ như vậy tức giận phủi tay rời đi.
Lâm Hiểu không nhúc nhích, cô cảm giác khí lực cả người như bị rút hết, cô mân môi hỏi: “Ngụy Du?”
Câu hỏi nghi vấn này khiến cho Bác Thần cứng đờ, một hồi lâu sau mới đáp: “Cô ấy là bạn trung học của anh…
Đầu óc Lâm Hiểu chấn động, nhớ tới chỗ khăn quàng cổ kia, có vài cái màu sắc khác nhau nhưng lại cùng một người đan, mặt trái còn thêu chữ “ND”. Cô biết đây là tên viết tắt nhưng lại chưa từng nghĩ chữ đó ý chỉ ai. Nhưng hiện giờ chỉ chưa tới một khắc, cô đã biết đầy đủ ý nghĩa của nó.
Lâm Hiểu nhớ tới lời giải thích vừa rồi của Bác Thần, cuối cùng cũng hiểu được. Lòng cô co rút, ánh mắt chết tiệt lại hướng tới chiếc áo đen của Bác Thần, trên bả vai còn lưu lại vệt nước ẩm ướt. Bởi vì là mùa đông lại có áo khoác bên ngoài nên càng thêm nhỏ. Vệt nước ấy so với màu áo bình thường thì đậm hơn một chút, nếu hắn không lại gần thì thật khó mới nhìn rõ. (cái này gọi là tự lấy đá đập chân mình anh Thần ạ)
Cả người Lâm Hiểu trong phút chốc đều run lên, lạnh lẽo vô cùng. So với khi cô bắt gặp hộp giấy khăn quàng cổ lại có phần đả kích hơn.
Cô cố gắng không chế thân thể run rẩy của mính, cố gắng đè nén cảm xúc lại nói: “Hôm nay anh về trễ như vậy là bởi vì đi an ủi người khác?”
Câu hỏi này khiến Bác Thần kinh sợ. Thực rõ ràng, Lâm Hiểu vốn không hề biết việc này, không, hiện giờ cô thật ra đã biết.
“Cô ấy còn ở trong lòng anh khóc?” Lâm Hiểu cố gắng không chế giọng nói của mình, làm cho nó không trở nên quá mức sắc nhọn.
Bác Thần bị hai câu hỏi của Lâm Hiểu làm cho cứng ngắc, trong lúc nhất thời không biết nên trả lời thế nào.
Đôi môi Lâm Hiểu run run, cô dùng sức gạt bàn tay đang nắm tay cô của hắn, giống như cố sức nói: “Lý Bác Thần, anh thật sự là ___thật tốt.”
Câu nói không rõ nghĩa lại lộ ra cảm giác vô lực đến cực điểm. Lâm Hiểu không nhìn hắn, chật vật chạy ra ngoài.
Lâm Hiểu chạy đi như vậy, dì Lan biết chắc bọn họ đã xảy ra vấn đề. Bà vội vàng đi tới hỏi Bác Thần xảy ra chuyện gì, thấy Bác Thần vẫn đứng yên lặng không nhúc nhích. Dì Lan vội vàng giục con mình: “Hiểu nha đầu làm sao vậy? Các con cãi nhau à? Sao con còn đứng ngẩn ra ở đây? Còn không mau chạy theo con bé!”
Bác Thần lúc này mới biết mình vừa rồi chưa đánh đã khai. Hắn nhớ tới bộ dáng Lâm Hiểu vừa rồi, không cần mẹ mình đẩy đã vội vàng hướng Lâm gia chạy đi.
Cửa Lâm gia đóng chặt, Bác Thần đập cửa vài lần, sau đó Lâm mẹ đi ra mở cửa. Lâm mẹ đang định nói vài câu với Bác Thần, lại phát hiện Bác Thần chỉ bỏ lại một câu “Dì, Cầm, cháu đi tìm Lâm Hiểu”, sau đó liền trực tiếp chạy đến phòng Lâm Hiểu.
Lâm Hiểu bước vào phòng nhìn chiếc khăn đỏ thẫm mới đan được một nửa đặt trên giường, giờ này khắc này nó như đang cười nhạo sự ngu xuẩn của cô.
Lâm Hiểu tức giận cầm kéo, “roạt roạt” một chút đã cắt cái khăn thành hai nửa. Cô nhìn sợi len rơi trên mặt đất, giống như trái tim mình cũng bị nhát kéo không chút lưu tình tách thành hai nửa. Rõ ràng trong lòng rất đau, rất khó thở, rõ ràng ánh mắt thực nhức nhối, rõ ràng yết hầu như bị một tảng đá chặn giữa nhưng cảm giác khổ sở này làm cho cô có chút khoải cảm tự ngược.
Cô tùy tiện ngã xuống, lại đem hai nửa chiếc khăn mình tự tay đan cắt tiếp thành vô số mảnh, tựa như có thể đem thế giới của hắn trong cô toàn bộ phá tan.
Cắt đến mảnh cuối cùng, đầu óc cô trống rỗng, theo bản năng tìm lại một mảnh lớn hơn chút, cảm nhận sợi len tinh tế. Bàn tay cử động, đầu óc ngừng suy nghĩ, Lâm Hiểu không ngừng lặp lại một động tác duy nhất khiến cô ngược lại bình tĩnh hơn.
Cửa phòng Lâm Hiểu không khóa, Bác Thần mở cửa ra liền bị cảnh tượng trong phòng dọa tới mức hồn phi phách tán. Lâm Hiểu ngồi giữa một màu đỏ rực, trong tay cầm kéo không ngừng bận rộn, lòng bàn tay là một mảnh đỏ rực.
Nhìn thấy cảnh này, tựa như một dao đâm thẳng, Bác Thần điên cuồng chạy vào, bắt lấy tay Lâm Hiểu, cướp lấy chiếc kéo trong tay cô ném xuống. Đến khi nhìn thấy trong tay Lâm Hiểu là một mảnh khăn quàng cổ, mới biết vừa rồi mình nhìn lầm.
Lâm Hiểu thấy sắc mặt hắn chuyển tái nhợt, kinh hồn nhìn một đống sợi len màu đỏ dưới chân, một hồi lâu vẫn còn gắt gao nhìn chằm chằm mặt sàn.
Cô dõi theo ánh mắt hắn, biết hắn vừa rồi nhìn lầm. Thấy bộ dáng Bác Thần bị dọa đến choáng váng cảm thấy rất khôi hài nhưng rõ ràng muốn cười, da mặt lại không thể nào động.