Lúc vừa chạm nhau, trên giương mặt của cô ta cũng kinh ngạc không kém gì tôi, hơi lâu mới bình tĩnh lại, nhìn về phía tôi nhưng không có chút thiện ý nào.
“Đã lâu không gặp!” Bốn chữ này, hình như là cô ta cắn răng nghiến lợi nói ra khỏi miệng.
Cũng giống như tôi không muốn nhìn thấy cô ta, cô ta cũng không muốn nhìn thấy tôi, thấy bóng lưng xoay người rời đi của cô ta, oán hận cùng căm thù như ùa về trong đầu óc tôi.
Không phải là cô ta đã lấy được Trương Húc sao?
Giữa chúng tôi không phải là đã nước sông không phạm nước giếng sao?
Tại sao ánh mắt của cô ta nhìn về phía tôi lại hàm chứa nhiều phẫn giận không hề che giấu như vậy?
“Làm sao vậy? Tại sao lại đứng ngây ngốc bất động ở nơi này?” Đồng Yến từ phòng rửa tay ra ngoài, thấy dáng vẻ ngu si của tôi không khỏi hỏi.
Tôi lắc đầu một cái: “Không có gì.”
Bất luận là như thế nào thì tất cả đều đã qua, có suy nghĩ nữa cũng không cho kết quả gì.
Vốn tôi cho là mình sẽ không gặp lại nữ hộ lí Khiếu Nguyệt Nguyệt đó nữa nhưng vừa mới cùng Đồng Yến đi tới hành lang thì đã nhìn thấy cô ta, còn có Trương Húc đang ngồi bên cạnh.
Mặc dù ở bữa tiệc đính hôn Lục Bách Nghiêu ra ay không nhẹ nhưng Trương Húc cũng nằm bệnh viện lâu như vậy, bây giờ trừ thân thể có chút gầy yếu thì vẫn giống như lúc trước.
Hình như anh ta và Khiếu Nguyệt Nguyệt đang cãi vả chuyện gì đó, bởi vì cách xa nhau nên tôi cũng không có nghe rõ nội dung câu chuyện. Di e n da n le q uy d o n. Vốn muốn lôi kéo Đồng Yến đi đường khác lại bị cái cổ họng to lớn của Đồng Yến trực tiếp gào lên một cái.
Cô nàng hít một hơi thật sâu xuống bụng, sải bước tới chỗ Trương Húc cùng Nguyệt Nguyệt: “Yêu, chân đạp hai thuyền, anh cũng bơi đẹp quá ha, có cần tôi tới khen anh một tiếng không?”
Sắc mặt Trương Húc một trận trắng một trận hồng, nửa ngày không nói được, ngay cả cô hộ lí bên cạnh trên mặt cũng có vẻ quái dị.
Dù sao nơi này cũng là nơi công cộng, dựa theo tính tình cay cú của Đồng Yến tôi sợ cô nàng sẽ nháo lớn chuyện nên vội vàng tiến lên lôi kéo: “Đồng Yến, mình cùng Trương Húc đã không còn quan hệ gì, không nên nói nữa.”
Bởi vì ánh đèn nên chỗ tôi đứng ban đầu Trương Húc không thấy được, bây giờ bước lên phía trước anh ta mới nhìn thấy tôi.
Tôi không biết phải hình dung như thế nào, trong một chớp mắt khi Trương Húc thấy tôi trong ánh mắt của anh ta thoáng qua biến hóa, tôi còn có thể cảm giác rõ ràng trong phút chốc kia mắt anh ta sáng lên.
Trước kia tôi đã từng si mê lưu luyến anh ta như vậy nhưng bây giờ tôi phát hiện cảm giác của mình chỉ còn lại lạnh nhạt. Không hiểu ban đầu tại sao mình lại thích một người đàn ông như vậy, trong đêm trước ngày đính hôn công khai cùng người phụ nữ khác thuê phòng ngủ ở bên ngoài.
Ai, ban đầu tôi thật đúng là ngây thơ, ngu ngốc!
Anh ta gọi tên tôi, trong lời nói mang theo lưu luyến sâu đậm: “Tiểu Cận…..”
Lời nói vừa ra khỏi miệng, sắc mặt của nữ hộ lí bên cạnh đã xanh một nửa.
Bạn gái ở bên cạnh mà anh ta còn dám trắng trợn thể hiện nhớ mong đối với tôi, tôi phát hiện càng ngày mình càng không hiểu được Trương Húc.
Ánh mắt của tôi không nóng không lạnh nhìn anh ta: “Xưng hô Tiểu Cận này là quan hệ thân mật mới có thể gọi. Trương tiên sinh, tôi cho rằng chúng ta đã là người xa lạ.”
Cách rất gần mới phát hiện đâu chỉ thân hình anh ta trở nên gầy gò như vậy mà là toàn thân cao thấp đều thể hiện ý chí sa sút. Di e n da n le q uy d o n. Những ngày qua, bất kể là người nhà anh ta hay là nữ hộ lí đứng bện cạnh không phải đều nên ở trong bệnh viện chăm sóc anh ta hay sao? Tại sao nhìn qua lại trở nên tiều tụy như thế?
“Vợ, chuyện gì vậy?” Lục Bách Nghiêu cùng Lưu Chi Dương tìm tới đây, cách thật xa cũng nghe thấy âm thanh anh gọi tôi.
“Không sao cả.” Tôi vòng vo, kéo tay Đồng Yến đi về phía hai người bọn họ, ném Trương Húc cùng Nguyệt Nguyệt ở phía sau.
Nếu đã là người qua đường gặp nhau thật sự không bằng không nhìn thấy.
“Tiểu Cận? Em đừng đi được không?” Theo giọng nói vang lên, tôi cảm giác ống tay áo mình bị kéo lại, quay đầu liền nhìn thấy mặt mũi Trương Húc.
“Tôi nói anh có thấy phiền hay không? Tưởng cô nãi nãi đây chết rồi có phải không? Buông tay nhanh một chút, có nghe thấy hay không?” Di e n da n le q uy d o n. Đồng Yến đang mang thai, cổ họng càng thêm mở rộng tới phần của hai người, trợn mắt nhìn Trương Húc.
Ban đầu sau khi cô nàng biết chuyện như vậy, liền muốn lôi kéo tôi đi xé xác nữ hộ lí đó nhưng bị tôi cản lại, hiện tại lại đụng phải ở chỗ này, khẩu khí càng thêm nuốt trôi không nổi.
“Đồng Yến, đây là chuyện của tôi với Tiểu Cận, để cho hai chúng tôi nói chuyện một chút có được hay không?” Trương Húc gắt gao lôi kéo ống tay áo của tôi, không chịu buông tay, lời nói tràn đầy kiên định.
Tôi vẫn chưa trả lời thì Lục Bách Nghiêu đã trực tiếp vọt tới, đấm về mặt Trương Húc: “Cậu có tư cách gì mà nói lời này? Cô ấy là vợ tôi, cần gì thì cũng là do tôi nói!”