Dù sao hiện tại bên cạnh Lục phu nhân còn có một Lục Chi Dao làm trợ thủ, mà tôi đây chỉ là con dâu nhỏ lại còn đánh không được đánh lại, mắng không được mắng lại, đây không phải là tự tìm đường chết hay sao?!
Lúc bữa cơm đã gần kết thúc, Lục Bách Nghiêu buông đũa xuống, cầm tay tôi, mười ngón tay đan vào nhau, hào phóng bơi bày chiếc nhẫn trên tay tôi trước mặt mọi người: “ Nửa năm sau con sẽ kết hôn với Tiểu Cận.”
Lời của Lục Bách Nghiêu rõ ràng làm cho mọi người kinh hãi, bọn họ cho rằng nhiều nhất chẳng qua tôi chỉ là bạn gái cố định của Lục Bách Nghiêu, không đi đến được bước kết hôn này cho nên mới không nghĩ tới Lục Bách Nghiêu sẽ nói như vậy.
Lục phu nhân là người đầu tiên phản ứng kịp, chỉ vào lỗ mũi tôi hỏi: “Bách Nghiêu, con điên rồi? Làm sao con có thể kết hôn với loại phụ nữ này?”
Lục Bách Nghiêu nắm tay tôi, tức giận “rầm” một tiếng đứng lên từ chỗ ngồi, ánh mắt bén nhọn: “Mẹ, nói chuyện với cô ấy nên tôn trọng một chút, cái gì mà loại phụ nữ này?”
“Cô ta………… Cô ta……… Cô ta………….” Lục phu nhân đưa tay chỉ lỗ mũi của tôi nửa ngày cũng không nói nên lời, thật ra thì không nói tôi cùng biết rõ ý bà là gì: Điều kiện gia đình bình thường, không lên được mặt bàn, không môn đăng hộ đối, tôi chính là loại nữ nhân này.
Chẳng qua là những lời này, trong mắt của Lục phu nhân cao cao tại thượng là vạn lần không nói ra được, nói ra chỉ làm hạ thấp thân phận của bà.
Lục phu nhân hoảng hốt không biết nói gì, kéo Lưu Chi Dao từ chỗ ngồi đứng lên: “Chi Dao thì làm sao bây giờ? Từ nhỏ nó đã thích con, con lại muốn cùng con bé này kết hôn, vậy Chi Dao thích con nhiều năm như vậy con đặt ở đâu?”
“A, mẹ, thời điểm mẹ bắt con hẹn hò xem mắt với những thiên kim tiểu thư kia thì mẹ đặt Chi Dao ở đâu? Hiện tại con muốn kết hôn với người phụ nữ của con, mẹ lại hỏi con, mẹ không cảm thấy những lời này trước tiên nên hỏi chính mẹ một chút hay sao?” Lục Bách Nghiêu cười lạnh một tiếng, khóa chặt tôi ở trong lòng ngực anh, ôm lấy tôi: “Con muốn cùng Tiểu Cận kết hôn, con chỉ lễ phép thông báo với mọi người một tiếng, mọi người đồng ý cũng được, không đồng ý cũng được, chúng con vẫn sẽ kết hôn.”
Sau đó Lục Bách Nghiêu nói với Lục Kỳ Ngôn một câu: “Anh họ, xin lỗi vì đã để cho anh phải chê cười, em đi trước một bước.”
“Ừ.” Lục Kỳ Ngôn khẽ gật đầu, ánh sáng trong khóe mắt nhìn về phía bàn ăn, dừng lại trên người Lưu Chi Dao đang nhỏ giọng nức nở.
Lục Bách Nghiêu ôm tôi, sải bước ra ngoài biệt thự nhà họ Lục. Lúc ô tô rời đi, dọc đường anh không nói gì cả, tốc độ lại nhanh đến dọa người làm cho tôi mở miệng nhắc một câu “Bách Nghiêu, anh đi chậm một chút” thì anh mời dần dần bình tĩnh trở lại, tốc độ xe từ từ chậm xuống sau đó dừng xe ven đường.
Anh ôm lấy tôi, trong lời nói mang theo áy náy cùng xin lỗi: “Xin lỗi, để cho em phải chịu ủy khuất.”
Hồi nãy anh vẫn vĩnh viễn đứng trước tôi, vì tôi che mưa che gió, không oán không hối, lúc này anh lại ôm tôi nói lời xin lỗi, xin lỗi vì anh làm chưa đủ tốt, làm cho tôi không vui, phải chịu ủy khuất.
Đầu óc của tôi chợt nhớ tới ngày đào hôn hôm đó, anh nói với tôi câu kia: Em không có yêu anh nhiều giống như anh yêu em, đây là em thiếu nợ anh.
Đúng vậy, tôi vẫn luôn thiếu anh, mắc nợ thâm tình của anh, mắc nợ anh vì tôi mà bỏ ra hết thảy.
Tôi ngước mắt hỏi anh: “Bách Nghiêu, chúng ta sẽ bên nhau cho tới chết, có đúng hay không?”
Anh hôn lên trán tôi một cái: “Dĩ nhiên.”
Cho dù mưa gió bão bùng, bụi gai đầy đất thì em vẫn sẽ như cũ chạy về phương xa…………nơi có anh.
Lục Bách Nghiêu chợt nhớ tới cái gì đó, mở miệng nói: “Đúng rồi, thiếu chút nữa đã quên, anh muốn dẫn em đi một chỗ.”
Tôi nghi ngờ nhìn anh: “Đi đâu?”
Anh cưng chìu ngắt gò má tôi: “Đến rồi em sẽ biết.”
Anh xoay tròn tay lái đổi hướng, chạy như bay nhưng rõ ràng tốc độ đã chậm hơn vừa rồi rất nhiều, cuối cùng dừng tại một khu chung cư cao tầng vừa mới được xây xong không bao lâu, đây chính là khu “Cẩm thành sơn sắc” được truyền thông quảng bá rầm rộ mấy ngày qua, kiến trúc chủ yếu chú trọng sự thanh nhã yên bình, hầu hết các đối tượng mua nhà chủ yếu là người về hưu, tranh nhau tới sứt đầu mẻ trán.
Sau khi dừng xe Lục Bách Nghiêu mở miệng nói: “Đi lên xem phòng ốc một chút.”
Xem phòng ốc?
Chẳng lẽ, anh mua nhà ở chỗ này?
Tôi nghi ngờ đi theo Lục Bách Nghiêu vào thang máy, sau khi đến lầu ba, anh lấy ra một cái chìa khóa mở cửa một căn phòng, dẫn tôi vào.
Phòng dành cho hai người đã trải qua sửa chữa thô sơ, nội thất còn chưa có nên không gian có vẻ cực kỳ rộng rãi. Nhất thời mắt tôi sáng lên khi nhìn thấy ban công nhỏ, ở chỗ này có thể để hai cái ghế dựa cho hai người ngồi, mùa hè có thể hóng gió, mùa đông có thể phơi nắng, ở không hoặc là đi dạo trong tiểu khu, cảnh sắc yên tĩnh an bình nhưng lại làm cho người ta say đắm.